Cho những ai không nhớ:Nỗ Mộc là sư phụ của Nhược nhé
Ô Nhược bỗng cảm thấy đời trước mình thật là khờ.
Có được bí thuật có thể hút linh lực của người khác để nâng cao linh lực, nhưng bản thân vẫn luôn không biết, cực khổ tiêu phí mất 8 năm mới từ từ bò lên được ngũ giai sau sùng vẫn là ăn cực phẩm linh đan do Cức Hi đưa mới có thể lên tới lục giai.
Đời này, nếu như cậu hấp thu linh lực của người khác có phải sẽ nhanh chóng tăng cao linh lực hay không?khó trách mẹ cậu bảo cậu phải chăm chú quan sát người khác tu luyện mới cơ thể nhanh chóng tiến bộ.
Nhưng cậu vẫn luôn ở trong phủ, hấp thu không được linh lực của người khác, cũng không thể hấp thu linh lực của người trong nhà để nâng cao linh lực của bản thân.
Đúng lúc này trên bầu trời đột nhiên hiện lên ánh sáng vàng chói mắt.
Cức Hi ngửa đầu nói: “Người đàn ông của ngươi thật lợi hại, trong khoảng thoawif gian ngắn như vậy mà đã bố trí xong một đại trận.
Ô Nhược có chút kiêu ngạo mà liếc hắn một cái: “Ngươi có phải đang sợ cái tên ma tộc kia hay không?”
Cức Hi cười nhạo: “Bổn tọa sao phải sợ hắn? Bổn tọa chỉ là……”
“Chỉ là cái gì?”
“Bổn tọa làm mất một vật quan trọng”. Cức Hi ảo não nói: “Không thể giải thích cho hắn.”
Ô Nhược: “……”
“A ——” Đản Đản đang ở cách đó không xa chơi đùa kêu lên một tiếng.
Ô Nhược nhanh chóng nhìn qua, chỉ thấy năm bộ xương trắng phân giải thành từng khối ngã trên mặt đất.
Đản Đản không cao hứng chạy tới: “Cha, không có người chơi với ta.”
Ô Nhược bế nhóc lên: “cha mang ngươi ra ngoài chơi.”
“Được.”
Cức Hi nghe được bọn họ muốn ra ngoài, liền chủ động trở về phòng ngồi thiền.
Ô Nhược mang theo con đi đến tiền viện, vừa lúc gặp được Ô Tiền Thanh từ phủ nhậm tướng quân trở về, liền hỏi nói: “Cha, chuyện của nhậm tướng quân điều tra thế nào?”
Ô Tiền Thanh thở dài: “Tất nhiên là không có tiến triển, những người đó xuất hiện đột nhiên, bị chết cũng đột nhiên, hiện nay nhậm tướng quân đang làm tang sự, ta cũng không thể ở lâu nên liền trở về. trước khi về nhậm tướng quân nói ta sau này không cần hỗ trợ chuyện này nữa,bọn họ hẳn là biết chuyện này rất khó để tra ra chân tướng.”
Nếu thật là Ô Thần Tử phái người đi, sao lại dễ dàng điều tra ra như vậy.
Ô Nhược nói: “Không cho cha đến tướng quân phủ, không phải họ không còn nghi nghờ cha, thì chính là hoài nghi Ô phủ.”
Ô Tiền Thanh cũng cho rằng như vậy, thấy bọn họ chuẩn bị muốn đi ra ngoài, liền hỏi: “Các con là muốn đi ra ngoài sao?”
Ô Nhược gật gật đầu: “Mang Đản Đản đi ra ngoài đi dạo.”
“Phái thêm người đi theo.”
“Vâng.”
Ô Nhược cho người báo với Hắc Tuyển Dực một tiếng, sau đó mang theo sáu gã hộ vệ rời khỏi Hắc phủ.
Tới trên đường cái, cậu đầu tiên mua cho Đản Đản mấy món đồ chơi nhỏ, sau đó mang theo con đếm hiệu thuốc bán số đan dược mà mấy ngày nay luyện chế được.
Rồi lại mua thêm thảo dược về
“Tiểu Nhược.”
Khi đang đợi chưởng quầy lấy thảo dược, cậu nghe được có người gọi mình
quay đầu lại liền nhìn đến Ô Ngọc cười cười đi tới: “Tiểu Nhược thật là ngươi a.”
Ánh mắt Ô Nhược nhanh chóng hiện lên lạnh lẽo, nhưng trên mặt lại tươi cười: “Ngũ ca, thật trùng hợp a, ngươi cũng tới mua thuốc sao?”
Cậu còn chưa đi tìm Ô Ngọc gây phiền toái, Ô Ngọc liền tìm tới cửa.
Ô Ngọc ôn hòa cười: “Đúng vậy, tiết tứ tộc sắp đến rồi, nên ta muốn đi chuẩn bị nhiều thảo dược một chút.
“Tiết tứ tộc”? Ô Nhược ở đời trước khi mới tới Hoàng Đô có nghe đến, nhưng khi đến ngày hội này thì cậu đã rời khỏi Hoàng Đô, nên cậu chưa bao giờ tham gia ngày hội này.
Ô Ngọc kinh ngạc mà nhìn cậu: “Ngươi chưa nghe đến ngày hội này sao? Chỉ cần là người tới Hoàng Đô thành này thì đều biết ở Hoàng Đô cứ cách 4 tháng thì sẽ cử hành Tiết tứ tộc.”
“Có thì có nghe, nhưng cụ thể là cái dạng gì thì lại không rõ ràng.”
Ô Ngọc giải thích: “Tiết tứ tộc là ngày Quốc Sư đại nhân tự mình định ra, cụ thể là nào còn cần Quốc Sư đại nhân tính ngày lành mới có thể biết, nhưng, cứ cách ba tháng, Quốc Sư đại nhân nhất định cùng thuật sư của mình hợp lực mở ra ba con đường thông đến ba nơi yêu, ma, quỷ, chúng ta có thể đến Yêu tộc, Ma tộc, cùng Quỷ tộc mua vật phẩm, mặt khác tộc nhân của ba tộc này cũng có thể tới Nhân tộc du ngoạn, ngày đó, xem như là ngày hội của những thuật sư, ba tánh bình thường của Hoàng Đô Thành đều sẽ tránh ở trong nhà không ra ngoài.”
Ô Nhược kỳ quái nói: “Nếu ngày đó là đi đến các tộc khác mua đồ vì sao Ngũ ca lại còn muốn mua thảo dược?”
“Ta đây là để ngừa sảy ra chuyện ngoài ý muốn, bởi vì ta nghe rất nhiều thuật sư nói thường xuyên có người ở tam tộc gặp đủ các loại phiền toái, nên trước chuẩn bị đan dược.”
Khi Ô Ngọc nhắc tới ngoài ý muốn, Ô Nhược bỗng nhiên nhớ tới một việc.
“Tiểu Nhược, ngươi suy nghĩ cái gì?” Ô Ngọc thấy cậu không có phản ứng, chủ động mở miệng hỏi.
Ô Nhược tùy ý có lệ hắn “Ta suy nghĩ ta có nên chuẩn bị một ít đan dược, bởi vì ta cũng muốn đi tộc khác nhìn xem.”
“Ta cũng muốn đi tộc khác nhìn một chút nên mới chuẩn bị nhiều đan dược như vậy, đáng tiếc ta đã có hẹn với người khác, bằng không sẽ cùng các ngươi cùng đi.”
Ô Nhược tự giễu mà cười cười: “Ta chỉ là một người bình thường, Ngũ ca cùng đi với ta, sẽ bị ta liên lụy.”
Ô Ngọc sắc mặt hơi biến, trên mặt lộ ra một tia ngượng ngùng: “Tiểu Nhược, thực xin lỗi, ta trước kia đối với ngươi làm những chuyện đó đúng là quá, hy vọng ngươi có thể tha thứ cho những chuyện trước kia ta làm sai.”
“Chuyện quá khứ không cần nhắc lại, chúng ta muốn hướng về tương lại mới đúng.”
Cậu cười đến vô cùng ôn nhu, ôn nhu đến làm Ô Ngọc thất thần, cho nên, không chú ý tới lời nói của cậu hàm chứa thâm ý khác: “Tiểu Nhược, ngươi thật sự thay đổi rất nhiều, tại ngày sinh của Quốc Sư đại nhân khi nhìn thấy ngươi, nếu không phải nghe ông cố nói ngươi là Ô Nhược, ta cũng không dám nhận.”
“Phải không.” Cậu thấy chưởng quầy đã đóng gói thuốc xong, liền nói: “Ngũ ca, ta còn có việc, không thể cùng ca hàn huyên, đúng rồi, đại ca ta cũng tới Hoàng Đô Thành rèn luyện, ca có gặp huynh ấy không?”
Ô Ngọc ánh mắt hơi đảo, kinh ngạc nói: “Tứ ca cũng tới Hoàng Đô Thành, ta cũng không biết chuyện này, nếu là gặp được huynh ấy, ta nhất định sẽ thuyết phục huynh ấy, cùng nhau rèn luyện”.
“Vậy ca nếu nhìn thấy huynh ấy, thì nói với huynh ấy ta cũng tới Hoàng Đô Thành.”
“Ô Nhược cầm thuốc, bế Đản Đản: “Ngũ ca chúng ta đi đây.”
Cậu vừa đi khỏi, Ô Ngọc bỗng thu hồi tươi cười, lạnh mặt đến chỗ chưởng quầy, lấy ra hai thỏi bạc: “Vừa rồi vị công tử kia tới nơi này làm gì?”
Chưởng quầy cười tủm tỉm mà tiếp nhận bạc nói: “Vị công tử kia là tới bán Bổ Linh Đan, lại dùng tiền bán đan dược mua thảo dược luyện chế Bổ Linh Đan về.”
Ô Ngọc nhíu mày: “Chỉ như vậy?”
“Đúng vậy.”
Ô Nhược sau khi xuống lầu, cũng thu hồi tươi cười. Thông qua cuộc nói chuyện vừa rồi, cậu khẳng định mười phần đại ca đã từng tiếp xúc cùng Ô Ngọc, hơn nữa, đại ca mất tích chắc chắn Ô Ngọc có liên quan, nếu không phải linh giai của cậu không cao bằng Ô Ngọc, nhất định cậu sẽ sử dụng Thần Khống bí thuật, để Ô Ngọc nói ra chuyện của đại ca.
Ra hiệu thuốc, hộ vệ lập tức tiến lên cầm lấy gói thuốc trong tay Ô Nhược.
Ô Nhược hỏi Đản Đản: “Về nhà, hay là muốn ở lại chơi tiếp?”
Đản Đản cao hứng hô: “Con muốn chơi.”
Ô Nhược cười.
Theo sát, phía sau cũng truyền đến tiếng cười ha ha: “Tiểu phôi đản, vẫn ham chơi như vậy.”
Ô Nhược nghe được âm thanh quen thuộc, đột nhiên xoay người, nhìn đến nam tử trung niên đứng ở cửa cười nhìn bọn cậu, ánh mắt cậu trở nên sáng ngời, khóe miệng tươi cười: “Sư phụ!?”
Cậu nhanh chóng đi lên: “Sư phụ, thật là người?”
Nỗ Mộc lanh lảnh cười: “Là ta, ta cũng không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được ngươi, vừa rồi ở hiệu thuốc khi nhìn thấy ngươi, ta còn tưởng rằng mình nhận sai người, nếu không phải ngươi ôm tiểu phôi đản trong lòng ngực, ta cũng không dám nhận ngươi.”
Hắn bắt lấy cánh tay Ô Nhược tỉ mỉ nhìn một lần “Ta đã nói đồ đệ ta là một mỹ nhân tuyệt thế khuynh quốc khuynh thành, ngươi nhìn xem ngươi gầy đi xinh đẹp biết bao nhiêu, người xung quanh đều bị ngươi mê hoặc.”
Lời phía sau chính là sự thật, khi cậu từ trên lầu của hiệu thuốc đi xuống, tất cả khách hàng đều nhìn về phía cậu. cậu vô cùng vui vẻ, cũng thật sự rất bất ngờ: “Sư phụ, người sao lại ở chỗ này?”
Nỗ Mộc hơi tươi cười; “Việc này nói ra thì rất dài, đợi khi tìm được nơi ngồi xuống, lại cùng ngươi chậm rãi nói.”
Ô Nhược hỏi: “Sư phụ, người là vừa tới Hoàng Đô Thành sao? Có tìm được chỗ ở chưa? Nếu chưa thì hãy vào phủ của ta ở, thế nào?”
Nỗ Mộc cũng không khách khí: “Chúng ta vừa tới Hoàng Đô Thành, còn chưa tìm được chỗ ở, nhưng lần này mang người đi có chút nhiều, không biết nơi đó của ngươi có dư thừa phòng cho khách không.”
Nếu không phải ở khách điến dễ dàng làm cho người khác chú ý, hắn cũng không muốn mang theo một đám người đến phiền toái đồ đệ của mình.
“Sư phụ, các ngươi có bao nhiêu người?”
“Có 112 người.”
“Chúng ta trong phủ còn có hai tòa nhà trống, hẳn là đủ cho mọi người ở, nếu là không được, còn có thể đến nơi khác trong phủ ở chen chúc một chút.”
“Đủ rồi đủ rồi.” Nỗ Mộc cười nói: “Ta quên mất Hắc tiểu tử là kẻ có tiền, nơi hắn ở nhất định rất rộng, người của ta ở cách chỗ này không xa, ta đi gọi bọn họ, sau đó cùng ngươi về phủ.”
Hắn xách Đản Đản trong lòng Ô Nhược: “Sư công mang ngươi đi cưỡi ngựa.”
Đản Đản vui vẻ vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Không lâu sau, Nỗ Mộc liền mang theo một đám người cưỡi ngựa trở về, sau đó, cùng Ô Nhược về Hắc phủ.
Trở lại Hắc phủ, Ô Nhược trước tiên để Hắc Tín an bài cho bọn họ chỗ ở, lại đem Nỗ Mộc giới thiệu cho Ô Tiền Thanh.
Ô Tiền Thanh cùng Quản Đồng biết được Nỗ Mộc là sư phụ đã từng dạy Ô Nhược y thuật, nhanh chóng chiêu đãi hắn vào nghồi, khi ăn cơm, còn đặc biệt nhiệt tình gắp đồ ăn cho Nỗ Mộc, cảm kích Nỗ Mộc đã dạy y cho Ô Nhược.
Ăn cơm chiều xong, Nỗ Mộc cùng Ô Nhược, Hắc Tuyển Dực mới có cơ hội ngồi xuống nói chuyện phiếm gần nhất phát sinh sự tình.
“Khi ta nghe được Cao Lăng thành bị vạn Quỷ Đồ thành, ta rất lo lắng cho các ngươi, sau lại nghĩ đến có Hắc tiểu tử ở bên cạnh ngươi mới thoáng yên tâm.” Nỗ Mộc ha hả cười: “Hắc tiểu tử lợi hại như vậy, khẳng định có thể bảo vệ tốt các ngươi. Lúc sau, ta phái người đến Cao Lăng thành tìm các ngươi, người trở về lại nói người trong toàn thành đều đã chết.”
Ô Nhược gật gật đầu: “Tất cả đều đã chết.”
“May mắn, các ngươi đều bình yên vô sự, các ngươi về sau tính toán ở Hoàng Đô Thành định cư?”
Ô Nhược nhìn về phía Hắc Tuyển Dực: “Xem Tuyển Dực sắp xếp như thế nào, nếu huynh ấy muốn về nhà, ta sẽ cùng huynh ấy về nhà.”
Nỗ Mộc nhìn cậu lại nhìn Hắc Tuyển Dực, vui vẻ nói: “Nhìn thấy cảm tình của hai người các ngươi tốt như vậy, ta liền an tâm rồi.”
Ô Nhược cầm tay Hắc Tuyển Dực, cười hỏi: “Sư phụ, các ngươi tới Hoàng Đô Thành là có chuyện gì sao?”
Nỗ Mộc thu hồi tươi cười, khó thấy được xuất hiện sự tàn khốc: “Việc này muốn nói phải bắt đầu từ nam bộ Miêu Cương Vu tộc chúng ta cùng Đông Nam bộ Campuchia hàng đầu tộc, hai tộc nhân từ trước đến nay nước giếng không phạm nước sông, cũng không xâm chiếm địa bàn đối phương, năm trước, hai tộc nhân vì một bảo địa mọc đầy dược liệu quý báu nổi lên tranh chấp, cố tình không khéo chính là này khối bảo địa ở trung gian hai tộc, hai tộc nhân cho rằng miếng đất kia
là của tộc mình, không ai nhường ai, vẫn luôn giằng co, ai cũng không động đến miếng đất kia, nhưng là mấy tháng trước, trong tộc ta lại có phản đồ, trợ giúp thúc bộ trại hại chết rất nhiều người trong tộc, chiếm đi hơn phân nửa địa phương Vu tộc, hiện nay người toàn tộc đều hận chết mấy tên phản đồ, sau đó, ta nghe nói phản đồ cùng thúc bộ trại rời đi, ta liền mang theo người truy đuổi một đường theo tới Hoàng Đô Thành..”
Ô Nhược nghe hắn nhắc tới Campuchia hàng đầu tộc, liền nhớ tới hàng đầu sư hạ cổ Ô Úy Tuyết cùng cha cậu, không khỏi mắt nhìn mắt với Hắc Tuyển Dực: “Sư phụ, phản đồ tên gọi là gì?”
“Phù kim.”
“Vậy người có biết phù kim cùng ai ở Campuchia tới Hoàng Đô Thành?”
“Ta chỉ biết người dẫn đầu kêu Tang Luân, những người khác không biết, theo ta hỏi thăm bọn họ là vì báo thù cho con trai tộc trưởng mới rời đi Campuchia.”
Nỗ Mộc cười nhạo: “Ta nghe nói con trai tộc trưởng của bọn họ bị người chơi đến gãy mất của quý, cũng không biết là thật hay giả.”
Ô Nhược nhướn mày, bọn họ vậy mà lại có cùng kẻ thù với Nỗ Mộc: “con trai tộc trưởng Campuchia có phải Ba Sắc hay không?”
Đúng, chính là hắn, các ngươi biết hắn? Đúng rồi, ta ở trên đường thu được tin trong tộc, nói Ba Sắc cũng rời đi Campuchia, hẳn là cũng tới Hoàng Đô Thành.”
“Chúng ta đâu chỉ biết Ba Sắc.” Ô Nhược nhìn về phía Hắc Tuyển Dực: “Của quý của Ba Sắc vẫn là Tuyển Dực làm đứt”.
Nỗ Mộc sửng sốt, ha ha cười nói: “Ba Sắc thật sự bị chơi toi của quý? Cái tên không biết sống chết này là như thế nào chọc phải Hắc tiểu tử?”
Hắn rất nhanh liền nghĩ tới nguyên nhân: “Có phải Ba Sắc coi trọng Tiểu Nhược hay không, Hắc tiểu tử ghen?”
Người của hai tộc đều biết Ba Sắc thích sắc đẹp, chỉ cần đối phương lớn lên đẹp, không phân biệt nam nữ đều ăn, nếu là có người không đồng ý, liền sử dụng chú thuật cổ thuật làm đối phương đồng ý mới thôi, quả thực đê tiện vô sỉ tới cực điểm, hiện tại chỉ là mất của quý, đúng là quá nhẹ cho hắn.
Hắc Tuyển Dực nhạt giọng nói: “Ta còn bóp nát linh điền hắn, nhưng hắn cũng không biết là ta làm.”
Ô Nhược kinh ngạc nhìn hắn: “Ngươi còn làm việc này? Trước đó, sao không nghe ngươi nói?”
“Làm tốt lắm.” Nỗ Mộc đập bàn trầm trồ khen ngợi: “Nếu là ta, ta đã sớm giết chết hắn, đúng rồi, nói như vậy tang luân cùng phù kim là tới tìm các ngươi báo thù?”
Ô Nhược nói: “Chắc vậy, phía trước tang luân đã ra tay hai lần, chúng ta đã tính toán tìm được đồng bọn của họ liền toàn bộ giết chết.”
“Phù kim nhất định phải để lại cho ta, ta muốn đem hắn mang về trong tộc cho tộc nhân hả giận.”
“Được, nhưng có một chút ta không rõ, bọn họ cũng không biết là Tuyển Dực huỷ hoại con trai của tộc trưởng bọn họ, bọn họ sao lại muốn tìm chúng ta trả thù?’
Nỗ Mộc cười lạnh: “Lấy hiểu biết của ta đối hàng đầu tộc bọn họ, tìm không thấy kẻ thù chân chính, sẽ đem thù tính trên đầu những người khác, cũng mặc kệ đối phương có vô tội hay không, Tiểu Nhược, bọn họ giỏi về khống chế người, về sau các ngươi phải cẩn thận một chút.”
Ô Nhược gật gật đầu.
Ô Nhược bỗng cảm thấy đời trước mình thật là khờ.
Có được bí thuật có thể hút linh lực của người khác để nâng cao linh lực, nhưng bản thân vẫn luôn không biết, cực khổ tiêu phí mất 8 năm mới từ từ bò lên được ngũ giai sau sùng vẫn là ăn cực phẩm linh đan do Cức Hi đưa mới có thể lên tới lục giai.
Đời này, nếu như cậu hấp thu linh lực của người khác có phải sẽ nhanh chóng tăng cao linh lực hay không?khó trách mẹ cậu bảo cậu phải chăm chú quan sát người khác tu luyện mới cơ thể nhanh chóng tiến bộ.
Nhưng cậu vẫn luôn ở trong phủ, hấp thu không được linh lực của người khác, cũng không thể hấp thu linh lực của người trong nhà để nâng cao linh lực của bản thân.
Đúng lúc này trên bầu trời đột nhiên hiện lên ánh sáng vàng chói mắt.
Cức Hi ngửa đầu nói: “Người đàn ông của ngươi thật lợi hại, trong khoảng thoawif gian ngắn như vậy mà đã bố trí xong một đại trận.
Ô Nhược có chút kiêu ngạo mà liếc hắn một cái: “Ngươi có phải đang sợ cái tên ma tộc kia hay không?”
Cức Hi cười nhạo: “Bổn tọa sao phải sợ hắn? Bổn tọa chỉ là……”
“Chỉ là cái gì?”
“Bổn tọa làm mất một vật quan trọng”. Cức Hi ảo não nói: “Không thể giải thích cho hắn.”
Ô Nhược: “……”
“A ——” Đản Đản đang ở cách đó không xa chơi đùa kêu lên một tiếng.
Ô Nhược nhanh chóng nhìn qua, chỉ thấy năm bộ xương trắng phân giải thành từng khối ngã trên mặt đất.
Đản Đản không cao hứng chạy tới: “Cha, không có người chơi với ta.”
Ô Nhược bế nhóc lên: “cha mang ngươi ra ngoài chơi.”
“Được.”
Cức Hi nghe được bọn họ muốn ra ngoài, liền chủ động trở về phòng ngồi thiền.
Ô Nhược mang theo con đi đến tiền viện, vừa lúc gặp được Ô Tiền Thanh từ phủ nhậm tướng quân trở về, liền hỏi nói: “Cha, chuyện của nhậm tướng quân điều tra thế nào?”
Ô Tiền Thanh thở dài: “Tất nhiên là không có tiến triển, những người đó xuất hiện đột nhiên, bị chết cũng đột nhiên, hiện nay nhậm tướng quân đang làm tang sự, ta cũng không thể ở lâu nên liền trở về. trước khi về nhậm tướng quân nói ta sau này không cần hỗ trợ chuyện này nữa,bọn họ hẳn là biết chuyện này rất khó để tra ra chân tướng.”
Nếu thật là Ô Thần Tử phái người đi, sao lại dễ dàng điều tra ra như vậy.
Ô Nhược nói: “Không cho cha đến tướng quân phủ, không phải họ không còn nghi nghờ cha, thì chính là hoài nghi Ô phủ.”
Ô Tiền Thanh cũng cho rằng như vậy, thấy bọn họ chuẩn bị muốn đi ra ngoài, liền hỏi: “Các con là muốn đi ra ngoài sao?”
Ô Nhược gật gật đầu: “Mang Đản Đản đi ra ngoài đi dạo.”
“Phái thêm người đi theo.”
“Vâng.”
Ô Nhược cho người báo với Hắc Tuyển Dực một tiếng, sau đó mang theo sáu gã hộ vệ rời khỏi Hắc phủ.
Tới trên đường cái, cậu đầu tiên mua cho Đản Đản mấy món đồ chơi nhỏ, sau đó mang theo con đếm hiệu thuốc bán số đan dược mà mấy ngày nay luyện chế được.
Rồi lại mua thêm thảo dược về
“Tiểu Nhược.”
Khi đang đợi chưởng quầy lấy thảo dược, cậu nghe được có người gọi mình
quay đầu lại liền nhìn đến Ô Ngọc cười cười đi tới: “Tiểu Nhược thật là ngươi a.”
Ánh mắt Ô Nhược nhanh chóng hiện lên lạnh lẽo, nhưng trên mặt lại tươi cười: “Ngũ ca, thật trùng hợp a, ngươi cũng tới mua thuốc sao?”
Cậu còn chưa đi tìm Ô Ngọc gây phiền toái, Ô Ngọc liền tìm tới cửa.
Ô Ngọc ôn hòa cười: “Đúng vậy, tiết tứ tộc sắp đến rồi, nên ta muốn đi chuẩn bị nhiều thảo dược một chút.
“Tiết tứ tộc”? Ô Nhược ở đời trước khi mới tới Hoàng Đô có nghe đến, nhưng khi đến ngày hội này thì cậu đã rời khỏi Hoàng Đô, nên cậu chưa bao giờ tham gia ngày hội này.
Ô Ngọc kinh ngạc mà nhìn cậu: “Ngươi chưa nghe đến ngày hội này sao? Chỉ cần là người tới Hoàng Đô thành này thì đều biết ở Hoàng Đô cứ cách 4 tháng thì sẽ cử hành Tiết tứ tộc.”
“Có thì có nghe, nhưng cụ thể là cái dạng gì thì lại không rõ ràng.”
Ô Ngọc giải thích: “Tiết tứ tộc là ngày Quốc Sư đại nhân tự mình định ra, cụ thể là nào còn cần Quốc Sư đại nhân tính ngày lành mới có thể biết, nhưng, cứ cách ba tháng, Quốc Sư đại nhân nhất định cùng thuật sư của mình hợp lực mở ra ba con đường thông đến ba nơi yêu, ma, quỷ, chúng ta có thể đến Yêu tộc, Ma tộc, cùng Quỷ tộc mua vật phẩm, mặt khác tộc nhân của ba tộc này cũng có thể tới Nhân tộc du ngoạn, ngày đó, xem như là ngày hội của những thuật sư, ba tánh bình thường của Hoàng Đô Thành đều sẽ tránh ở trong nhà không ra ngoài.”
Ô Nhược kỳ quái nói: “Nếu ngày đó là đi đến các tộc khác mua đồ vì sao Ngũ ca lại còn muốn mua thảo dược?”
“Ta đây là để ngừa sảy ra chuyện ngoài ý muốn, bởi vì ta nghe rất nhiều thuật sư nói thường xuyên có người ở tam tộc gặp đủ các loại phiền toái, nên trước chuẩn bị đan dược.”
Khi Ô Ngọc nhắc tới ngoài ý muốn, Ô Nhược bỗng nhiên nhớ tới một việc.
“Tiểu Nhược, ngươi suy nghĩ cái gì?” Ô Ngọc thấy cậu không có phản ứng, chủ động mở miệng hỏi.
Ô Nhược tùy ý có lệ hắn “Ta suy nghĩ ta có nên chuẩn bị một ít đan dược, bởi vì ta cũng muốn đi tộc khác nhìn xem.”
“Ta cũng muốn đi tộc khác nhìn một chút nên mới chuẩn bị nhiều đan dược như vậy, đáng tiếc ta đã có hẹn với người khác, bằng không sẽ cùng các ngươi cùng đi.”
Ô Nhược tự giễu mà cười cười: “Ta chỉ là một người bình thường, Ngũ ca cùng đi với ta, sẽ bị ta liên lụy.”
Ô Ngọc sắc mặt hơi biến, trên mặt lộ ra một tia ngượng ngùng: “Tiểu Nhược, thực xin lỗi, ta trước kia đối với ngươi làm những chuyện đó đúng là quá, hy vọng ngươi có thể tha thứ cho những chuyện trước kia ta làm sai.”
“Chuyện quá khứ không cần nhắc lại, chúng ta muốn hướng về tương lại mới đúng.”
Cậu cười đến vô cùng ôn nhu, ôn nhu đến làm Ô Ngọc thất thần, cho nên, không chú ý tới lời nói của cậu hàm chứa thâm ý khác: “Tiểu Nhược, ngươi thật sự thay đổi rất nhiều, tại ngày sinh của Quốc Sư đại nhân khi nhìn thấy ngươi, nếu không phải nghe ông cố nói ngươi là Ô Nhược, ta cũng không dám nhận.”
“Phải không.” Cậu thấy chưởng quầy đã đóng gói thuốc xong, liền nói: “Ngũ ca, ta còn có việc, không thể cùng ca hàn huyên, đúng rồi, đại ca ta cũng tới Hoàng Đô Thành rèn luyện, ca có gặp huynh ấy không?”
Ô Ngọc ánh mắt hơi đảo, kinh ngạc nói: “Tứ ca cũng tới Hoàng Đô Thành, ta cũng không biết chuyện này, nếu là gặp được huynh ấy, ta nhất định sẽ thuyết phục huynh ấy, cùng nhau rèn luyện”.
“Vậy ca nếu nhìn thấy huynh ấy, thì nói với huynh ấy ta cũng tới Hoàng Đô Thành.”
“Ô Nhược cầm thuốc, bế Đản Đản: “Ngũ ca chúng ta đi đây.”
Cậu vừa đi khỏi, Ô Ngọc bỗng thu hồi tươi cười, lạnh mặt đến chỗ chưởng quầy, lấy ra hai thỏi bạc: “Vừa rồi vị công tử kia tới nơi này làm gì?”
Chưởng quầy cười tủm tỉm mà tiếp nhận bạc nói: “Vị công tử kia là tới bán Bổ Linh Đan, lại dùng tiền bán đan dược mua thảo dược luyện chế Bổ Linh Đan về.”
Ô Ngọc nhíu mày: “Chỉ như vậy?”
“Đúng vậy.”
Ô Nhược sau khi xuống lầu, cũng thu hồi tươi cười. Thông qua cuộc nói chuyện vừa rồi, cậu khẳng định mười phần đại ca đã từng tiếp xúc cùng Ô Ngọc, hơn nữa, đại ca mất tích chắc chắn Ô Ngọc có liên quan, nếu không phải linh giai của cậu không cao bằng Ô Ngọc, nhất định cậu sẽ sử dụng Thần Khống bí thuật, để Ô Ngọc nói ra chuyện của đại ca.
Ra hiệu thuốc, hộ vệ lập tức tiến lên cầm lấy gói thuốc trong tay Ô Nhược.
Ô Nhược hỏi Đản Đản: “Về nhà, hay là muốn ở lại chơi tiếp?”
Đản Đản cao hứng hô: “Con muốn chơi.”
Ô Nhược cười.
Theo sát, phía sau cũng truyền đến tiếng cười ha ha: “Tiểu phôi đản, vẫn ham chơi như vậy.”
Ô Nhược nghe được âm thanh quen thuộc, đột nhiên xoay người, nhìn đến nam tử trung niên đứng ở cửa cười nhìn bọn cậu, ánh mắt cậu trở nên sáng ngời, khóe miệng tươi cười: “Sư phụ!?”
Cậu nhanh chóng đi lên: “Sư phụ, thật là người?”
Nỗ Mộc lanh lảnh cười: “Là ta, ta cũng không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được ngươi, vừa rồi ở hiệu thuốc khi nhìn thấy ngươi, ta còn tưởng rằng mình nhận sai người, nếu không phải ngươi ôm tiểu phôi đản trong lòng ngực, ta cũng không dám nhận ngươi.”
Hắn bắt lấy cánh tay Ô Nhược tỉ mỉ nhìn một lần “Ta đã nói đồ đệ ta là một mỹ nhân tuyệt thế khuynh quốc khuynh thành, ngươi nhìn xem ngươi gầy đi xinh đẹp biết bao nhiêu, người xung quanh đều bị ngươi mê hoặc.”
Lời phía sau chính là sự thật, khi cậu từ trên lầu của hiệu thuốc đi xuống, tất cả khách hàng đều nhìn về phía cậu. cậu vô cùng vui vẻ, cũng thật sự rất bất ngờ: “Sư phụ, người sao lại ở chỗ này?”
Nỗ Mộc hơi tươi cười; “Việc này nói ra thì rất dài, đợi khi tìm được nơi ngồi xuống, lại cùng ngươi chậm rãi nói.”
Ô Nhược hỏi: “Sư phụ, người là vừa tới Hoàng Đô Thành sao? Có tìm được chỗ ở chưa? Nếu chưa thì hãy vào phủ của ta ở, thế nào?”
Nỗ Mộc cũng không khách khí: “Chúng ta vừa tới Hoàng Đô Thành, còn chưa tìm được chỗ ở, nhưng lần này mang người đi có chút nhiều, không biết nơi đó của ngươi có dư thừa phòng cho khách không.”
Nếu không phải ở khách điến dễ dàng làm cho người khác chú ý, hắn cũng không muốn mang theo một đám người đến phiền toái đồ đệ của mình.
“Sư phụ, các ngươi có bao nhiêu người?”
“Có 112 người.”
“Chúng ta trong phủ còn có hai tòa nhà trống, hẳn là đủ cho mọi người ở, nếu là không được, còn có thể đến nơi khác trong phủ ở chen chúc một chút.”
“Đủ rồi đủ rồi.” Nỗ Mộc cười nói: “Ta quên mất Hắc tiểu tử là kẻ có tiền, nơi hắn ở nhất định rất rộng, người của ta ở cách chỗ này không xa, ta đi gọi bọn họ, sau đó cùng ngươi về phủ.”
Hắn xách Đản Đản trong lòng Ô Nhược: “Sư công mang ngươi đi cưỡi ngựa.”
Đản Đản vui vẻ vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Không lâu sau, Nỗ Mộc liền mang theo một đám người cưỡi ngựa trở về, sau đó, cùng Ô Nhược về Hắc phủ.
Trở lại Hắc phủ, Ô Nhược trước tiên để Hắc Tín an bài cho bọn họ chỗ ở, lại đem Nỗ Mộc giới thiệu cho Ô Tiền Thanh.
Ô Tiền Thanh cùng Quản Đồng biết được Nỗ Mộc là sư phụ đã từng dạy Ô Nhược y thuật, nhanh chóng chiêu đãi hắn vào nghồi, khi ăn cơm, còn đặc biệt nhiệt tình gắp đồ ăn cho Nỗ Mộc, cảm kích Nỗ Mộc đã dạy y cho Ô Nhược.
Ăn cơm chiều xong, Nỗ Mộc cùng Ô Nhược, Hắc Tuyển Dực mới có cơ hội ngồi xuống nói chuyện phiếm gần nhất phát sinh sự tình.
“Khi ta nghe được Cao Lăng thành bị vạn Quỷ Đồ thành, ta rất lo lắng cho các ngươi, sau lại nghĩ đến có Hắc tiểu tử ở bên cạnh ngươi mới thoáng yên tâm.” Nỗ Mộc ha hả cười: “Hắc tiểu tử lợi hại như vậy, khẳng định có thể bảo vệ tốt các ngươi. Lúc sau, ta phái người đến Cao Lăng thành tìm các ngươi, người trở về lại nói người trong toàn thành đều đã chết.”
Ô Nhược gật gật đầu: “Tất cả đều đã chết.”
“May mắn, các ngươi đều bình yên vô sự, các ngươi về sau tính toán ở Hoàng Đô Thành định cư?”
Ô Nhược nhìn về phía Hắc Tuyển Dực: “Xem Tuyển Dực sắp xếp như thế nào, nếu huynh ấy muốn về nhà, ta sẽ cùng huynh ấy về nhà.”
Nỗ Mộc nhìn cậu lại nhìn Hắc Tuyển Dực, vui vẻ nói: “Nhìn thấy cảm tình của hai người các ngươi tốt như vậy, ta liền an tâm rồi.”
Ô Nhược cầm tay Hắc Tuyển Dực, cười hỏi: “Sư phụ, các ngươi tới Hoàng Đô Thành là có chuyện gì sao?”
Nỗ Mộc thu hồi tươi cười, khó thấy được xuất hiện sự tàn khốc: “Việc này muốn nói phải bắt đầu từ nam bộ Miêu Cương Vu tộc chúng ta cùng Đông Nam bộ Campuchia hàng đầu tộc, hai tộc nhân từ trước đến nay nước giếng không phạm nước sông, cũng không xâm chiếm địa bàn đối phương, năm trước, hai tộc nhân vì một bảo địa mọc đầy dược liệu quý báu nổi lên tranh chấp, cố tình không khéo chính là này khối bảo địa ở trung gian hai tộc, hai tộc nhân cho rằng miếng đất kia
là của tộc mình, không ai nhường ai, vẫn luôn giằng co, ai cũng không động đến miếng đất kia, nhưng là mấy tháng trước, trong tộc ta lại có phản đồ, trợ giúp thúc bộ trại hại chết rất nhiều người trong tộc, chiếm đi hơn phân nửa địa phương Vu tộc, hiện nay người toàn tộc đều hận chết mấy tên phản đồ, sau đó, ta nghe nói phản đồ cùng thúc bộ trại rời đi, ta liền mang theo người truy đuổi một đường theo tới Hoàng Đô Thành..”
Ô Nhược nghe hắn nhắc tới Campuchia hàng đầu tộc, liền nhớ tới hàng đầu sư hạ cổ Ô Úy Tuyết cùng cha cậu, không khỏi mắt nhìn mắt với Hắc Tuyển Dực: “Sư phụ, phản đồ tên gọi là gì?”
“Phù kim.”
“Vậy người có biết phù kim cùng ai ở Campuchia tới Hoàng Đô Thành?”
“Ta chỉ biết người dẫn đầu kêu Tang Luân, những người khác không biết, theo ta hỏi thăm bọn họ là vì báo thù cho con trai tộc trưởng mới rời đi Campuchia.”
Nỗ Mộc cười nhạo: “Ta nghe nói con trai tộc trưởng của bọn họ bị người chơi đến gãy mất của quý, cũng không biết là thật hay giả.”
Ô Nhược nhướn mày, bọn họ vậy mà lại có cùng kẻ thù với Nỗ Mộc: “con trai tộc trưởng Campuchia có phải Ba Sắc hay không?”
Đúng, chính là hắn, các ngươi biết hắn? Đúng rồi, ta ở trên đường thu được tin trong tộc, nói Ba Sắc cũng rời đi Campuchia, hẳn là cũng tới Hoàng Đô Thành.”
“Chúng ta đâu chỉ biết Ba Sắc.” Ô Nhược nhìn về phía Hắc Tuyển Dực: “Của quý của Ba Sắc vẫn là Tuyển Dực làm đứt”.
Nỗ Mộc sửng sốt, ha ha cười nói: “Ba Sắc thật sự bị chơi toi của quý? Cái tên không biết sống chết này là như thế nào chọc phải Hắc tiểu tử?”
Hắn rất nhanh liền nghĩ tới nguyên nhân: “Có phải Ba Sắc coi trọng Tiểu Nhược hay không, Hắc tiểu tử ghen?”
Người của hai tộc đều biết Ba Sắc thích sắc đẹp, chỉ cần đối phương lớn lên đẹp, không phân biệt nam nữ đều ăn, nếu là có người không đồng ý, liền sử dụng chú thuật cổ thuật làm đối phương đồng ý mới thôi, quả thực đê tiện vô sỉ tới cực điểm, hiện tại chỉ là mất của quý, đúng là quá nhẹ cho hắn.
Hắc Tuyển Dực nhạt giọng nói: “Ta còn bóp nát linh điền hắn, nhưng hắn cũng không biết là ta làm.”
Ô Nhược kinh ngạc nhìn hắn: “Ngươi còn làm việc này? Trước đó, sao không nghe ngươi nói?”
“Làm tốt lắm.” Nỗ Mộc đập bàn trầm trồ khen ngợi: “Nếu là ta, ta đã sớm giết chết hắn, đúng rồi, nói như vậy tang luân cùng phù kim là tới tìm các ngươi báo thù?”
Ô Nhược nói: “Chắc vậy, phía trước tang luân đã ra tay hai lần, chúng ta đã tính toán tìm được đồng bọn của họ liền toàn bộ giết chết.”
“Phù kim nhất định phải để lại cho ta, ta muốn đem hắn mang về trong tộc cho tộc nhân hả giận.”
“Được, nhưng có một chút ta không rõ, bọn họ cũng không biết là Tuyển Dực huỷ hoại con trai của tộc trưởng bọn họ, bọn họ sao lại muốn tìm chúng ta trả thù?’
Nỗ Mộc cười lạnh: “Lấy hiểu biết của ta đối hàng đầu tộc bọn họ, tìm không thấy kẻ thù chân chính, sẽ đem thù tính trên đầu những người khác, cũng mặc kệ đối phương có vô tội hay không, Tiểu Nhược, bọn họ giỏi về khống chế người, về sau các ngươi phải cẩn thận một chút.”
Ô Nhược gật gật đầu.
Danh sách chương