Edit: kaylee

Thiếu nữ áo đỏ ngẩng đầu, con ngươi đỏ tươi thật sâu mà ngóng nhìn Thiên Bắc Tầm đột nhiên xuất hiện, nhưng mà, ở sau khi nàng trông thấy một đầu tóc bạc như tơ lụa của thiếu niên kia, đáy mắt hiện lên một chút hoảng hốt.

Thiên Bắc Tầm hơi hơi liễm mi, lãnh ngạo nói: “Ta cứu ngươi một mạng, ngươi dẫn ta rời đi Linh Thú sơn mạch, hai bên chúng ta là giao dịch công bằng, chẳng lẽ ngươi không muốn?”

Thiếu nữ phục hồi tinh thần lại, bật cười lắc lắc đầu: “Xin lỗi, vừa rồi ta nhớ tới một cố nhân, nếu ngươi đã cứu ta, ta tất nhiên sẽ mang ngươi rời đi nơi này, ngươi yên tâm đi.”

“Cố nhân?” Thiên Bắc Tầm nhìn thiếu nữ, nghi hoặc chớp mắt: “Ta lớn lên rất giống cố nhân của ngươi?”

Thiếu nữ lắc lắc đầu: “Các ngươi một chút cũng không giống, chẳng qua hắn và ngươi giống nhau, đều có một đầu tóc bạc!”

Khi nói lời này, đáy mắt nàng xuất hiện một chút thương cảm, những người gọi là cố nhân đó giống như đã cách nàng rất xa, cho dù nàng vươn tay cũng rốt cuộc không cách nào chạm đến bọn họ.

Cha, nương, đại ca, nhị ca…… Không biết hiện tại các người có tốt không? Thiên Bắc Tầm cúi đầu ngóng nhìn bi thương và hoài niệm ở đáy mắt thiếu nữ, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Nếu ta không có đoán sai, vị cố nhân kia của ngươi hẳn là người yêu của ngươi, nhưng đúng?”

Người yêu?

Thiếu nữ cười khẽ một tiếng, khóe môi giương lên một nụ cười.

Người kia, không phải người yêu của nàng, mà là huynh trưởng của nàng Dạ Tư Hoàng! Chỉ là nàng cũng không có giải thích nhiều hơn.

“Ta tên Thiên Bắc Tầm, tên của ngươi?” Giọng nói của Thiên Bắc Tầm ngạo nghễ trước sau như một, chậm rãi vang lên trong rừng rậm này.

Thiếu nữ ngẩn ra một chút, đáy mắt lại lần nữa xuất hiện một chút hoảng hốt, thực nhanh nàng đã phục hồi tinh thần lại, trả lời: “Ta tên Huyết Nhi.”

Huyết Nhi?

Tên từ lâu cỡ nào? Từ sau khi đi vào mảnh đại lục này, không còn có người xưng hô nàng như thế.

“Huyết Nhi?” Ánh mắt Thiên Bắc Tầm xuất hiện một chút kinh ngạc: “Ta nhưng thật ra lần đầu tiên nghe tên kỳ quái như thế!”

Thiếu nữ nhướng nhướng mày: “Huyết Nhi là nhũ danh của ta, có gì kỳ quái? Tên thật của ta là Phượng Thiên Huyễn, nếu ngươi để ý, thì gọi thẳng ta là Phượng Thiên Huyễn là được.”

Vừa rồi, trong phút chốc nhìn thấy thiếu niên này, nàng không tự chủ được nhớ tới Dạ Tư Hoàng, vì vậy mới nói ra tên Huyết Nhi này! Nhưng như thế nào nàng lại quên mất, nơi này không phải Thần Chi đại lục, không có Tử Thiên Cảnh, cũng không có Dạ Tư Hoàng!

Ở chỗ này, đều không phải những người nàng đã từng quen thuộc đó.

Cho nên, nàng hối hận, vì đã báo ra tên này! Cho tới bây giờ, nàng đối với tên này đều không có cảm giác dung hợp gì! Đối với chuyện của nàng, càng là lấy góc độ người đứng xem giao đãi.

Nếu là có thể, nàng muốn trở về Thần Chi đại lục, trở lại bên trong ôm ấp của phụ mẫu! Nàng có thể tưởng tượng được, từ sau khi mình mất tích, cha nương khẳng định sẽ tìm kiếm nàng khắp thế giới.

Nhưng bọn họ lại có thể nào dự đoán được, nàng đã không còn ở trong mảnh không gian kia, mà là xuyên qua đến một cái địa phương khác! Nơi này chẳng những thực xa lạ, ngay cả phương thức tu luyện đều không giống nhau, nàng cũng đã không có lực lượng trước kia, cần bắt đầu lại từ đầu!

“Ngươi làm ta gọi ngươi là Huyết Nhi, quả quyết không có đạo lý thu hồi,” Thiên Bắc Tầm hừ một tiếng, ngạo kiều nói: “Ta ở chỗ này đã chuyển động rất nhiều ngày, không muốn tiếp tục ngốc xuống, các ngươi vẫn là dẫn đường cho ta trước, ta phải rời khỏi cái địa phương này.”

Mười mấy năm qua, hắn đều chưa từng tới Tây Linh đại lục, mỗi lần đều là cố ngoại công bọn họ đi Đông Nhạc đại lục tìm hắn, cho nên, cũng khó trách hắn quên mất con đường đi thông Đông Phương thế gia, thế nhưng lạc đường ở trong Linh Thú sơn mạch.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện