Kỳ thật, Tu Tâm còn cách Kinh Huy ít nhất một nắm tay nhưng Kinh Huy dường như cảm nhận được hơi thở của Tu Tâm bên tai mình, hắn không khỏi cảm thấy ngứa lỗ tai.

"Tôi vừa nghe được một chuyện, cậu ấy muốn bắt đầu quay phim mà không rời hiện trường sao?"

"Không phải cậu ấy mới gia nhập đoàn phim hôm nay sao? Mặc dù cậu ấy có vẻ rất giỏi, có kỹ năng trên tay, nhưng điều đó không có nghĩa là các cảnh quay sẽ đẹp mắt."

"Cậu ấy không nghĩ cậu ấy có thể quay cảnh đánh nhau một mình, đúng không? Làm sao cậu ấy có thể đánh võ mà không cần luyện tập? Vậy thì những diễn viên bị đánh sẽ rất đau khổ."

"Thật quá tự cao. Tôi còn coi trọng cậu ấy có thể diễn mấy cảnh này tạo nên tên tuổi cho cậu ấy trong tương lai."

Nghe những người xung quanh bàn tán, Liên Bách không kìm được khóe miệng cười tỏ vẻ thành công.

Tu Tâm không biết mình sai ở đâu, dù sao cậu cũng không hiểu biết nhiều về lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, nhưng dựa vào lời bàn tán của mọi người và lời "gợi ý" của Liên Bách, cậu cho rằng đoàn phim lúc này thật đúng là như vậy. Ngắn về thời gian và nặng về nhiệm vụ.

Kinh Huy lấy lại tinh thần, cảm thấy người trong đoàn làm việc quá ít nên hơi nheo mắt lại. Tuy nhiên, việc để hắn trấn áp dư luận của mọi người là vô ích mà nên để Tu Tâm chứng minh bản thân.

Cho dù hôm nay mới gặp mặt lần đầu nhưng Kinh Huy cảm thấy Tu Tâm sẽ không mạnh miệng... Hắn chọn tin tưởng vào Tu Tâm.

Sau đó Kinh Huy trầm giọng nói: "Vì Sở Thần đã nói như vậy nên chúng ta thử xem."

Nói xong, hắn cầm bộ đàm ở bàn lên rồi nói: "Tất cả các bộ môn vào chỗ".

Dù mọi người thường kể những câu chuyện nhỏ lúc rảnh rỗi, nhưng đoàn làm phim《Hiệp sĩ》cũng được khen ngợi là kỷ luật nghiêm minh. Ngay khi Kinh Huy ra lệnh, đoàn phim lập tức bắt tay vào thu dọn phim trường, gỡ lỗi thiết bị, chuẩn bị khởi quay.

Chỉ là một số thành viên trong nhóm và các nhân viên đang tỏ ra tức giận.

Tu Tâm gặp cảnh này mím môi một lúc.

Đúng lúc này, đội đạo cụ chạy đến chỗ Tu Tâm nói: "Vị thầy này, làm phiền cậu lại đây đem dây thép đeo vào".

Tu Tâm không biết nhiều về diễn xuất nhưng cũng biết về dây thép. Cậu thậm chí có thể mượn cơ thể dẻo dai của mình nhờ một điểm lực nhỏ để thực hiện một số động tác đáng kinh ngạc nhảy vọt leo lên. Nhưng tiểu thuyết và phim truyền hình không phải là hiện thực, Tu Tâm có thể thông thạo võ thuật, nhưng cậu không có khinh công, việc bay trong không trung mà không có đòn bẩy cũng không thể làm được.

Cậu đi theo đội đạo cụ để đeo dây thép. Người của đội đạo cụ rất điêu luyện trong các động tác, treo sợi dây thép trên người của Tu Tâm.

Lúc này Kinh Huy dùng máy bộ đàm lần lượt nghe được báo cáo.

"Báo cáo, đội chiếu sáng đã sẵn sàng."

"Số một đã sẵn sàng."

"Số hai đã sẵn sàng."

"Nhóm diễn viên quần chúng cũng đã sẵn sàng."

......

Cuối cùng người đóng vai nam, nữ chính Tần Ngọc và Nhiếp Vũ Nùng cũng làm động tác "ok" với Kinh Huy.

Thấy mọi thứ đã sẵn sàng, Kinh Huy hỏi Tu Tâm: "Cậu đã sẵn sàng chưa? Sở Thần."

Tu Tâm mỉm cười khi nghe thấy lời này: "Báo cáo, võ thế Sở Thần đã sẵn sàng."

Kinh Huy không ngờ Tu Tâm thế mà nói đùa cùng mình, Kinh Huy sửng sốt một lúc rồi mới nói: "Tốt."

"Mọi bộ phận đã sẵn sàng, thứ năm mươi tư phát súng đầu tiên, action!"

Có tiếng máy đập ván, camera bắt đầu quay, các nhóm diễn viên quần chúng dạo quanh phố cổ hoặc mua bán trước quầy hàng theo hướng dẫn của phó đạo diễn.

Nhưng bất ngờ hai người rơi xuống đất, húc văng nhiều người đi đường và hàng quán phá vỡ sự an ổn của tuyến phố.

Họ là nam, nữ chính tìm cách trốn thoát khỏi cung điện, một nhóm binh lính mặc đồng phục đang đuổi theo họ phía sau.

Cho đến đây mọi thứ trước máy quay đang diễn ra một cách trật tự, tiếp theo là lúc Tu Tâm người đóng vai nhà sư vô danh treo trên dây thép trên trời giáng xuống sân.

Tầm mắt Kinh Huy đã sớm khóa chặt vào Tu Tâm, nhiều thành viên trong đoàn cũng như vậy.

Đặc biệt là Liên Bách bên cạnh, anh ta nóng lòng muốn xem cảnh Tu Tâm bị Kinh Huy mắng rồi hô dừng.

Nhưng khi Tu Tâm đang treo trên người dây thép rơi từ trên không xuống lại không có người hô dừng. Khi cậu ở trên không, mặc dù mọi người có thể nhìn thấy dây thép trên người của Tu Tâm nhưng họ vẫn có cảm giác Tu Tâm dường như đang đi bộ.

Khi Tu Tâm ngăn nam nữ chính trước mặt thị vệ, cũng không có người hô dừng. Chỉ nhìn thấy chuỗi phật châu trong tay cậu quấn quanh cổ tay của một người trong đám binh lính như thể còn sống, sau đó với một cú giật nhẹ người thị vệ liền bị quăng thẳng vào người thị vệ khác.

Sau khi Tu Tâm lấy lại chuỗi phật châu các binh lính khác bất giác lao về phía Tu Tâm, không ngờ Tu Tâm lại dễ dàng thoát khỏi cây thương dài trong tay của các binh lính.

Cậu vô tình buộc những ngọn giáo dài lại với nhau bằng chuỗi phật châu hơi dùng sức giật được những ngọn giáo từ binh lính. Các binh lính bối rối nhìn hai bàn trống không của họ nhưng trước khi họ có thể phản ứng, Tu Tâm đã đánh họ bất tỉnh trên mặt đất.

Tất nhiên, Tu Tâm cũng không làm thật.

Lúc này, trên màn hình vị trí đạo diễn gần giống hệt như bảng phân cảnh do Kinh Huy vẽ!

Sau đó Tu Tâm quay đầu nhìn về phía nam, nữ chính nói: "Đi!"

Nam, nữ chính đi theo Tu Tâm rẽ vào một con hẻm nhỏ, nhưng lúc này có một nhóm diễn viên đang xem cảnh đánh nhau của Tu Tâm bị choáng váng chặn lại đường duy nhất của họ.

Cùng lúc đó không biết vấn đề ở đâu một cột cờ bên đường làm chỗ dựa đột nhiên lắc lư sắp đổ xuống đập vào các diễn viên quần chúng!

Cột cờ tuy rằng không đặc biệt dày, nhưng đầu lại thô ráp, sắc bén, rất có thể làm người bị thương!

Nhiều người trong đoàn phát ra tiếng kinh hô, vô thức bỏ dở việc quay phim lao vào trong màn ảnh. Nhưng có người đã chú ý đến cảnh này, trước khi họ kịp phản ứng một bóng người trắng đã lướt qua.

Tu Tâm bất ngờ nhấc thắt lưng người diễn viên quần chúng trong nhóm, sau đó chân xoắn một cái thuận thế ném cột cờ dài hai mét trở lại không trung.

Sau khi tiếp đất đặt người diễn viên quần chúng xuống, cậu mới đưa tay ra đón cột cờ. Tu Tâm dựa theo bản năng cứu mọi người nhưng không biết có tình huống bất ngờ ngoài kịch bản không mà tiếp tục quay.

Sau đó, cậu nghĩ về những gì Kinh Huy vừa nói với cậu: "Chỉ cần máy quay chưa tắt, với tư cách là một diễn viên cậu không thể thoát diễn."

Tu Tâm ngước mắt lên nhìn nam, nữ chính đang bất động mà hô lên: "Sao các người còn không đi nhanh?"

Người đóng vai Tần Ngọc và Nhiếp Vũ Nùng phản ứng lại lao vào con hẻm.

Tu Tâm cũng trốn trong hẻm theo cốt truyện, lúc này trong đoàn phim mới có tiếng hô lên "cut".

Khi âm thanh này rơi xuống, một âm thanh không giải thích được đột nhiên phát ra từ đoàn làm phim, bao gồm cả tiếng la hét và cảm thán.

Phản ứng đầu tiên của hầu hết mọi người là "Có ai quay được cảnh vừa rồi không?".

May mắn thay, người quay phim và đạo diễn rất xứng đáng với sự chuyên nghiệp mặc dù sự cố xảy ra đột ngột, nhưng mọi máy quay trong đoàn đều nghiêm túc quay lại cảnh Tu Tâm xoay người nhảy lên.

Nam chính Tần Ngọc và nữ chính Nhiếp Vũ Nùng chưa từng cùng Tu Tâm dừng quay, cũng không vội vàng trang điểm mà đến bên cạnh Tu Tâm.

Nhiếp Vũ Nùng là một tiểu hoa đán đang hot, tướng mạo khi cười lên cực kỳ ngọt ngào đôi mắt là phần đẹp nhất, trong trẻo đầy sức sống, lúc này bên trong đôi mắt đều là vẻ sùng bái: "Trời ạ, vừa rồi sao anh làm được vậy?"

Nhìn ánh mắt của cô, Tu Tâm liền biết sự cố vừa rồi cậu xử lý rất tốt, cậu cười nhẹ.

Vì Tu Tâm diễn xuất hoàn hảo không ai còn quan tâm đến sai sót của nhóm quần chúng nữa, không ai nghĩ rằng Tu Tâm với tư cách là một người nghiệp dư lại có thể trải qua lần đầu tiên không cắt cảnh quay, thậm chí còn giải cứu cảnh quay.

Nếu vừa rồi cậu không cứu được diễn viên thì có lẽ đã xảy ra chuyện, cảnh quay này chắc chắn sẽ rất phí.

Mà Tu Tâm không chỉ làm như vậy.

Khi xem đoạn diễn lại một số đạo diễn đột nhiên phát hiện ra rằng nhóm quần chúng đấu với Tu Tâm chưa từng đối diễn với cậu vì vậy không thể tránh khỏi sau khi quay chính thức có một số chỗ chưa ăn khớp với nhau.

Nhưng Tu Tâm không biết làm thế nào, chuỗi phật châu trên tay cậu không chỉ là vũ khí mà còn là đạo cụ có thể chỉnh sửa các tiết mục nhóm quần chúng. Mỗi lần Tu Tâm ra tay đều phù hợp với hành động của đối phương.

Một số phó đạo diễn rất ngạc nhiên, họ chỉ thấy những diễn viên cũ có thể mang theo diễn viên mới trong quá trình quay phim truyền hình văn học, nhưng họ chưa bao giờ thấy rằng phim truyền hình chiến đấu có thể bị ai đó điều khiển.

Kinh Huy dường như không có nhiều cảm xúc, nhưng hắn bắt đầu xem đi xem lại hình ảnh của từng chiếc máy quay, hắn đã bắt đầu nghĩ cách chỉnh sửa cảnh này trong đầu.

Vẻ mặt của mọi người ít nhiều đều lộ ra vẻ kinh ngạc đặc biệt là những người vừa không tin Tu Tâm có thể quay trực tiếp mà không cần tập đối diễn, từng khuôn mặt đã bắt đầu vặn vẹo.

Trong đám đông có một người với vẻ mặt nhăn nhó, anh ta là Liên Bách.

Anh ta làm sao cũng không ngờ Tu Tâm thân là một người mới vậy mà trước ống kính có thể biểu diễn một cách hoàn mỹ như vậy! Anh ta rõ ràng chỉ là vì giày vò Tu Tâm muốn để Tu Tâm xấu mặt, nhưng vì sao đều ngược lại để Tu Tâm tỏa sáng trước ống kính? Sở Ý rõ ràng đã nói Tu Tâm thậm chí còn không xem nổi TV!

Tất nhiên anh ta không biết nếu anh ta yêu cầu Tu Tâm đóng phim truyền hình văn học, Tu Tâm sẽ thực sự cảm thấy không thoải mái như một người nghiệp dư, nhưng anh ta thực sự để Tu Tâm đóng phim truyền hình võ thuật.

Anh ta có thể nghĩ Tu Tâm chỉ là một kungfu mèo chân ngắn nhưng trên thực tế Tu Tâm đã có thể kiểm soát hoàn hảo từng cơ bắp, kiểm soát từng hơi thở trong cơ thể từ lâu.

Cảnh đánh nhau này khiến người ngoài sửng sốt nhưng việc này đối với Tu Tâm mà nói là chuyện dễ như ăn cháo.

Liên Bách không biết chuyện này nhưng anh ta biết rằng, không được để mọi người chú ý đến Tu Tâm, Tu Tâm chỉ là người diễn thế của anh ta, anh ta nên là người được mọi người hâm mộ!

Anh ta bước đến gần Kinh Huy, nói, "Anh Kinh Huy, không phải đến lượt em quay cận cảnh sao?"

Nào ngờ Kinh Huy thậm chí còn không nhìn anh ta mà tập trung vào khuôn mặt của Tu Tâm trên màn hình, nói: "Không phải tất cả các cận cảnh đã được quay rồi sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện