Tiêu Cửu Thành đi về trước, còn không quên đóng gói một phần cơm trưa cho Thiên Nhã.

Đúng là Thiên Nhã chưa ăn gì cả, về tới công ty, tưởng tượng đến bộ dạng Tiêu Cửu Thành thân mật cùng người phụ nữ khác, trong lòng nàng giống như bị kim đâm vào, khó chịu rút cũng không rút ra được, loại cảm giác này lại giống như cảm giác lúc trước Lý Quân Hạo nói với mình trong lòng có hắn có người phụ nữ khác, muốn li hôn với mình.

Lúc ấy Lý Quân Hạo là người nàng yêu, nàng khó chịu thì cũng thôi, nhưng Tiêu Cửu Thành lại không phải gì cả, liên kết duy nhất, đó chính là hai lần khó chịu ấy Tiêu Cửu Thành đều là đầu sỏ gây tội.

Nghĩ đến Tiêu Cửu Thành, bây giờ Thiên Nhã hận không thể xé Tiêu Cửu Thành thành mảnh nhỏ.

Sau khi Tiêu Cửu Thành trở về, Thiên Nhã cũng không thèm liếc mắt nhìn Tiêu Cửu Thành lấy một cái, buổi sáng là Tiêu Cửu Thành cố ý lạnh nhạt Thiên Nhã, bây giờ là Thiên Nhã thật sự muốn lạnh nhạt Tiêu Cửu Thành, gương mặt kia của Thiên Nhã, lạnh lùng đến mức muốn kết sương.

"Chắc Thiên Nhã vẫn chưa ăn nhỉ, em giúp chị gói một phần về." Tiêu Cửu Thành trái ngược hẳn với sự lạnh nhạt buổi sáng, khôi phục nhiệt tình và quan tâm lúc trước, tuy cô đang thăm dò giới hạn trong lòng Thiên Nhã, nhưng cô thật sự không dám tiếp tục khiêu khích giới hạn của Thiên Nhã nữa.

Thiên Nhã nghĩ đến việc Tiêu Cửu Thành đối xử với những người phụ nữ xinh đẹp đều ân cần như vậy, liền cảm thấy trong lòng bị đâm đến phát hoảng, nàng cho rằng đây nguyên nhân hành động của Tiêu Cửu Thành làm nàng cảm thấy ghê tởm.


"Tôi không đói, cũng không muốn ăn." Đôi mắt Thiên Nhã vẫn không dời khỏi màn hình máy tính, giọng điệu rất không cảm kích nói, thứ tình cảm tràn lan như vậy của Tiêu Cửu Thành, nàng không hề muốn nhận lấy nữa.

"Không đói cũng phải ăn một ít, tránh để hại dạ dày." Tiêu Cửu Thành tiếp tục quan tâm nói.

"Cô không thấy hành động bây giờ của cô rất giống đóng gói đồ ăn thừa của người khác cho tôi, cô không thấy ghê tởm sao? Cho dù cô không thấy ghê tởm, nhưng tôi thấy chán ghét, mặc kệ là đồ ăn thừa, hay là tâm tư thừa lại của người khác, tôi đều không cần." Dưới sự ghen tuông, lời nói của Thiên Nhã tựa như nọc độc vậy, hung hăng làm người ta bị thương.

Tiêu Cửu Thành vốn đang mỉm cười, ý cười thoáng chốc tiêu tan, tuy cô không dám chắc, lời nói này của Thiên Nhã, là xuất phát từ đố kị, hay là trong lòng nàng mình tệ hại như vậy, nhưng dù là thế nào, Tiêu Cửu Thành cũng cảm thấy trái tim mình lại bị tổn thương nữa rồi.

Nàng tin thế gian này chẳng có gì là thật sự nói đùa, đằng sau mỗi lời nói, đều có ba phần thật.

Hầu hết mọi người đều sẽ không coi ba phần này là thật, nhưng nếu đã coi là thật, nó sẽ trở thành thứ đầy gai nhọn nghiền nát lòng người.

Tiêu Cửu Thành cảm thấy cho dù mình chưa bao giờ nói rõ, nhưng là chân tình hay giả ý, chẳng lẽ Thiên Nhã lại thật sự không cảm nhận được sao? Tiêu Cửu Thành cảm thấy Thiên Nhã không thể nào không phát hiện ra, nhưng Thiên Nhã lại vẫn nói những lời tàn nhẫn như vậy với mình, dường như mọi nỗ lực của mình ở trong mắt Thiên Nhã đều rẻ rúng như vậy.


"Nếu không muốn ăn, thì vứt đi." Tiêu Cửu Thành ném thẳng phần ăn đóng gói vào thùng rác ở gần, sau đó không hề lấy lòng Thiên Nhã, trực tiếp trở lại vị trí của mình, bắt đầu làm việc.

Lúc cảm xúc của con người ta đạt đến cực hạn thì sẽ lâm vào bế tắc, Tiêu Cửu Thành đã gần như đi vào ngõ cụt, Thiên Nhã cũng không ngoại lệ.

Thiên Nhã thấy, Tiêu Cửu Thành đối xử với nàng hoàn toàn khác trước đây, không hề có kiên nhẫn với mình nữa, bởi vì cô ta đã có niềm vui mới, mình không đáng để cô ta dùng tâm tư lấy lòng nữa, sau khi nghĩ đến chuyện này, Thiên Nhã đột nhiên hoảng sợ phát hiện, thật ra nàng đã sớm vô tri vô giác coi việc Tiêu Cửu Thành đối tốt với mình là biểu hiện của việc cô ta có cảm tình với mình rồi.

Có điều mỗi khi ý nghĩ này xuất hiện, đều bị mình phủ nhận, nhưng Tiêu Cửu Thành đối tốt với mình, lại từng giọt từng giọt lắng đọng ở trong tiềm thức.

Nàng vốn dĩ bất mãn với hành động thân mật quá đà của Tiêu Cửu Thành, có lẽ chính là bất mãn đối với thái độ mập mờ không rõ ràng của Tiêu Cửu Thành.

Chỉ là trước đây, đối với Thiên Nhã chậm chạp về mặt cảm xúc mà nói, là hoàn toàn không phát hiện ra.


Nhưng hôm nay, những suy nghĩ trong tiềm thức này, đã hoàn toàn bị lật tẩy, Thiên Nhã tức giận căm phẫn, không chỉ vì sự mập mờ của Tiêu Cửu Thành, mà còn vì bản thân tự mình đa tình thẹn quá hóa giận.

Giờ phút này, Thiên Nhã đang dần nhận ra những điều đó, nội tâm vô cùng khó xử.

Thay đổi về lượng dẫn đến thay đổi về chất, Tiêu Cửu Thành biết đạo lý này, nhưng ở thực tế, khi nào mới thật sự biến chất, khi biến chất sẽ phản ứng thế nào, Tiêu Cửu Thành không thể nào biết được, cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng trước tâm tư thay đổi thất thường của Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành còn chưa kịp làm gì, nhưng bản năng đã bị những lời nói tàn nhẫn của Thiên Nhã đâm cho bị thương rồi.

Tiêu Cửu Thành cảm thấy mình ủy khuất, sao Thiên Nhã lại không hiểu chứ?
Bây giờ hai người hoàn toàn rơi vào trạng thái chiến tranh lạnh, ngay cả Độc Cô Thành luôn chậm chạp bộc trực cũng cảm nhận được, bởi vì Tiêu Cửu Thành đã lâu không về Độc Cô gia.

"Chị, gần đây Tiêu Cửu Thành bận gì à? Sao không thấy bóng dáng cô ta đâu?" Độc Cô Thành quan tâm hỏi.

"Cô ta có cuộc sống của riêng mình, sao chị biết cô ta bận cái gì." Thiên Nhã tức giận nói.

"Không đúng, thường ngày cô ta dính chị như ruồi bọ thấy mật, không dính lấy chị, kì quái giống như mèo mà lại không ăn cá vậy."
"Em có phiền không vậy, đừng nói đến nữa được không." Giọng điệu Thiên Nhã rõ ràng không vui, bây giờ chỉ cần nàng nghe được ba chữ Tiêu Cửu Thành, trong lòng liền khó chịu.


"Chị, chị thật sự không biết, hay là giả vờ không biết cô ta thích chị thế? Chị ở đây, cô ta mới làm bữa sáng, cô ta chưa bao giờ làm bữa sáng cho riêng em cả, có lần em hỏi cô ta, có thích nấu cơm không, cô ta nói không thích, nhưng mà thích làm cho chị, lời này không phải trực tiếp nói với em, cô ta thích chị sao? Chỉ cần chị không ở bên cạnh cô ta, câu đầu tiên cô ta nói khi gặp em, chắc chắn là, chị cậu đâu? Còn dùng mọi cách làm cho chị vui, rõ ràng như vậy, chị không phát hiện ra sao?" Độc Cô Thành cho rằng chị cậu ta và Tiêu Cửu Thành đã sớm hai bên tình nguyện.

"Haha, đây chỉ là kịch bản cô ta dùng với phụ nữ thôi, có gì lạ." Thiên Nhã không cho là đúng nói.

"Điều kiện của Tiêu Cửu Thành không kém, người thích cô ta chắc cũng không ít, nếu không thật sự thích, sao phải tốn nhiều tâm tư như vậy, nếu nói những gì Tiêu Cửu Thành làm đều là hư tình giả ý, đánh chết em cũng không tin.

Chân tình hay là giả ý, chẳng lẽ chị không phát hiện ra chút nào sao?" Tiêu Cửu Thành đối với Độc Cô gia, đối với chị, tận tâm tận lực đến mức nào, mình đều xem ở trong mắt, cậu không tin chị gái không cảm nhận được.

"Em nói nhiều cũng vô ích, bây giờ cô ta đang đi tán tỉnh những người phụ nữ xinh đẹp khác rồi." Chính vì hư tình giả ý của Tiêu Cửu Thành quá thật, nàng mới có thể nghĩ rằng Tiêu Cửu Thành thích mình, nhưng mình vừa chớp mắt đã lập tức đi tán tỉnh người khác.

"Chị, có phải do chị cố tình giữ khoảng cách với người ta, Cửu Thành tức giận mới đi tìm người khác khiêu khích chị không? Cho dù cô ta thật sự muốn từ bỏ chị, nhưng dựa vào hiểu biết của em với thói hư tật xấu của đám đàn ông, không chiếm được sẽ vĩnh viễn khao khát, chỉ cần chị hạ tư thái xuống, ngoắc ngoắc ngón tay, bảo đảm cô ta sẽ trở lại bên cạnh chị.

Em cảm thấy Tiêu Cửu Thành rất tốt, chị nghĩ xem, Tiêu Cửu Thành có khả năng như vậy, đối với chị tốt như vậy, nếu bị hồ ly tinh câu đi thì không được.

Chị, chị chỉ cần ôn nhu một chút, đừng cứ hung hăng khẩu thị tâm phi như vậy, thật sự không được thì dùng sắc dụ cô ta..." Độc Cô Thành là một kẻ đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, đưa ra ý kiến rất kì quặc của trai thẳng, nhưng còn chưa nói xong, đã bị Thiên Nhã lườm đến mức không dám nói tiếp..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện