Lúc này, Lam Phượng Hoàng đang ngồi trên xe bốn bánh, ánh mắt tập trung trên người Vũ Trần đang luyện đan. Xưa nay dường như Vũ Trần không bao giờ lo lắng đến chuyện làm ăn, bình thường nếu rảnh thì hắn chỉ ở trong phòng luyện đan, hì hục luyện dược. Lam Phượng Hoàng đứng bên báo tin tốt cho hắn biết. “Vũ Trần ca, huynh nói có lạ không. Truy Phong chân nhân vừa dạy chúng ta thay đổi bố cục phong thủy trong tiệm, vừa thay đổi xong liền có một vụ buôn bán lớn dâng đến cửa. Hơn nữa còn làm ăn với triều đình, một triệu lượng đấy. Quá thần kỳ.” Vũ Trần cười cười: “Thuật phong thuỷ huyền học vốn vô cùng ảo diệu, có gì kỳ lạ đâu. Về phương diện này Truy Phong sư bá vốn nổi tiếng trong giới Tu Chân, người thường khó gặp được ông ấy lắm.” Lam Phượng Hoàng vui sướng hài lòng, cười nói: “Phái Tiêu Dao các huynh đúng là ngọa hổ tàng long. Nhân tài gì cũng có.” Đang trò chuyện thì bên ngoài có một hỏa kế bước vào báo cáo. “Lam cô nương, Phùng giáo úy mua thuốc nứt da kia lại tới.” Lam Phượng Hoàng sửng sốt một chút: “Lại tới? Chẳng lẽ muốn lấy hàng ngay bây giờ sao? Gấp quá đi mất. Vậy lập tức triệu tập tất cả nhân thủ, chuẩn bị chuyên chở hàng hóa.” Hỏa kế kia do dự một chút, lại nói: “Không chỉ mình Phùng giáo úy tới, tên khốn Liễu Đằng kia cũng đi theo.” Lam Phượng Hoàng nghe thấy Liễu chưởng quỹ cũng tới, trong lòng biết không ổn, lập tức lăn xe bốn bánh đi ra ngoài xem thử. Quả nhiên, trên đại sảnh, Thanh Hoa tiên sinh rất tức tối nói chuyện phải trái với Phùng Vũ Thạch. Còn Liễu chưởng quỹ thì đang đứng bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác. Lam Phượng Hoàng tiến tới hỏi: “Sao vậy?” Người hiền hòa như Thanh Hoa tiên sinh mà lần này cũng tức giận: “Phùng giáo úy, sao ngài có thể lật lọng như vậy, rõ ràng đã bàn bạc xong sẽ đặt hàng một triệu lượng bạc thuốc nứt da và thuốc trị thương, giờ lại lật lọng. Ngài quá đáng rồi đấy.” Phùng Vũ Thạch cũng hơi ngại ngùng, giải thích rất lâu. Còn Liễu chưởng quỹ thì lại đứng bên cười ha ha nói: “Thương hội hạng ba như Phượng Minh thương hội các ngươi sao có thể làm ăn với triều đình được. Tự đề cao mình quá rồi đấy.” Lam Phượng Hoàng vừa nhìn thấy lão ta liền tức giận: “Ngươi là cái thá gì, nơi đây không chào đón ngươi, đi ra ngoài cho ta.” Liễu chưởng quỹ cũng không tức giận, chậm rãi thối lui ra khỏi: “Ta đứng ở ngoài cửa xem kịch cũng được.” Lam Phượng Hoàng: “Chuyện này mắc mớ gì tới ngươi.” Liễu chưởng quỹ: “Phùng giáo úy hiện tại là khách hàng lớn của ta, đương nhiên là liên quan tới ta rồi.” Lam Phượng Hoàng tức đến mức đỏ mặt. Chuyện này đã quá rõ ràng, tên khốn Liễu chưởng quỹ này đã giành mất vụ làm ăn lớn với Phùng giáo úy. Lam Phượng Hoàng tức đến mức nghiến chặt răng. Nếu không phải giới kinh doanh có luật lệ riêng, chắc chắn nàng đã nhào tới xé xác Liễu chưởng quỹ rồi. Lam Phượng Hoàng tức giận quát: “Tên tiểu nhân vô sỉ nhà ngươi dám công nhiên cướp khách hàng của chúng ta.” Liễu chưởng quỹ cười hì hì nói: “Chúng ta cũng chỉ dựa vào thực lực để cướp. Lam cô nương, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Cô nương giải tán thương hội sớm đi, cô không đấu lại Thanh Long thương hội đâu.” Lam Phượng Hoàng cười lạnh nói: “Nằm mơ đi.” Liễu chưởng quỹ: “Vậy cũng đừng trách ta không khách khí. Ta tuyệt đối sẽ không để Phượng Minh thương hội cải tử hồi sinh, phàm là khách hàng lớn, chúng ta đều sẽ cướp hết.” “Cút! Ngươi cút đi cho ta!” Lam Phượng Hoàng bị tên tiểu nhân này chọc cho sắp phát điên. Nếu không phải vì chân nàng không thể đứng dậy được thì e là nàng đã đạp cho lão ta một đạp rồi. “Hi hi hi hi.” Liễu chưởng quỹ bị chửi nhưng không hề tức giận mà còn rất đắc ý: “Lam cô nương, đừng nóng giận, cẩn thận lại bị liệt đấy.” Trong lúc Liễu chưởng quỹ đang đắc ý thì Vũ Trần cũng vừa hay luyện đan xong, đang từ phòng luyện đan đi tới. Những lời ban nãy Vũ Trần cũng nghe thấy. Hắn không thèm khách sáo với đối phương mà bước lên phía trước, tát thẳng một cái lên mặt Liễu chưởng quỹ khiến lão ta bay ra ngoài. Đơn giản và thô bạo. Liễu chưởng quỹ bị đánh cho đơ ra, một nửa bên mặt sưng phù, nằm rạp trên mặt đất kinh hãi kêu lên: “Sao ngươi dám đánh người... Mau bảo vệ ta.” Các võ sĩ áo xanh của Thiên Niên các lập tức tiến lên vây quanh Liễu chưởng quỹ, bảo vệ lão ta. Vũ Trần quay người hỏi các đệ tử phái Tiêu Dao trong tiệm: “Bình thường các đệ tu luyện chỉ để trang trí à? Một tên tiểu nhân như vậy đứng đây chọc giận Lam cô nương mà các đệ chỉ đứng bên nhìn thôi à?” Các đệ tử lần lượt hổ thẹn cúi đầu. Vũ Trần: “Các đệ nhớ cho kỹ, mấy thứ hạ lưu này mà dám mở miệng châm biếm, các đệ cứ tát thẳng hắn cho ta.” Liễu chưởng quỹ bụm mặt, tức giận mắng to: “Ngươi có gan thì tát ta thử xem, sau lưng ta là...” Lời còn chưa nói xong, Vũ Trần đã xuất hiện ngay trước mặt lão ta. Ngay sau đó, chỉ nghe tiếng hai cái tát “chát chát” thanh thúy vang lên, Liễu chưởng quỹ được một đám võ sĩ áo xanh trùng điệp vây quanh bảo hộ lại bị tát. Các võ sĩ áo xanh đều không nhìn rõ Vũ Trần đã tát thế nào, thậm chí ngay cả hắn đột phá vào trong như thế nào cũng không biết. Một tay Vũ Trần xách cổ áo Liễu chưởng quỹ, dạy dỗ. “Các đệ nhìn cho kỹ, giờ ta dạy các đệ làm thế nào tát chính xác vào mặt người ta.” Vũ Trần không cần nói nhảm với Liễu chưởng quỹ, đưa tay bắt đầu tát vào mặt lão ta. Chỉ nghe hai tiếng “chát chát”, mặt Liễu chưởng quỹ sưng như dưa hấu, răng cũng rụng mất mấy cái. Đợi khi đám võ sĩ áo xanh bảo vệ Liễu chưởng quỹ kịp phản ứng lại thì Vũ Trần đã quay trở lại vào trong tiệm rồi. Không ai có thể nhìn rõ được quỹ tích hành động của hắn. Sau khi đánh xong, Vũ Trần quay đầu hỏi chúng đệ tử của phái Tiêu Dao: “Nhìn thấy chưa?” Các đệ tử đều ngỡ ngàng: “Đại sư huynh, động tác của huynh nhanh quá, chúng đệ không thấy rõ lắm.” Vũ Trần nói: “Ồ, vậy hôm khác ta sẽ dạy lại những chiêu này một lần nữa, chậm hơn. Hôm nay không thể đánh nữa, nếu không sẽ đánh chết lão ta mất. Dù sao, sau này còn có người nào dám nói lung tung ở thương hội nữa thì cứ tát hết cho ta.” Các đệ tử khom người thở dài: “Chúng đệ biết rồi, Đại sư huynh.” Các võ sĩ áo xanh đỡ Liễu chưởng quầy dậy, nhao nhao tức giận mắng: “Sao ngươi dám đánh người của Thiên Niên các chúng ta?” Vũ Trần quay đầu lườm bọn chúng: “Các người có ý kiến gì?” Các võ sĩ áo xanh bất chợt bị ánh mắt này của hắn dọa rối rít lui lại. Dường như người này không dễ chọc vào. Ánh mắt hung ác như vậy, hơn nữa còn đến và đi như một cơn gió. Chẳng lẽ đây là tu sĩ Nguyên Anh kỳ sao? Trong chốc lát, không ai dám nói gì nữa. Để sau này Liễu chưởng quầy ngậm miệng, Vũ Trần lại quay người đi về hướng Phùng Vũ Thạch. Phùng Vũ Thạch cũng bị người trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện này làm cho giật nảy mình. Không rõ lai lịch của hắn là gì, không khỏi lui về phía sau một bước, trên mặt đầy vẻ đề phòng. Vũ Trần nhàn nhạt hỏi: “Ta muốn hỏi một chút, vì sao các hạ lại muốn đổi ý đơn hàng này?” Lam Phượng Hoàng lạnh lùng nói: “Còn có thể vì cái gì? Nhận hối lộ của Thanh Long thương hội chứ sao.”
Danh sách chương