Cứ như vậy cho đến khi xế chiều, đến lúc Cố Vân Tiện một mình quay về Tĩnh Sinh các thì trời đã tối đen. Thị nữ tâm phúc của nàng gấp đến độ đứng ở cổng không ngừng nhìn xung quanh, nhìn thấy nàng từ xa trở lại không khỏi lộ rõ nét mặt vui mừng.
“Tiểu thư đã trở lại rồi! Làm nô tỳ lo lắng quá!”
Cố Vân Tiện mệt mỏi bước vào phòng, đợi thị nữ châm một ly trà cho mình, sau đó chậm rãi uống, lúc này mới thở phào:”Cũng may hôm nay coi như hữu kinh vô hiểm (1)”
(1) Hữu kinh vô hiểm: Nhìn như kinh động tâm phách nhưng không có gì nguy hiểm. Dùng để hình dung tình thế ác liệt nhưng cuối cùng đạt được kết quả mong muốn.
“Tiểu thư, rốt cuộc người ra ngoài làm gì?”
“Ngươi đừng hỏi nữa.”Cố Vân Tiện cười cười:”Nếu như không ngoài dự liệu, rất nhanh sẽ có người đến tìm ta.”
Việc này thật sự rất nhanh. Gần nửa canh giờ sau, Lữ Xuyên dẫn theo hai tiểu công công bước qua cửa.
Hắn hành lễ với Cố Vân Tiện, nàng khẽ nghiêng người tránh sang một bên:”Thân phận hôm nay của ta không đảm đương nổi lễ của đại nhân.”
Lữ Xuyên cười nói:”Nương tử nói đùa. Thần lúc này là tới thay bệ hạ truyền khẩu dụ.”
Cố Vân Tiện quỳ xuống, Lữ Xuyên nói: “Bệ hạ truyền khẩu dụ, ngài biết rõ chuyện hôm nay người bị uỷ khuất. Nếu người có yêu cầu gì, xin đừng ngại nói ra. Hoàng thượng sẽ thoả mãn yêu cầu của người.”

Cố Vân Tiện bất chợt ngẩng đầu lên giống như không thể tin được:”Có thật không?”
Lữ Xuyên vẻ mặt vui vẻ, không thay đổi: “Quân vô hí ngôn.” Trong lòng lại dâng lên một chút đề phòng.
Cố Vân Tiện cúi đầu trầm mặc một hồi lâu, mở miệng một lần nữa thì giọng nói đã mang theo một chút nghẹn ngào: “Thỉnh đại nhân bẩm với hoàng thượng, nô tì muốn xin bệ hạ ân chuẩn cho nô tì được lấy thân phận cung nữ chuyển sang Trường Nhạc cung phụng dưỡng thái hậu. Hầu hạ thuốc thang cho người, bù đắp lỗi lầm ta đã gây nên.”
Lữ Xuyên hơi ngạc nhiên, sau đó lập tức phản ứng: “Thái hậu đã nói, sau này đều không muốn gặp lại nương tử, bệ hạ cũng không muốn chống lại mệnh lệnh của thái hậu.”
“Đại nhân hiểu lầm.” Cố Vân Tiện lắc đầu: “Ta biết thái hậu không muốn thấy ta, ta cũng không dám sang đó chọc giận lão nhân gia người. Ta chỉ cầu xin có thể ở Trường Nhạc cung sắc thuốc, làm chút ít thức ăn, lại vì người sao chép kinh phật cầu phúc. Trừ việc đó ra, không còn yêu cầu gì khác. Bệ hạ không cần nói cho thái hậu biết những việc ta làm. Chỉ là có thể để cho ta ở trong bóng tối, vì thái hậu góp một phần tâm lực là ta đã thoả mãn rồi.”
Lữ Xuyên lúc này mới thật sự ngạc nhiên. Vị này rốt cuộc không phải muốn dựa vào thái hậu đông sơn tái khởi? Có thật chỉ muốn cố gắng vì một phần hiếu tâm mà thôi?
Hắn không khỏi quan sát ánh mắt của nàng, lại thấy hai tròng mắt nàng rưng rưng, mi tâm cau lại, toàn thân không hề có một phần lệ khí khó tan ngày trước. Toàn thân đều là trầm tĩnh, dịu dàng. Nhớ lại lúc chiều nàng bảo vệ Hình nhu hoa như thế. Đột nhiên cảm giác được, hơn hai tháng không gặp vị hoàng hậu nương nương ác độc quả nhiên đã thay đổi thành một người khác. Rốt cuộc lại giống nàng một năm trước kia, lúc mới trở thành thái tử phi bước vào Đông cung.
Cố Vân Tiện thấy hắn không lên tiếng, giống như sợ hắn không đáp ứng lại nói: “Đại nhân nói vậy hẳn cũng biết, trước khi hầu hạ bệ hạ, ta từng ở Trường Nhạc cung hậu hạ thái hậu hai năm. Đối với việc ăn uống, sinh hoạt hằng ngày mọi việc đều vô cùng quen thuộc. Nhờ điểm này có thể để cho ta đi hầu hạ lão nhân gia người nhất định sẽ không có sai lầm gì. Xin đại nhân hãy thay ta thỉnh cầu hoàng thượng. ”
Việc này Lữ Xuyên tự nhiên hiểu rõ. Cô Vân Tiện là chất nữ, bà con xa của thái hậu, mười ba tuổi năm ấy theo người nhà vào cung thăm viếng. Thái hậu khi đó vẫn còn là Hoàng hậu, ngoài ý muốn lại vô cùng yêu mến nàng, bèn để nàng ở lại trong cung. Năm nàng mười lăm tuổi làm chủ gả nàng cho thái tử điện hạ trở thành thái tử phi. Trở thành nàng dâu được yêu thương nhất, mãi cho đến ba tháng trước..
Cho nàng đi hầu hạ thái hậu sẽ tốt cho bệnh trạng của người, có điều..
Thấy Cố Vân Tiện vẫn còn nhìn mình chằm chằm, hắn khẽ mỉm cười: “Sự việc này thần không dám làm chủ, còn phải đi xin ý chỉ của bệ hạ.”
Cố Vân Tiện gật đầu, vẻ mặt thành khẩn: “Việc này là đương nhiên. xin đại nhân lúc xin ý chỉ của bệ hạ nên nói thêm vài câu hữu ích.”
“Thần đã hiểu.” Lữ Xuyên nói: “Ngoài việc này ra nương tử còn có thỉnh cầu gì khác không?”
Cố Vân Tiện lắc đầu: “Đã không còn.”
“Thật sự không còn?”
“Ta hôm nay cũng chỉ còn một nguyện vọng như vậy. Nếu bệ hạ có thể đáp ứng thì thật tốt. Nếu không đáp ứng, ta cũng chỉ có thể ở lại Tĩnh Sinh các cầu phúc cho thái hậu. Về phần việc khác đều không quan trọng.”
Lữ Xuyên thấy vẻ mặt hồn nhiên của nàng không giống nguỵ trang, rốt cuộc nhịn không được, nói: “Thứ cho thần mạo phạm, nương tử tựa như..”
“Ừ?”
“Tựa như thay đổi rất nhiều.”
Cố Vân Tiện nhíu mày, sau đó cười tự giễu: “Một khi tỉnh khỏi giấc mộng, biết mình đã phạm sai quá nhiều. Hôm nay ta chỉ hi vọng bản thân không cô phụ người quan tâm ta nhất trên đời, có thể vì người làm thêm vài chuyện là tốt lắm rồi.”

*****
Lữ Xuyên trở lại Đại Chính cung tâu lại với Hoàng đế. Hắn không thể quên được câu nói sau cùng cùng ánh mắt bi thương, hối hận của Cố Vân Tiện. Ở trong cung nhiều năm, hắn đã gặp qua nhiều chuyện, tự nhiên có chút bản lĩnh. Hôm nay biểu hiện của vị phế hậu này, nếu nói là giả vờ thì hắn thật sự không thể tin nổi.
Hoàng đế đang đọc tấu chương ngẩng đầu lên, trầm tư trong chốc lát: “Nàng thật sự nói như vậy?”
“Dạ.” Lữ Xuyên nói, “Cố nương tử chỉ hi vọng có thể đi Trường Nhạc cung hầu hạ thái hậu, đồng thời còn nói không cần thái hậu nhìn thấy nàng. Cho nàng một cơ hội yên lặng tẫn hiếu với người là được.”
Hoàng đế cầm tấu chương khẩn của Tây Bắc, bên cạnh là nghiên mực bạch ngọc, bên trong tràn đầy màu đỏ của chu sa. Màu đỏ tươi như vậy khiến cho hắn nhớ đến cảnh tượng vào tháng chạp năm ngoái, Cố Vân Tiện tay nâng một nhành hồng mai, đứng giữa rừng mai đang đua nhau nở rộ thản nhiên cười một tiếng.
“Chiều hôm nay, ngươi đến tột cùng có nhìn thấy rõ không?”
Hiểu rõ bệ hạ đang hỏi cái gì, Lữ Xuyên hơi do dự, cẩn trọng nói: “Lúc ấy thần đứng ở xa, không nhìn thấy Bạc mỹ nhân đẩy Cố nương tử.” Hắn hơi dừng lại một chút, “Nhưng đúng là giống như buổi chiều thần đã bẩm báo bệ hạ. Hình nhu hoa sở dĩ ngã sấp xuống không chỉ là do kinh hãi. Bởi vì nước ở bên chân nàng đóng thành băng nên mới bị trượt chân.”
“Vậy ngươi cảm thấy nước này là ai làm?”Hoàng thương vẻ mặt bình thường hỏi.
Lữ Xuyên cúi đầu :”Thần không dám đoán bừa.”
“Nói đi, trẫm cho phép ngươi phỏng đoán.” Hoàng đế trả lời, thần thái giống như việc họ đang nói đến không phải là hậu cung phi tần của hắn tranh giành mà giống như chỉ đang tán gẫu bình thường, “Những tấu chương này không thú vị, trẫm cảm thấy vô cùng mệt nhọc.”
Lữ Xuyên nhìn chủ tử không theo lẽ thường này, có chút bất đắc dĩ: “Thần chỉ có thể nói, mời Hình nhu hoa qua vườn thưởng mai chính là Bạc mỹ nhân, mở miệng kêu Hình nhu hoa đi bẻ một nhành mai cũng là Bạc mỹ nhân.”
Ý tứ của Lữ Xuyên rất rõ ràng. Hôm nay tuy rằng Cố thị đến vườn mai trước, nhưng nàng không hề biết hôm nay Hình nhu hoa và Bạc mỹ nhân cũng sẽ đến vườn mai, cũng không có lí do để nàng đi thăm dò. Mà Bạc mỹ nhân..
Hắn rất Lữ Xuyên, thái độ làm người vô cùng chính trực không thích chõ mũi vào chuyện của người khác. Nhưng mà hôm nay trong lời nói lại có thái độ bảo vệ Cố thị hết sức rõ ràng.
Nàng lại có năng lực khiến cho Lữ Xuyên vì nàng mà nói tốt?
Hắn cầm bút lông nhỏ chấm một khoản chu sa cười cười, ở cuối tấu chương viết :”Tất cả mọi việc do ngươi phân phó, nhớ lấy.” Sau đó bỏ bút xuống lại nói tiếp: “Nếu nàng muốn đi thì để cho nàng đi thôi.”
*****
Tĩnh Sinh các chăn đệm chấp vá đơn bạc, Cố Vân Tiện cuộn mình chặt chẽ mới cảm thấy có chút ấm áp. A Từ biết nàng sợ lạnh, luôn vì nàng chuẩn bị một ổ chăn ấm áp để nàng chui vào. Tôn vị bị phế, cung nhân Trường Thu cung có tội thì bị xử tử. Ở lại bên người nàng cũng chỉ cón có A Từ. A Từ là nàng mang ra từ nhà mẹ đẻ, là một người vô cùng trung thành.
Cuộc sống sau này, cùng nàng sống nương tựa lẫn nhau cũng chỉ còn có tỳ nữ này.
Trở mình, A Từ sau lưng đã ngủ say, nàng lại không ngủ được.
Ban ngày lúc Hình nhu hoa quay về tẩm cung, nàng giống như vô ý nói một câu:”Đất tại sao tự nhiên lại trơn như vậy.” Hẳn là khiến cho Lữ Xuyên chú ý. Hắn chắc chắn phát hiện tầng băng mỏng kết trên mặt đất.

Cảnh Phức Thù làm việc nhất quán chu toàn, nếu không đẩy được thì còn có tầng băng kết trên mặt đất chắc chắn khiến Hình nhu hoa ngã sấp xuống.
Mà nàng chính là lợi dụng điểm này.
Đây là kế hoạch nàng tốn tâm tư nghĩ ra, không phải để lấy thánh sủng mà là để có thể đi sang nơi thái hậu tẫn hiếu chuộc tội.
Nếu không phải có giấc mộng kia, nàng không thể nào biết Lữ Xuyên bề ngoài khéo đưa đẩy lại là một người trung thành hậu đạo. Mà lòng trung thành phúc hậu của hắn chính là trợ lực lớn nhất cho kế hoạch của nàng. Chỉ cần hắn tin tưởng nàng vô tội, như vậy có thể chứng minh kế hoạch đã thành công một nửa.
Nàng nhớ tới lời nói của hắn trong giấc mộng đã thức tỉnh đời trước của nàng. Mà cũng thức tỉnh một đời này của nàng.
Nàng sẽ không vì người không đáng mà lãng phí tâm tư. Trên đời này, người mà nàng phụ lòng nhiều nhất chính là thái hậu. Đời trước cũng là vì nàng bị tố cáo mưu hại Hình thị mà thái hậu đang bị bệnh chịu đả kích lớn, lúc đõ đã không thể chữa trị. Mùng sáu tháng chạp ngày đó thái hậu ở Trường Nhạc cung mà băng hà. Hai ngày sau Hoàng đế nổi giận ban cho nàng cái chết. Một mạng đổi một mạng.
Nàng không thể hại chết người hai lần. Nàng thật sự gánh không nổi.
*****
Hai ngày sau, Cố Vân Tiện đi sang Trường Nhạc cung.
Nàng quả thực thực hiện lời hứa của mình. Mỗi ngày ở phòng bếp sắc thuốc và chuẩn bị thức ăn cho thái hậu. Cũng không đặt chân đến Trường Tín điện của thái hậu.
Lữ Xuyên quan sát tất cả, cảm thấy vị Cố nương tử này so với lúc trước thật khác nhau.
*****
Nàng dời đến Trường Nhạc cung được nửa tháng thì hoàng đế đột nhiên bước vào tẩm điện của nàng. Lúc hắn bước vào nàng đang sao chép kinh. Hắn biết lúc nhỏ nàng đều tập theo bảng chữ mẫu của Vệ phu nhân. Mười lăm tuổi được thái hậu ban cho bút tích thực của Vệ phu nhân, nàng ở phương diện này vô cùng dụng tâm. Đến nỗi trong cung có rất ít nữ tử có thể so sánh với bút pháp của nàng. Bất quá bởi vì nàng vô cùng chuyên chú, lại không phát hiện ra trong điện đã xuất hiện thêm một người.
Hắn đứng sau lưng nàng, ánh mắt dừng ở trên kinh văn hồi lâu rồi mới chuyển đến trên mặt nàng.
Nàng gầy đi rất nhiều, chiếc cằm đầy đặn đã trở nên thon gọn. Một đôi mắt đen láy trầm tĩnh, giống như trên thế gian ngoài trừ kinh văn dưới tay không có chuyện khác có thể khiến nàng để tâm.
Trước đây hắn rất thích ánh mắt an tĩnh chuyên chú của nàng. Đáng tiếc sau này nàng lại càng ngày càng cực đoan. Trong ánh mắt thường xuyên là những tính toán, phẫn hận, không còn nhã nhặn, ưu nhã vô tư như trước kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện