Chương 12
"Cô, cô, cô, cô..." Nhìn nữ nhân đủ để lệnh bất cứ nam nhân nào lâm vào điên cuồng đang từng bước một đến gần trước mắt, Lê Mộc hai má hồng hồng, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Lãnh Huyên đi đến trước mặt Lê Mộc, Lê Mộc cũng cảm giác được một cỗ khí thế đập vào mặt mà đến, "Ngươi, vừa rồi mắng ta xấu xí không biết xấu hổ?" Lãnh Huyên híp mắt, nhướn mày nhìn về phía Lê Mộc.
Không nhìn thì thôi, Lê Mộc vừa nhìn thấy ánh mắt hơi trêu tức kia của Lãnh Huyên liền lập tức bị kích phát tiểu vũ trụ không chịu thua, vừa nhấc chân liền đạp về phía cửa xe, "Vốn ngay từ đầu chính là các người không đúng, tôi mắng cô thì làm sao." Nói xong Lê Mộc không chút chú ý hình tượng, còn hai tay chống thắt lưng, đây rõ ràng là lại quay trở về thời điểm Lê Mộc ẻo lả trước kia đây mà.
Lãnh Huyên vốn chính đang ở thời điểm cần giải tỏa áp lực trong lòng, thấy Lê Mộc đạp một cước vào xe sau, trong lòng liền phát ra một tia tâm tư trêu cợt, ngẩng đầu nhìn thẳng Lê Mộc: "Đồ ẻo lả nhà ngươi, không chỉ mắng ta, còn đạp xe của ta, ngươi có biết đây là xe gì không?"
Lê Mộc lúc này đã tức muốn lộn ruột, "Ai biết đây là cái gì xe?"
Lãnh Huyên tựa hồ cảm thấy sắp đạt được mục đích rồi, thiếu chút nữa cười đi ra bất quá vẫn là hơi nghiêng nghiêng đầu không để cho Lê Mộc nhìn thấy biểu tình của nàng, chỉ là làm cho người ta cảm giác chính là nàng bộ dáng thực nghiêm túc thực hung ác, "Đây là Maybach."
"Cái gì ách?"
"May! Bach!"
Lê Mộc có vẻ loáng thoáng hiểu được thứ gì, tha thứ hắn đại não phản ứng chậm, " Maybach? Rất đắt sao? Mấy vạn?" Trời biết Lê Mộc thật không phải giả bộ, hắn thật sự không biết chiếc xe này đắt bao nhiêu!
Mấy vạn? Ha ha, mấy vạn? Nam nhân này không phải nói giỡn đi?
Bên cạnh tài xế bất đắc dĩ nói, "Tiểu tử, mấy vạn khối cũng chỉ mua nửa cái bánh xe thôi."
(⊙o⊙) Nga? Không phải chứ? Đắt như vậy?
"Các ngươi đừng có hãm hại, xe xấu như vậy, cũng không thể mấy chục vạn được? Ta đá nó một cái cũng đâu có mạnh, các ngươi xem, nó không phải hảo hảo sao?" Lê Mộc sao có thể không sợ chết như vậy.
Lãnh Huyên hướng về phía Lê Mộc như có như không cười quyến rũ, cười đến Lê Mộc không dưng đánh cái rùng mình, "Vị tiên sinh kia, chiếc xe này, một ngàn ba trăm vạn, anh vừa rồi đá một cước, tôi xem anh hẳn là bồi thường mấy chục vạn khối đi, anh cảm thấy thế nào?"
Một ngàn ba trăm vạn?! (⊙_⊙)
Một chiếc xe... mà đắt quá trời quá đất như vậy?
Trời ạ!
Lê Mộc há mồm, ngốc ngơ ngác đảo mắt to, nhìn nhìn cái xe kia cái gì ach đó, nhìn nhìn lại Lãnh Huyên ánh mắt lạnh lùng, sửng sốt một lúc lâu, mới nhạt nhẽo cười cười, "Thật, thật sự là xe không thể nhìn tướng mạo a, xe xấu như vậy, ha ha, ha ha... Bồi thường mấy chục vạn, ha ha, được thôi được thôi... Yên tâm, ta đền, nhà của ta rất có tiền..." Nhà của thượng tướng hẳn là rất có tiền nhỉ...
Hừ! Cho dù có tiền, ngươi cho rằng Lê Mộc ta sẽ đền cho ngươi sao, ngươi cái này rõ ràng chính là lừa đảo!
Lãnh Huyên buồn cười ngắm nghía biểu tình gã ẻo lả trước mặt, lông mi dài nhỏ nhấp nháy, thanh nhã đưa qua một bàn tay, "Nga, vậy thì, lấy ra đi." Lãnh Huyên tiểu bằng hữu ngươi có cần phúc hắc như vậy không!
Lê Mộc le lưỡi, đột nhiên chỉ vào phía sau Lãnh Huyên hét lớn, "Mau nhìn! Kia là cái gì!"
Nghe thế, tài xế bên người Lãnh Huyên trong nháy mắt liền quay đầu lại nhìn, kết quả Lãnh Huyên ngay cả đầu cũng không động một cái, chỉ nhìn Lê Mộc giống như con thỏ dạt chân ra bỏ chạy, trong khoảng thời gian ngắn nhịn không được cười ra tiếng, trong nháy mắt người chung quanh đều vì Lãnh Huyên xinh đẹp mà khuynh đảo.
Lãnh Huyên trông theo phương hướng Lê Mộc chạy xa như có điều suy nghĩ.
Thật đúng là một tên ẻo lả thú vị mà.