Chương 41
Lê Mộc đi theo Lạc Lạc đến trước cửa văn phòng tổng giám đốc, sau đó Lạc Lạc ra hiệu bảo Lê Mộc một mình đi vào.
Từ sau lần trước đến nay Lê Mộc luôn không thể gặp được Lãnh Huyên, là Lãnh Huyên cố ý tránh mà không gặp, Lãnh Huyên vốn không thích Lê gia đại thiếu như hắn, lại còn lớn lên vẻ mặt thụ. Lần trước sau khi Lê Mộc lộ thân phận, Lãnh Huyên tuy rằng không nói gì thêm, nhưng rõ ràng thái độ đối Lê Mộc thay đổi.
Khoảng cách từ sự kiện trước, đã một tháng đi qua, mỗi lần đưa cơm cũng chỉ để cho tiểu bí thư Lạc Lạc hỗ trợ đưa vào, lần này Lãnh Huyên gọi hắn lại đây Lê Mộc cũng đã làm tốt chuẩn bị tâm lý Lãnh Huyên sẽ đuổi hắn đi.
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Một mỹ nhân bận đồ trắng ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống hiện ra quang mang chói lọi, lần này Lãnh Huyên tựa hồ không như trước kia bận rộn công tác, ngược lại mặt không chút thay đổi ngồi trên ghế nhìn Lê Mộc đến, tựa hồ như cố ý chờ Lê Mộc, tình huống khác thường như vậy làm cho Lê Mộc sau gáy chợt lạnh, một loại dự cảm xấu từ trong lòng dâng lên.
Hơn nữa, loại cảm giác chẳng lành này trong quá trình đi về phía Lãnh Huyên càng ngày càng mãnh liệt!
"Ợ... Cái kia ~ trước kia gạt cô chuyện thân phận tôi thực xin lỗi, tôi không phải cố ý." Nhanh giải thích đi, người đến không thiện, người thiện không đến, chết thì chết đi.
"Ừ" Lãnh Huyên nhàn nhạt mở miệng, sau đó tao nhã bưng lên cà phê trên bàn, khẽ nhấp một hơi, buông xuống, ngẩng đầu, nhìn không ra cảm xúc nói: "Một câu thực xin lỗi là xong?"
"Ợ, tôi là sợ cô biết thân phận tôi xong sẽ hiểu lầm tôi, sẽ cho rằng tôi là cố ý tiếp cận cô..." Nói xong câu đó, Lê Mộc tổng cảm giác có gì sai sai, sau đó lại lẩm bẩm tự hỏi một chút, bổ sung nói: "Tôi hình như ngay từ đầu... là cố ý tiếp cận cô thì phải..."
Lê Mộc nói một câu, kết quả đem mình nhiễu đi vào.
Nhìn trước mặt Lãnh Huyên mặt không chút thay đổi lại khí thế sắc bén, hơn nữa loại không khí quỷ dị trong phòng này, Lê Mộc thừa nhận hắn có điểm sợ, Lãnh Huyên ngay từ đầu đã không thích hắn Lê gia đại thiếu này, Lãnh Huyên biết thân phận của hắn sau không nói gì, nhưng trong một tháng Lê Mộc cũng không thể nhìn thấy Lãnh Huyên, hắn biết lần này có lẽ Lãnh Huyên là muốn đuổi hắn đi, chú định hắn vô luận làm gì cũng không thể khiến Lãnh Huyên thích, nghĩ đến đây trong lòng có điểm ê ẩm.
"Lãnh Huyên, cô không cần phải nói, tôi biết cô lần này muốn nói với tôi cái gì, tôi biết cô không thích tôi, vô luận tôi làm cái gì cô đều không thích... Tôi mỗi ngày làm đồ ăn cho cô cô sau đó đều không nếm qua, tôi đoán cô đã sớm phiền chán tôi rồi, nhưng tôi nhiều ngày như vậy đối tốt với cô cũng không phải muốn làm cô thích tôi, tôi chỉ là muốn cô vui vẻ hơn một chút, nhìn cô hạnh phúc tôi đã rất hài lòng rồi, thật sự."
Không biết vì sao hôm nay Lê Mộc phiến tình như vậy nói ra những điều này, sau khi nói ra chân tâm của mình thì có một loại cảm giác muốn khóc, có lẽ là một tháng không được nhìn thấy người tưởng niệm trong lòng, giờ đây thấy được ngược lại có chút kích động, vẫn là thừa dịp trước khi nước mắt chưa rớt xuống đi nhanh thôi, đỡ phải để trước khi đi còn làm cho Lãnh đại mỹ nữ chán ghét thêm một phen.
"Từ từ, tôi còn chưa nói gì đâu, ai cho anh đi." Thanh lãnh thanh âm, thanh lãnh thái độ.
Lãnh Huyên bây giờ còn đang chẳng hiểu ra làm sao, rõ ràng từ lúc Lê Mộc vừa vào nàng chưa hề nói một câu, người này sao lại tự cố tự địa nói liên tục không ngừng, hơn nữa càng nói càng kích động, nói cái gì mình muốn đuổi hắn đi, nàng có nói qua lời như thế sao? Càng kinh ngạc chính là Lê Mộc tên nhát gan này thế nhưng hướng nàng thổ lộ, nàng còn giống như thấy được Lê Mộc hốc mắt ươn ướt. Ai có thể nói cho nàng biết đây là chuyện gì xảy ra, hay là nói nàng bộ dạng thực dọa người đem Lê Mộc tiểu bồn hữu dọa khóc...
"A? Tôi đều như vậy rồi, cô còn muốn thế nào!" Hu hu ~ quả thật là người đến không thiện. Ta rõ ràng đều đã tự mình thừa nhận sai lầm còn muốn mắng ta thêm một lần sao?
"Chuyện của Nhâm gia là anh làm?" Quả nhiên là phong cách của Lãnh Huyên, vấn đề thứ nhất liền đâm thẳng trọng điểm.
"Xem như đi." Lê thiếu làm coi như là ta làm đi.
"Ừm, đúng là ngoài dự kiến mà." Lãnh Huyên nhàn nhạt cười.
Lê Mộc không kịp giãn khẩu khí, Lãnh Huyên còn nói thêm: "Anh làm Nhâm gia suy sụp, không còn Nhâm Kiện nữa, cho nên cha tôi lại bắt đầu cho tôi tìm đối tượng kết hôn mới..."
"Nhâm Kiện tên hỗn đản đó sao có thể, hắn chỗ nào so với ta tốt!!! Hắn suất được như ta sao?" Hắn hình như so với ta suất hơn...
Không chịu thua còn nói thêm: "Hắn có tiền được như ta sao?" Hắn thật đúng là so với ta có tiền hơn! Người ta hình như là đi buôn bán, mà bản thân trước mắt tiền tiêu vặt mỗi ngày hai mươi khối...
"Hắn dáng người có bằng ta không?" Hắn dáng người thật sự so với ta tốt hơn, dù sao vóc dáng 1m85 kiểu gì cũng mạnh hơn Lê Mộc dáng người tiểu thụ miễn cưỡng 1m78 này.
"Hắn hắn hắn hắn, hắn không đáng yêu bằng ta! Vậy được rồi đi." Rốt cục nghĩ đến một cái lý do ra vẻ có thể sử dụng nhưng trên thực tế thực gượng ép, sau đó Lê Mộc tự mình gật gật đầu, đối với lòng mình tự ám chỉ đây mới thật là cái ưu điểm, đúng vậy.
Lê Mộc nói xong lại hạ giọng than thở nói: "Thật không biết ba ba của cô coi trọng hắn cái gì, nói như thế nào ít nhất nhân phẩm của ta so với hắn tốt hơn, muốn gả cũng phải gả cho ta! Hừ ~~ "
"Ừm, không sai." Lãnh Huyên như có thâm ý, cũng giống Lê Mộc gật gật đầu.
A, cái gì không sai? Lê Mộc ngây ra một lúc. Sặc, Lãnh đại lão bản không phải là nghe được những lời ta nhỏ giọng nói vừa rồi đi, cái lỗ tai sao tốt như vậy, a a a, lần này tuyệt đối là chết chắc rồi.
"Ừ, chủ ý này cũng có thể, không sai." Lãnh Huyên không nhìn Lê Mộc ngốc lăng, sau đó nhàn nhạt cười.
"Cái gì chủ ý không tồi? Có ý tứ gì?" Nàng đang nói cái gì? Lãnh Huyên tư duy quá xa, Lê Mộc hoàn toàn nghe không hiểu.
"Ừm..." Lãnh Huyên lơ đễnh nhìn Lê Mộc.
"..." Không nói lời nào là có ý gì a, Lê Mộc vẫn là hoàn toàn không hiểu ý Lãnh Huyên.
"Ý của tôi là chủ ý muốn tôi gả cho anh không tồi a." Lãnh Huyên vẫn là thản nhiên ngữ khí, hơi một chút trêu đùa.
"Đừng làm rộn, tôi chỉ là tùy tiện nói thôi, cô không thích tôi cũng không cần an ủi tôi." Lê Mộc vẻ mặt chăm chú nhìn Lãnh Huyên, tỏ vẻ trong lòng hắn thật sự có thể thừa nhận đả kích thất tình, hoàn toàn không cần Lãnh Huyên an ủi, cùng Lãnh Huyên nhận thức đã sắp ba tháng, hắn cho tới nay luôn ôm tâm tính không thành công đến theo đuổi Lãnh Huyên, chỉ là hết sức nỗ lực cố gắng mà thôi.
Mỹ nữ đúng là mỹ nữ, nhướn mi cũng đẹp mắt như vậy, thực không công bằng, thực đả kích người. Hơn nữa Lãnh đại lão bản cái nụ cười phúc hắc trên mặt cô không phải nên che giấu một chút a, không cần một bộ dáng mê chết người như vậy, hại ta cái tên nam nhân vốn là nữ nhân này, tim cũng nhịn không được mà đập nhanh hơn, cũng không biết các nam đồng bào bên ngoài văn phòng nhìn thấy thì tình cảnh sẽ như thế nào.
Như cũ đắm chìm trong chính mình phun tào, thời điểm Lê Mộc còn chưa phục hồi tinh thần lại, liền nhìn đến Lãnh Huyên lúc này lại nhướn nhướn lông mày một chút, sau đó vẻ mặt ý cười nhìn về phía hắn, lúc này dự cảm xấu trong lòng Lê Mộc càng ngày càng mạnh.
"Chúng ta kết hôn đi."
...