Edit: kaylee

Vân Nhi? Thật là Vân Nhi?

Đông Phương Ngọc há miệng, vốn có thiên ngôn vạn ngữ, trong lúc nhất thời, vậy mà không biết nên nói như thế nào...

"Cha, mẫu thân, ta đã trở về."

Thanh y nữ tử chậm rãi dừng ở trước mặt bọn họ, khuôn mặt thanh lệ xuất trần giương lên một nụ cười khẽ, dịu dàng nói.

Đông Phương Ngọc rốt cục phục hồi tinh thần lại, nàng nhanh chóng tiến lên, hung hăng ôm Cố Nhược Vân vào trong ngực, ôm chặt lấy thân thể của nữ tử, âm thanh mang theo run run: "Vân Nhi, con đã trở lại, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi..."

Cho dù Hồng Liên Lĩnh chủ không nói thêm gì, nhưng mà, trong hai mắt kia hàm chứa tràn đầy nhu tình, sau đó, hắn đi lên phía trước, ôm hai nữ nhân mình yêu nhất này vào trong lòng.

"Đi, chúng ta về nhà! Vân Nhi, mấy ngày nay Tiểu Tầm Nhi vẫn luôn tìm con, chúng ta không dám nói cho hắn biết chuyện đã xảy ra bên ngoài, hiện tại hắn thật vất vả bị dỗ ngủ, con đi xem hắn đi."

"Vâng."

Nghĩ đến khuôn mặt phấn điêu ngọc mài kia, tươi cười trên mặt Cố Nhược Vân càng sâu.

...

Trong tẩm cung, Tiểu Tầm Nhi cuốn lui ở bên trong ổ chăn, toàn bộ thân thể đều co thành một đoàn, trên khuôn mặt phấn điêu ngọc mài còn lộ nước mắt trong suốt.

Cố Nhược Vân và Thiên Bắc Dạ nhỏ giọng đi đến, sau khi nhìn thấy đứa bé nằm ở trên giường, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, đáy mắt đều mang theo đau lòng.

Mấy ngày nay tới giờ, quả nhiên là khổ hắn...

Cố Nhược Vân nhẹ tay nhẹ chân đi đến bên giường, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc của tiểu gia hỏa, nàng cúi đầu, dè dặt cẩn trọng hôn lên má của Tiểu Tầm Nhi, trong mắt phiếm ánh sáng nhu hòa.

Giống như là nụ hôn này của nàng làm bừng tỉnh Tiểu Tầm Nhi, làm cho tiểu gia hỏa trên giường chậm rãi mở đôi mắt mơ mơ màng màng còn buồn ngủ.

Sau khi trông thấy hai người xuất hiện ở bên giường mình, Tiểu Tầm Nhi sửng sốt một chút, không dám tin nỉ non một câu: "Thế nào phụ thân và mẫu thân lại ở trong này? Chẳng lẽ Tầm Nhi còn đang nằm mơ?"

Nói xong lời này, Tiểu Tầm Nhi lại nhắm hai mắt lại, chờ tỉnh mộng lại mở mắt.

Nhưng mà, nụ hôn vừa rồi kia làm cho hắn cảm giác được rất là ấm áp, lại nhịn không được mở đôi mắt, nghi hoặc chớp mắt to, thử hô một tiếng: "Phụ thân, mẫu thân?"

Cố Nhược Vân nhẹ nở nụ cười, ánh mắt nhìn Tiểu Tầm Nhi trên giường, nói: "Tầm Nhi, chúng ta đã trở lại..."

Tầm Nhi, chúng ta đã trở lại!

Thân thể của Tiểu Tầm Nhi lập tức cứng ngắc một chút, đột nhiên, hắn ‘òa’ một tiếng khóc rống lên, nhảy vào bên trong ôm ấp của Cố Nhược Vân.

"Mẫu thân, người và phụ thân đi đâu? Tầm Nhi còn tưởng rằng các người bỏ lại Tầm Nhi bỏ trốn đi, ngoại công ngoại tổ mẫu còn không cho Tầm Nhi ra cung tìm các người, nhưng mà Tầm Nhi thật rất nhớ các người."

Cố Nhược Vân cúi đầu, nhẹ vỗ về đầu của Tiểu Tầm Nhi, bên môi giương lên một chút tươi cười: "Tầm Nhi, nên rời giường, hiện tại phụ mẫu, ngoại công ngoại tổ mẫu con, còn có cha nuôi và cữu cữu đều chuẩn bị xuất phát đi Tây Linh đại lục, ở Tây Linh đại lục kia có cố ngoại công của con, nếu chậm, phỏng chừng con sẽ bị chúng ta ném ở trong này."

Vừa nghe lời này, Tiểu Tầm Nhi vội vàng nhảy lên: "Phụ thân, mẫu thân, Tầm Nhi lập tức mặc y phục, các người chỉ cần chờ Tầm Nhi nửa khắc, không, chỉ cần vài phút là đủ rồi!"

Bỏ lại hắn? Này sao được?

Hắn không bao giờ nguyện ý rời đi bọn họ nữa!

"Tiểu Dạ, chúng ta đi ra ngoài chờ hắn đi." Cố Nhược Vân cười cười.

Xem ra cha và mẫu thân quả thật không nói việc bọn họ chiến đấu với Thương Minh cho tiểu gia hỏa này, nếu không, sợ rằng tiểu gia hỏa này đã ầm ĩ lật trời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện