Thái quyền! (Muay Thái: một môn võ thuật cổ truyền đồng thời là một môn thể thao phổ biến của Thái Lan)
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của Cừu Hòa thậm chí còn không nhìn thấy rõ bóng dáng Chu cục trưởng, anh ta chỉ có thể cảm nhận được đối phương đang cách mình rất gần, rất gần, ngay sau đó, vị trí đầu gối anh ta bị công kích, lực đạo rất lớn, gây ra thương thế nghiêm trọng.
“Bịch!”
Cừu Hòa quỳ rạp xuống đất, đầu gối đập xuống đất tạo ra một cái hố.
Ngay sau đó, anh ta bị đánh mạnh vào đầu.
Người Cừu Hòa run lên, lúc này da thịt hóa đá lại bắt đầu rạn nứt.
Chu cục trưởng liên tục công kích, chiêu thức ngoan độc, hoàn toàn không có thời gian thở dốc, đối với ông ta là như thế, đối với Cừu Hòa cũng là như vậy!
Người Cừu Hòa giống như một con thuyền cô độc đang phiêu bạt trên mặt biển rộng lớn, xung quanh anh ta, sóng biển không ngừng đánh tới, anh ta không biết mình phải làm sao, vừa nãy anh ta đã dùng hết tám phần sức lực, trước mắt, đừng nói là phản kích, ngay cả phòng ngự, anh ta cũng làm không nổi rồi.
“Bịch!”
Đầu gối Chu cục trưởng lấy một phương thức rất cực đoan, trực tiếp đánh vào vị trí cằm dưới của Cừu Hòa, Cừu Hòa cảm thấy lúc này xương cốt của anh ta đang phát ra những tiếng vỡ vụn, sau một kích này, da thịt hóa đá đã mất đi ý nghĩa tồn tại, ở vị trí cổ, máu tươi chảy ra.
Sau đó, bắp chân và đầu gối của Chu cục trưởng kẹp lấy cổ Cừu Hòa, phần eo phát lực, siết chặt Cừu Hòa, khiến cho anh ta run rẩy. Trong nháy mắt, trong lòng bàn tay Chu cục trưởng xuất hiện một con dao găm, đồng thời lấy một phương thức vô cùng ưu nhã, xẹt qua vị trí cổ của Cừu Hòa.
- Phụt!
Máu tươi bắn ra tung tóe.
Chu cục trưởng đứng lên, lùi về sau một bước.
Cả người Cừu Hòa quỳ rạp xuống đất, đầu nặng nề cắm xuống đất, không còn sự sống.
Ngay sau đó, Chu cục trưởng xoay người, nhìn về phía Tô Bạch đang chậm rãi đứng lên.
Trong hàm răng Tô Bạch còn lưu lại máu tươi, nhưng hắn đang cười, nhìn Chu cục trưởng cười.
Nói đúng hơn.
Là nhìn lưỡi dao trong tay Chu cục trưởng cười.
Trên lưỡi dao còn đang nhỏ máu tươi thuộc về Cừu Hòa, ngón tay Chu cục trưởng lướt nhẹ trên lưỡi dao, sau đó bàn tay ông ta khẽ động, trong nháy mắt đã không thấy lưỡi dao đâu nữa.
Tô Bạch xoa vết máu trên khóe môi mình, hô hấp của hắn có chút nặng nề.
Bầu không khí giữa hai người rất trầm mặc, dĩ nhiên loại trầm mặc này thật ra cũng không phải vừa mới xuất hiện, mà chính là từ lúc Tô Bạch và Chu cục trưởng dùng súng chỉ vào trán đối phương.
Tô Bạch chậm rãi đi về phía Chu cục trưởng, Chu cục trưởng đứng ở đó chờ hắn.
Tô Bạch đi càng lúc càng nhanh, ánh mắt Chu cục trưởng càng ngày càng thâm thúy hơn, giữa hai người có thứ gọi là ngàn cân treo sợi tóc đang điên cuồng xuất hiện.
Cuối cùng, khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn có một mét, Tô Bạch dừng lại.
Lúc này, Chu cục trưởng dường như cũng giật mình vì hành động của Tô Bạch.
- Tiếp tục đuổi theo không? Tô Bạch nói xong, trực tiếp đi đến chỗ xe cảnh sát, mở cửa xe ra, ngồi xuống ghế lái.
Chu cục trưởng cũng đi theo, ngồi xuống chỗ ghế phụ, lúc Tô Bạch khởi động xe, Chu cục trưởng cúi đầu xuống, thống khổ ho khan, một tay che miệng, chờ đến khi ho xong, trong lòng bàn tay ông ta đều là máu.
Sau khi tìm giấy ăn trên xe để lau máu đi, sửa sang lại qua dáng vẻ của mình, Chu cục trưởng tựa lưng vào ghế, cả người ông ta giống như già thêm 10 tuổi, sắc mặt tái nhợt.
- Cậu biết đó, hiện tại tôi rất yếu.
Chu cục trưởng nói.
Trước đó Cửu muội qua tìm ông ta, tuy cuối cùng Cửu muội bị ông ta đuổi đi, nhưng ông ta nhất định đã bỏ ra một cái giá lớn. Sau đó, ông ta lại chém gϊếŧ với một thính giả, nhìn thì có vẻ ông ta gϊếŧ Cừu Hòa một cách tiêu sái, nhưng đến cuối cùng, ông ta bị buộc lấy ra lưỡi dao, không tiếc ở trước mặt Tô Bạch bại lộ ra thân phận của mình, thật ra điều này cũng có ý nghĩa, lúc trước ông ta đối phó với Cừu Hòa đã dốc toàn bộ sức lực, thậm chí là vô lực kết thúc cuộc chiến, chỉ có thể dùng cách này.
Những điều này, Tô Bạch đều hiểu, Chu cục trưởng tin tưởng hắn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Tô Bạch không có trả lời, hắn tiếp tục lái xe, sau khi qua cầu, lại tiếp tục lái về phía trước, đi không bao xa, hắn liền phát hiện chiếc xe tải kia đã lao xuống ruộng lúa, nửa thân xe ở trong đó.
Tô Bạch và Chu cục trưởng cùng nhau xuống xe, bước chân của Chu cục trưởng có chút lảo đảo, nhưng tạm thời điều này không quan trọng.
Bên trong xe tải có một tầng sương trắng, chỉ là mức độ kiên cố của tầng sương này kém xa với lúc ở trong phòng làm việc của Chu cục trưởng, Tô Bạch dùng báng súng đập vào cửa xe, ở trên ghế lái có một người, môi người kia bị cóng đến mức chuyển sang màu xanh. Hiển nhiên là đã chết rồi, nhưng trên mặt lại xuất hiện những đường vân rất quỷ dị.
Chu cục trưởng đưa tay sờ lên cổ đối phương, sau đó lập tức thu tay về.
- Cửu muội tiến hóa rồi.
Chu cục trưởng nhìn xung quanh, nơi này là cánh đồng, một cánh đồng rộng lớn, bởi vì lúc trước bị đám người nghe làm chậm trễ, cho nên lúc này, bọn họ không biết Cửu muội chạy đi đâu.
- Khi đó, vì sao ông phải gϊếŧ cô ta?
Tô Bạch lên tiếng hỏi.
- Bởi vì tôi không có nói hết nội dung của nhiệm vụ chủ tuyến cho bọn họ biết, người thực tập gϊếŧ thính giả sẽ có phần thưởng, điểm này, bọn họ rõ ràng, nhưng thật ra, người thực tập gϊếŧ người thực tập cũng sẽ nhận được phần thưởng, điểm này, tôi không nói cho bọn họ, thậm chí thính giả gϊếŧ thính giả cũng được thưởng.
- Trong thế giới chuyện xưa này, vốn là một sân khấu do Phát Thanh Khủng Bố dựng lên để chém gϊếŧ nhau, nơi này, căn bản không có phân chia trận doanh.
- Một trong hai bên thính giả và người thực tập đều tử vong, lần lượt là các nhiệm vụ chủ tuyến, tìm ra hung thủ là một nhiệm vụ chủ tuyến khác, ba nhiệm vụ chủ tuyến này, chỉ cần hoàn toàn được một nhiệm vụ chủ tuyến liền có thể rời khỏi thế giới chuyện xưa này, dĩ nhiên, mỗi người gϊếŧ chết một người thực tập và người nghe, đều có thể thu hoạch được phần thưởng.
…………
Vương Hoành Thắng, Đổng béo và Tôn Phỉ đều ở trong ký túc xá của Vương Hoành Thắng, ba người ngồi trên ghế sofa và ghế, tất cả đều im lặng.
Chờ đến khi bên ngoài vang lên tiếng bước chân, lúc này ba người mới cùng nhau đứng lên.
Tô Bạch và Chu cục trưởng đi đến.
Ba người đều có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết bắt đầu từ đâu.
Ngược lại là Chu cục trưởng thở dài nói:
- Trên đường đi đụng phải hai thính giả.
Ánh mắt ba người ngưng trọng, trên đường đuổi theo Cửu muội, đụng phải thính giả?
- Hai thính giả này bị tôi và Lưu Dương gϊếŧ.
Vừa nói, Chu cục trưởng vừa nằm trên giường Vương Hoành Thắng.
- Lão Chu, tôi đi nấu chút canh gừng nóng cho ông, ông nghỉ đi.
Đổng béo lên tiếng nói.
- Mập mạp, cảm ơn cậu, làm phiền cậu rồi.
Chu cục trưởng vô lực nói, sau đó nhắm mắt lại.
Lúc này, ở dưới lầu bỗng có tiếng gọi.
- Tôn Phỉ, lại có vụ án.
Tôn Phỉ nhíu mày. Lúc này cô ta thật sự không muốn lại đi đóng kịch, thậm chí ngay cả làm qua loa cũng không muốn làm.
- Đi thôi.
Chu cục trưởng uể oải nói.
- Diễn trò phải diễn cho xong, tối nay tôi tạm thời ở lại chỗ lão Vương, các người về đi, một đám người tụ tập ở chỗ này, không phải là muốn nói cho ba thính giả còn lại về thân phận của chúng ta sao? Chờ đến đêm, chúng ta tập hợp, triển khai cuộc họp.
Tôn Phỉ khẽ gật đầu:
- Lão Chu, ông nghỉ ngơi cho thật tốt, tôi đi trước.
Đổng béo bận bịu đi nấu canh gừng, Tôn Phỉ bận rộn với vụ án, Vương Hoành Thắng nhìn thoáng qua Chu cục trưởng.
- Lão Chu, tôi đi lấy nước nóng cho ông lau người.
- Cảm ơn.
Trong phòng chỉ còn lại Chu cục trưởng và Tô Bạch.
- Nếu làm như vậy, nói về phương diện cống hiến, tôi sẽ nhiều hơn ông, đến lúc chia thưởng, cũng được nhiều hơn.
Tô Bạch chậm rãi nói.
- Không quan trọng, thân phận của tôi có chút đặc thù, hơn nữa, tôi không tham lam.
Tô Bạch cầm lấy cốc trà trên bàn, uống một ngụm.
- Tôi muốn đi qua bên nhà kho, bổ sung thêm đạn.
- Không phải trước đó tôi đã phê duyệt cho cậu rồi sao, cậu tự đi lấy đi.
- Ông nghỉ ngơi cho tốt.
Tô Bạch rời khỏi ký túc xá, lúc này trên giường chỉ còn một mình Chu cục trưởng nằm ở đó, cũng với tiếng hít thở yếu ớt.
………..
Khoảng 3 giờ sáng, Tô Bạch quay lại ký túc xá của Vương Hoành Thắng.
Ký túc xá của Vương Hoành Thắng vẫn sáng đèn, Chu cục trưởng đã nghỉ ngơi được một chút, sắc mặt ông ta tốt hơn nhiều.
Thấy Tô Bạch đến, Chu cục trưởng lên tiếng chào hỏi, để Tô Bạch ngồi xuống.
- Sao thế? Còn cố ý đi mua hoa quả?
- Gọi là có chút tấm lòng.
Tô Bạch đặt hoa quả xuống bàn trà, sau đó tự mình lấy một quả chuối tiêu, ngồi trên ghế sofa, bắt đầu ăn.
Chu cục trưởng nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Bạch, cười nói.
- Tôi để Vương Hoành Thắng qua tìm Đổng béo và Tôn Phỉ để mở cuộc họp, trên danh nghĩa là bàn bạc bước tiếp theo của kế hoạch, nếu muốn tiếp tục giấu diếm thân phận của hai bên là không thể nào, sớm hay muốn chúng ta cũng phải trở mặt với đám thính giả, sau khi đối phương tổn thất mất ba người, bọn họ cũng không phải là người ngu, cho nên, cho dù thế nào, chúng ta cần phải tốc chiến tốc thắng.
- Bao gồm với cả người mình?
Tô Bạch hỏi….
(Chưa xong còn tiếp.)
(Cầu đề cử và kim phiếu để nhóm dịch có động lực bạo chương.)
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của Cừu Hòa thậm chí còn không nhìn thấy rõ bóng dáng Chu cục trưởng, anh ta chỉ có thể cảm nhận được đối phương đang cách mình rất gần, rất gần, ngay sau đó, vị trí đầu gối anh ta bị công kích, lực đạo rất lớn, gây ra thương thế nghiêm trọng.
“Bịch!”
Cừu Hòa quỳ rạp xuống đất, đầu gối đập xuống đất tạo ra một cái hố.
Ngay sau đó, anh ta bị đánh mạnh vào đầu.
Người Cừu Hòa run lên, lúc này da thịt hóa đá lại bắt đầu rạn nứt.
Chu cục trưởng liên tục công kích, chiêu thức ngoan độc, hoàn toàn không có thời gian thở dốc, đối với ông ta là như thế, đối với Cừu Hòa cũng là như vậy!
Người Cừu Hòa giống như một con thuyền cô độc đang phiêu bạt trên mặt biển rộng lớn, xung quanh anh ta, sóng biển không ngừng đánh tới, anh ta không biết mình phải làm sao, vừa nãy anh ta đã dùng hết tám phần sức lực, trước mắt, đừng nói là phản kích, ngay cả phòng ngự, anh ta cũng làm không nổi rồi.
“Bịch!”
Đầu gối Chu cục trưởng lấy một phương thức rất cực đoan, trực tiếp đánh vào vị trí cằm dưới của Cừu Hòa, Cừu Hòa cảm thấy lúc này xương cốt của anh ta đang phát ra những tiếng vỡ vụn, sau một kích này, da thịt hóa đá đã mất đi ý nghĩa tồn tại, ở vị trí cổ, máu tươi chảy ra.
Sau đó, bắp chân và đầu gối của Chu cục trưởng kẹp lấy cổ Cừu Hòa, phần eo phát lực, siết chặt Cừu Hòa, khiến cho anh ta run rẩy. Trong nháy mắt, trong lòng bàn tay Chu cục trưởng xuất hiện một con dao găm, đồng thời lấy một phương thức vô cùng ưu nhã, xẹt qua vị trí cổ của Cừu Hòa.
- Phụt!
Máu tươi bắn ra tung tóe.
Chu cục trưởng đứng lên, lùi về sau một bước.
Cả người Cừu Hòa quỳ rạp xuống đất, đầu nặng nề cắm xuống đất, không còn sự sống.
Ngay sau đó, Chu cục trưởng xoay người, nhìn về phía Tô Bạch đang chậm rãi đứng lên.
Trong hàm răng Tô Bạch còn lưu lại máu tươi, nhưng hắn đang cười, nhìn Chu cục trưởng cười.
Nói đúng hơn.
Là nhìn lưỡi dao trong tay Chu cục trưởng cười.
Trên lưỡi dao còn đang nhỏ máu tươi thuộc về Cừu Hòa, ngón tay Chu cục trưởng lướt nhẹ trên lưỡi dao, sau đó bàn tay ông ta khẽ động, trong nháy mắt đã không thấy lưỡi dao đâu nữa.
Tô Bạch xoa vết máu trên khóe môi mình, hô hấp của hắn có chút nặng nề.
Bầu không khí giữa hai người rất trầm mặc, dĩ nhiên loại trầm mặc này thật ra cũng không phải vừa mới xuất hiện, mà chính là từ lúc Tô Bạch và Chu cục trưởng dùng súng chỉ vào trán đối phương.
Tô Bạch chậm rãi đi về phía Chu cục trưởng, Chu cục trưởng đứng ở đó chờ hắn.
Tô Bạch đi càng lúc càng nhanh, ánh mắt Chu cục trưởng càng ngày càng thâm thúy hơn, giữa hai người có thứ gọi là ngàn cân treo sợi tóc đang điên cuồng xuất hiện.
Cuối cùng, khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn có một mét, Tô Bạch dừng lại.
Lúc này, Chu cục trưởng dường như cũng giật mình vì hành động của Tô Bạch.
- Tiếp tục đuổi theo không? Tô Bạch nói xong, trực tiếp đi đến chỗ xe cảnh sát, mở cửa xe ra, ngồi xuống ghế lái.
Chu cục trưởng cũng đi theo, ngồi xuống chỗ ghế phụ, lúc Tô Bạch khởi động xe, Chu cục trưởng cúi đầu xuống, thống khổ ho khan, một tay che miệng, chờ đến khi ho xong, trong lòng bàn tay ông ta đều là máu.
Sau khi tìm giấy ăn trên xe để lau máu đi, sửa sang lại qua dáng vẻ của mình, Chu cục trưởng tựa lưng vào ghế, cả người ông ta giống như già thêm 10 tuổi, sắc mặt tái nhợt.
- Cậu biết đó, hiện tại tôi rất yếu.
Chu cục trưởng nói.
Trước đó Cửu muội qua tìm ông ta, tuy cuối cùng Cửu muội bị ông ta đuổi đi, nhưng ông ta nhất định đã bỏ ra một cái giá lớn. Sau đó, ông ta lại chém gϊếŧ với một thính giả, nhìn thì có vẻ ông ta gϊếŧ Cừu Hòa một cách tiêu sái, nhưng đến cuối cùng, ông ta bị buộc lấy ra lưỡi dao, không tiếc ở trước mặt Tô Bạch bại lộ ra thân phận của mình, thật ra điều này cũng có ý nghĩa, lúc trước ông ta đối phó với Cừu Hòa đã dốc toàn bộ sức lực, thậm chí là vô lực kết thúc cuộc chiến, chỉ có thể dùng cách này.
Những điều này, Tô Bạch đều hiểu, Chu cục trưởng tin tưởng hắn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Tô Bạch không có trả lời, hắn tiếp tục lái xe, sau khi qua cầu, lại tiếp tục lái về phía trước, đi không bao xa, hắn liền phát hiện chiếc xe tải kia đã lao xuống ruộng lúa, nửa thân xe ở trong đó.
Tô Bạch và Chu cục trưởng cùng nhau xuống xe, bước chân của Chu cục trưởng có chút lảo đảo, nhưng tạm thời điều này không quan trọng.
Bên trong xe tải có một tầng sương trắng, chỉ là mức độ kiên cố của tầng sương này kém xa với lúc ở trong phòng làm việc của Chu cục trưởng, Tô Bạch dùng báng súng đập vào cửa xe, ở trên ghế lái có một người, môi người kia bị cóng đến mức chuyển sang màu xanh. Hiển nhiên là đã chết rồi, nhưng trên mặt lại xuất hiện những đường vân rất quỷ dị.
Chu cục trưởng đưa tay sờ lên cổ đối phương, sau đó lập tức thu tay về.
- Cửu muội tiến hóa rồi.
Chu cục trưởng nhìn xung quanh, nơi này là cánh đồng, một cánh đồng rộng lớn, bởi vì lúc trước bị đám người nghe làm chậm trễ, cho nên lúc này, bọn họ không biết Cửu muội chạy đi đâu.
- Khi đó, vì sao ông phải gϊếŧ cô ta?
Tô Bạch lên tiếng hỏi.
- Bởi vì tôi không có nói hết nội dung của nhiệm vụ chủ tuyến cho bọn họ biết, người thực tập gϊếŧ thính giả sẽ có phần thưởng, điểm này, bọn họ rõ ràng, nhưng thật ra, người thực tập gϊếŧ người thực tập cũng sẽ nhận được phần thưởng, điểm này, tôi không nói cho bọn họ, thậm chí thính giả gϊếŧ thính giả cũng được thưởng.
- Trong thế giới chuyện xưa này, vốn là một sân khấu do Phát Thanh Khủng Bố dựng lên để chém gϊếŧ nhau, nơi này, căn bản không có phân chia trận doanh.
- Một trong hai bên thính giả và người thực tập đều tử vong, lần lượt là các nhiệm vụ chủ tuyến, tìm ra hung thủ là một nhiệm vụ chủ tuyến khác, ba nhiệm vụ chủ tuyến này, chỉ cần hoàn toàn được một nhiệm vụ chủ tuyến liền có thể rời khỏi thế giới chuyện xưa này, dĩ nhiên, mỗi người gϊếŧ chết một người thực tập và người nghe, đều có thể thu hoạch được phần thưởng.
…………
Vương Hoành Thắng, Đổng béo và Tôn Phỉ đều ở trong ký túc xá của Vương Hoành Thắng, ba người ngồi trên ghế sofa và ghế, tất cả đều im lặng.
Chờ đến khi bên ngoài vang lên tiếng bước chân, lúc này ba người mới cùng nhau đứng lên.
Tô Bạch và Chu cục trưởng đi đến.
Ba người đều có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết bắt đầu từ đâu.
Ngược lại là Chu cục trưởng thở dài nói:
- Trên đường đi đụng phải hai thính giả.
Ánh mắt ba người ngưng trọng, trên đường đuổi theo Cửu muội, đụng phải thính giả?
- Hai thính giả này bị tôi và Lưu Dương gϊếŧ.
Vừa nói, Chu cục trưởng vừa nằm trên giường Vương Hoành Thắng.
- Lão Chu, tôi đi nấu chút canh gừng nóng cho ông, ông nghỉ đi.
Đổng béo lên tiếng nói.
- Mập mạp, cảm ơn cậu, làm phiền cậu rồi.
Chu cục trưởng vô lực nói, sau đó nhắm mắt lại.
Lúc này, ở dưới lầu bỗng có tiếng gọi.
- Tôn Phỉ, lại có vụ án.
Tôn Phỉ nhíu mày. Lúc này cô ta thật sự không muốn lại đi đóng kịch, thậm chí ngay cả làm qua loa cũng không muốn làm.
- Đi thôi.
Chu cục trưởng uể oải nói.
- Diễn trò phải diễn cho xong, tối nay tôi tạm thời ở lại chỗ lão Vương, các người về đi, một đám người tụ tập ở chỗ này, không phải là muốn nói cho ba thính giả còn lại về thân phận của chúng ta sao? Chờ đến đêm, chúng ta tập hợp, triển khai cuộc họp.
Tôn Phỉ khẽ gật đầu:
- Lão Chu, ông nghỉ ngơi cho thật tốt, tôi đi trước.
Đổng béo bận bịu đi nấu canh gừng, Tôn Phỉ bận rộn với vụ án, Vương Hoành Thắng nhìn thoáng qua Chu cục trưởng.
- Lão Chu, tôi đi lấy nước nóng cho ông lau người.
- Cảm ơn.
Trong phòng chỉ còn lại Chu cục trưởng và Tô Bạch.
- Nếu làm như vậy, nói về phương diện cống hiến, tôi sẽ nhiều hơn ông, đến lúc chia thưởng, cũng được nhiều hơn.
Tô Bạch chậm rãi nói.
- Không quan trọng, thân phận của tôi có chút đặc thù, hơn nữa, tôi không tham lam.
Tô Bạch cầm lấy cốc trà trên bàn, uống một ngụm.
- Tôi muốn đi qua bên nhà kho, bổ sung thêm đạn.
- Không phải trước đó tôi đã phê duyệt cho cậu rồi sao, cậu tự đi lấy đi.
- Ông nghỉ ngơi cho tốt.
Tô Bạch rời khỏi ký túc xá, lúc này trên giường chỉ còn một mình Chu cục trưởng nằm ở đó, cũng với tiếng hít thở yếu ớt.
………..
Khoảng 3 giờ sáng, Tô Bạch quay lại ký túc xá của Vương Hoành Thắng.
Ký túc xá của Vương Hoành Thắng vẫn sáng đèn, Chu cục trưởng đã nghỉ ngơi được một chút, sắc mặt ông ta tốt hơn nhiều.
Thấy Tô Bạch đến, Chu cục trưởng lên tiếng chào hỏi, để Tô Bạch ngồi xuống.
- Sao thế? Còn cố ý đi mua hoa quả?
- Gọi là có chút tấm lòng.
Tô Bạch đặt hoa quả xuống bàn trà, sau đó tự mình lấy một quả chuối tiêu, ngồi trên ghế sofa, bắt đầu ăn.
Chu cục trưởng nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Bạch, cười nói.
- Tôi để Vương Hoành Thắng qua tìm Đổng béo và Tôn Phỉ để mở cuộc họp, trên danh nghĩa là bàn bạc bước tiếp theo của kế hoạch, nếu muốn tiếp tục giấu diếm thân phận của hai bên là không thể nào, sớm hay muốn chúng ta cũng phải trở mặt với đám thính giả, sau khi đối phương tổn thất mất ba người, bọn họ cũng không phải là người ngu, cho nên, cho dù thế nào, chúng ta cần phải tốc chiến tốc thắng.
- Bao gồm với cả người mình?
Tô Bạch hỏi….
(Chưa xong còn tiếp.)
(Cầu đề cử và kim phiếu để nhóm dịch có động lực bạo chương.)
Danh sách chương