“Đoàng!”
Có thứ còn nhanh hơn chiếc kéo của người giấy, đó chính là viên đạn.
Trong câu chuyện xưa của Phát Thanh Khủng Bố, nó sẽ đem mọi thứ phóng đại lên.
Ví dụ như người phụ nữ công sở đã chết đi, cô ta biến thành cương thi. Trước đó người giấy rất đáng sợ, chiếc kéo của nó có tốc độ và lực sát thương lớn hơn uy lực của đạn.
Nhưng đây là thế giới hiện thực, không phải là trong câu chuyện xưa của Phát Thanh Khủng Bố.
Cho nên, người giấy dĩ nhiên đáng sợ, nhưng thật ra, so với trong chuyện xưa, nó suy yếu hơn rất nhiều, tuyệt đối không có đáng sợ như vậy, nó cũng tuyệt đối không biếи ŧɦái như thế, điểm này, Tô Bạch có thể chắc chắn!
Trước đó, một tay Tô Bạch để trong túi, thật ra là hắn đang cầm súng, họng súng hướng về phía người đàn ông ngồi đối diện mình.
Một tên gia hỏa có thể dùng cách tàn nhẫn gϊếŧ hai người như vậy, Tô Bạch không thể không cảnh giác với anh ta, hơn nữa người mà Lưu Hòa gϊếŧ, một người là bạn cùng phòng với anh ta, một người là bạn gái cũ của anh ta, cũng không phải là người qua đường ất, giáp.
“Bịch!”
Cả người Lưu Hòa ngã từ trên giường Trần Sở xuống đất, trước ngực anh ta còn có một vết đạn đang chảy máu ồ ạt, phía sau lưng Tô Bạch, người giấy vốn dĩ cầm kéo đâm Tô Bạch, lúc này cũng mềm nhũn rơi xuống, biến thành một người giấy bình thường.
Tô Bạch đứng lên, đi tới trước mặt Lưu Hòa.
- Cậu thế mà còn mang…theo súng? Lưu Hòa có chút không nói ra lời, sau đó anh ta nở nụ cười thảm, chỗ khóe miệng cũng có máu tươi trào ra.
- Tôi vừa mới lấy trên tay một người bạn, không có cách nào, đối mặt với cậu, tôi không nắm chắc lắm.
Lúc này, cửa ký túc xá bị đẩy ra, Tô Bạch cho rằng Sở Triệu phát hiện ra súng của mình bị hắn lấy mất cho nên vội vã chạy lên, hoặc là những sinh viên trong ký túc xá nghe được tiếng súng, chạy tới, nhưng người đi vào lại là Hải thiếu gia.
Lúc này Hải thiếu gia không ngừng thở hổn hển, hiển nhiên anh ta đã lấy tốc độ nhanh nhất để chạy đến đây, phía sau anh ta là mấy con đom đóm đã biến thành màu hồng, sau đó nổ tung.
“Đoàng…”
“Đoàng…”
“Đoàng…”
Từng tiếng trầm đục vang lên.
- Cậu bị bệnh thần kinh à, cậu lại dám nổ súng trong ký túc xá, tên tiểu tử cậu có năng lực ứng phó với thế tục không? Ngay cả tôi cũng không có năng lực đó!
Hiển nhiên, Hải thiếu gia rất bất mãn với hành động của Tô Bạch, nhưng Tô Bạch cũng thấy rõ, Hải thiếu gia vội vàng chạy tới, anh ta cũng đã dùng năng lực của mình để giúp hắn khống chế tiếng súng.
- Nếu không thì sao?
Tô Bạch đứng lên, nhìn Hải thiếu gia:
- Chờ anh qua đây gϊếŧ người?
Hải thiếu gia có chút ngoài ý muốn nhìn Tô Bạch:
- Cậu biết rồi?
Tô Bạch lắc đầu:
- Tôi không biết nhiều, nhưng có một chuyện, nếu như trong thế giới hiện thực, tôi gϊếŧ chết cậu ta, tôi có thể được thêm điểm trong Phát Thanh Khủng Bố, ít nhất là điểm ấn tượng.
- Ha ha ha, đây quả đúng là tính cách thuộc về Phát Thanh Khủng Bố.
Tính tình Hải thiếu gia có chút cổ quái, trước đó anh ta giống như rất phẫn nộ với hành động của Tô Bạch, hiện tại thì anh ta lại rất bình tĩnh.
- Thật ra tôi càng tin tưởng, dù cho cậu không giúp tôi không chế tiếng súng, tôi cũng không bởi vì gϊếŧ cậu ta mà xảy ra chuyện gì.
Tô Bạch tiếp tục nói.
Hải thiếu gia xoa chóp mũi của mình, ngồi xổm xuống thi thể Lưu Hòa, sau khi xác nhận anh ta đã chết hẳn, Hải thiếu gia cũng không nhiều lời, trực tiếp bắt đầu tìm kiếm trên giường Lưu Hòa.
- Làm sao lại không tìm thấy thứ gì cả, chẹp chẹp, tôi còn cho rằng chúng ta đụng phải con cháu thế gia huyền học ở trong thế giới hiện thực, tôi còn trông cậy vào chuyện tìm được thứ đồ gì đó, kết quả ngay cả một pháp khí cấp thấp nhất cũng không có.
Hải thiếu gia có vẻ hơi phiền muộn.
- Có lẽ cậu ta không giống như cậu, cần phải thông qua một đồ vật gì đó mới có thể khống chế người giấy, bản thân cậu ta đã là một người thông linh.
Tô Bạch tiếp tục nói:
- Cậu ta dựa vào chính mình để liên hệ với người giấy trong sâu thẳm, không dựa vào ngoại vật.
- Nói như thế, cậu ta chính là một thiên tài.
Hải thiếu gia nhìn về phía Lưu Hòa đang nằm trong vũng máu, có chút đáng tiếc, lắc đầu:
- Thật đáng tiếc, nếu người này được Phát Thanh Khủng Bố chọn làm thính giả, tuyệt đối là một bug lớn, nhưng đáng tiếc, cậu ta đã bị cậu trực tiếp bắn chết ở đây.
- Phát Thanh Khủng Bố sẽ muốn loại người này sao? Một tội phạm gϊếŧ người?
Lúc Tô Bạch hỏi câu hỏi này, hắn đột nhiên nghĩ đến, hình như chính hắn cũng là một tội phạm gϊếŧ người, thậm chí số lượng người mà hắn gϊếŧ còn nhiều hơn số người Lưu Hòa đã gϊếŧ, chỉ là người hắn gϊếŧ đều có tội, nhưng tội không đáng chết.
- Cậu đã trải qua hai câu chuyện xưa, nhưng cũng đừng cho rằng Phát Thanh Khủng Bố có bao nhiêu chính nghĩa, nó không phải là Chung Qùy, cũng không phải là Phán Quan, nó chỉ là một chương trình giải trí, một chương trình giải trí khủng bố. Chúng ta chỉ là những vai phụ trong đó, bất cứ lúc nào cũng có thể hy sinh trong chuyện xưa, ha ha, trong số những thính giả nghe đài, có rất nhiều những kẻ biếи ŧɦái, cho dù trước kia không phải biếи ŧɦái nhưng sau khi tiến vào mấy câu chuyện xưa cũng trở thành biếи ŧɦái.
Tô Bạch nghe xong, khẽ gật đầu.
- Chương trình phát thanh này còn có quy tắc nào nữa không? Ví dụ như trong hiện thực không cho phép tùy tiện gϊếŧ người, không cho phép tùy tiện ra tay với thính giả?
- Ha ha, quả đúng là như thế.
Hải thiếu gia khẽ gật đầu.
- Ở trong hiện thực, không phải là không thể gϊếŧ người, nhưng nếu như quá mức lạm sát kẻ vô tội, hoặc là gϊếŧ người vô cớ, cậu sẽ bị liệt vào danh sách trong câu chuyện xưa của Phát Thanh Khủng Bố số tiếp theo, sẽ có người đặc biệt tiến vào trong chuyện xưa này để đến gϊếŧ cậu. Cậu tử vong trong câu chuyện xưa thì trong hiện thực, cậu cũng sẽ chết, hơn nữa còn lấy một loại phương thức tử vong vô cùng tự nhiên, sẽ không khiến cho bất kỳ ai hoài nghi. Trong hiện thực, nếu cậu ra tay với thính giả, điều này càng thêm phạm vào điều kiêng kỵ hơn việc ra tay với người bình thường, trừ khi hai người có cừu hận rất sâu, thật ra có đôi khi Phát Thanh Khủng Bố cũng rất thông tình đạt lý.
- Vậy nếu như trong chuyện xưa thì sao?
Tô Bạch lại hỏi.
- Thật ra, hạn chế trong chuyện xưa có phần nhẹ nhàng hơn so với thế giới hiện thực, chỉ cần điều kiện tiên quyết là thính giả không phá vỡ nội dung cốt truyện thì có thể ra tay tùy ý, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết vẫn là không phá hỏng nội dung cốt truyện.
- Lúc trước cậu bị hai tên gia hỏa kia lừa qua nhà trọ là bởi vì bọn họ tạm thời không dám dùng sức mạnh với cậu, nguyên nhân là vì cậu vừa là nhân vật tham gia vào câu chuyện xưa lần này, vừa là thính giả. Cậu đã là người nghe, lại là người tham dự vào trong câu chuyện xưa, cho nên, đối với cậu, bọn họ có chút ném chuột sợ vỡ bình, không dám nói thẳng, cho nên mạnh mẽ bắt cậu qua đó.
- Như vậy, lúc tôi tiến vào trong căn phòng trọ kia, bọn họ lập tức ra tay với tôi là bởi vì khi đó tôi đã không còn có ảnh hưởng gì đến nội dung cốt truyện rồi?
- Đúng thế, bởi vì lúc ấy bọn họ tính toán sai thời gian, trên thực tế, đối với vụ án này, những thính giả như chúng tôi đều sẽ tiến hành điều tra, cho nên có được một số chi tiết và tư liệu, nhưng hai tên khốn này vẫn tính toán sai thời gian, đã tính toán sai thời gian lại còn làm chuyện sai lầm, hơn nữa còn có ý đồ gϊếŧ chết cậu, một nhân vật đáng lẽ ra không nên chết vào lúc đó, như vậy hậu quả…Rất đơn giản, người giấy trực tiếp xuất hiện, bởi vì không đúng thời gian, cho nên chỉ xuất hiện một cái tay nhưng như thế cũng đủ dùng.
- Vậy còn cậu?
Tô Bạch nhìn Hải thiếu gia.
Hải thiếu gia hơi nheo mắt lại, nhún vai nói:
- Tôi không có tính toán sai thời gian, thời điểm đó, điều kiện tiên quyết là Trần Sở và bạn gái cậu ta đã tự vong, nội dung chính của cốt truyện đã qua, những chuyện sau đó sẽ không ảnh hưởng gì đến nội dung cốt truyện nữa, bởi vì những thính giả chúng ta đã trở thành những người chứng kiến câu chuyện xưa này, chính chúng ta cũng trở thành diễn viên quần chúng trong câu chuyện, tiếp tục diễn.
Lúc này, Hải thiếu gia lại nhìn thoáng qua thi thể, cười với Tô Bạch.
- Tiếp theo, tôi có thể dẫn cậu đi cùng, để cậu chứng kiến chỗ đáng sợ của Phát Thanh Khủng Bố, nếu tên gia hỏa này đã bị viết vào trong chuyện xưa của Phát Thanh Khủng Bố, như vậy việc gϊếŧ cậu ta ở trong hiện thực cũng thuộc về phạm trù thực hiện nhiệm vụ của Phát Thanh Khủng Bố, sẽ không có phần thưởng về cốt truyện, nhưng giống như cậu đoán, chuyện này hoàn toàn có thể lấy được điểm ấn tượng, tác dụng của điểm ấn tượng là ở trong thế giới chuyện xưa tiếp theo, cậu sẽ có lợi hơn một chút.
Hải thiếu gia mở cửa ký túc xá ra, sau đó ra hiệu cho Tô Bạch cùng anh ta rời đi.
Cửa ký túc xá mở rộng, đèn trong ký túc xá cũng bật lên.
Lúc này một sinh viên đi tiểu đêm đi tới, anh ta giống như hoàn toàn không thấy Tô Bạch và Hải thiếu gia, lúc đi ngang qua ký túc xá, nhìn thoáng qua bên trong một chút, sau đó liền hét chói tai.
Ngay sau đó, cả tòa ký túc xá đều bị kinh động, dì quản lý cũng đi lên, thậm chí Sở Triệu cũng đến, lúc Sở Triệu xông vào ký túc xá điều tra một chút, lập tức nói.
- Bệnh tim của cậu ta đột phát, nhanh đi gọi 120!
Tô Bạch trơ mắt nhìn Sở Triệu cõng Lưu Hòa đi ra, trên người Lưu Hòa đâu còn có vết đạn nào, chỉ là bờ môi tím tái, sắc mặt trắng bệch, tay chân đã lạnh buốt.
Tô Bạch lấy súng ra, kiểm tra băng đạn, hắn ngạc nhiên phát hiện bên trong không thiếu một viên đạn nào.
Hải thiếu gia ghé sát mặt mình vào bả vai Tô Bạch, sâu xa nói:
- Có phải cậu cảm thấy rất khủng bố không? Bởi vì khi cậu trở thành thính giả, cậu sẽ giống như bị cả thế giới này hoàn toàn gạt đi.
(Chung Quỳ (chữ Hán: 鍾馗) là vị thần diệt yêu trừ ma trong truyền thuyết dân gian Trung Hoa. Từ xưa, những câu chuyện giáng yêu trừ ma của Chung Quỳ được nhiều người biết đến.
Theo sử sách, Chung Quỳ là người thời Đường Minh Hoàng, cực kỳ thông minh. Đến khi lên kinh ứng thí, được chủ khảo xem là kỳ tài. Thế nhưng khi lên điện ứng thí, gian thần Lư Kỷ lại lấy tướng mạo xét người, Chung Quỳ vốn xấu xí, bị Lư Kỷ buông lời xúc xiểm, vì quá tức giận đã đâm đầu vào cột mà chết, chấn động cả thiên đình. Ngọc Đế biết chuyện đã đứng ra chủ trì công đạo, phong cho Chung Quỳ làm vị thần phụ trách giáng yêu trừ ma chốn nhân gian.)
Có thứ còn nhanh hơn chiếc kéo của người giấy, đó chính là viên đạn.
Trong câu chuyện xưa của Phát Thanh Khủng Bố, nó sẽ đem mọi thứ phóng đại lên.
Ví dụ như người phụ nữ công sở đã chết đi, cô ta biến thành cương thi. Trước đó người giấy rất đáng sợ, chiếc kéo của nó có tốc độ và lực sát thương lớn hơn uy lực của đạn.
Nhưng đây là thế giới hiện thực, không phải là trong câu chuyện xưa của Phát Thanh Khủng Bố.
Cho nên, người giấy dĩ nhiên đáng sợ, nhưng thật ra, so với trong chuyện xưa, nó suy yếu hơn rất nhiều, tuyệt đối không có đáng sợ như vậy, nó cũng tuyệt đối không biếи ŧɦái như thế, điểm này, Tô Bạch có thể chắc chắn!
Trước đó, một tay Tô Bạch để trong túi, thật ra là hắn đang cầm súng, họng súng hướng về phía người đàn ông ngồi đối diện mình.
Một tên gia hỏa có thể dùng cách tàn nhẫn gϊếŧ hai người như vậy, Tô Bạch không thể không cảnh giác với anh ta, hơn nữa người mà Lưu Hòa gϊếŧ, một người là bạn cùng phòng với anh ta, một người là bạn gái cũ của anh ta, cũng không phải là người qua đường ất, giáp.
“Bịch!”
Cả người Lưu Hòa ngã từ trên giường Trần Sở xuống đất, trước ngực anh ta còn có một vết đạn đang chảy máu ồ ạt, phía sau lưng Tô Bạch, người giấy vốn dĩ cầm kéo đâm Tô Bạch, lúc này cũng mềm nhũn rơi xuống, biến thành một người giấy bình thường.
Tô Bạch đứng lên, đi tới trước mặt Lưu Hòa.
- Cậu thế mà còn mang…theo súng? Lưu Hòa có chút không nói ra lời, sau đó anh ta nở nụ cười thảm, chỗ khóe miệng cũng có máu tươi trào ra.
- Tôi vừa mới lấy trên tay một người bạn, không có cách nào, đối mặt với cậu, tôi không nắm chắc lắm.
Lúc này, cửa ký túc xá bị đẩy ra, Tô Bạch cho rằng Sở Triệu phát hiện ra súng của mình bị hắn lấy mất cho nên vội vã chạy lên, hoặc là những sinh viên trong ký túc xá nghe được tiếng súng, chạy tới, nhưng người đi vào lại là Hải thiếu gia.
Lúc này Hải thiếu gia không ngừng thở hổn hển, hiển nhiên anh ta đã lấy tốc độ nhanh nhất để chạy đến đây, phía sau anh ta là mấy con đom đóm đã biến thành màu hồng, sau đó nổ tung.
“Đoàng…”
“Đoàng…”
“Đoàng…”
Từng tiếng trầm đục vang lên.
- Cậu bị bệnh thần kinh à, cậu lại dám nổ súng trong ký túc xá, tên tiểu tử cậu có năng lực ứng phó với thế tục không? Ngay cả tôi cũng không có năng lực đó!
Hiển nhiên, Hải thiếu gia rất bất mãn với hành động của Tô Bạch, nhưng Tô Bạch cũng thấy rõ, Hải thiếu gia vội vàng chạy tới, anh ta cũng đã dùng năng lực của mình để giúp hắn khống chế tiếng súng.
- Nếu không thì sao?
Tô Bạch đứng lên, nhìn Hải thiếu gia:
- Chờ anh qua đây gϊếŧ người?
Hải thiếu gia có chút ngoài ý muốn nhìn Tô Bạch:
- Cậu biết rồi?
Tô Bạch lắc đầu:
- Tôi không biết nhiều, nhưng có một chuyện, nếu như trong thế giới hiện thực, tôi gϊếŧ chết cậu ta, tôi có thể được thêm điểm trong Phát Thanh Khủng Bố, ít nhất là điểm ấn tượng.
- Ha ha ha, đây quả đúng là tính cách thuộc về Phát Thanh Khủng Bố.
Tính tình Hải thiếu gia có chút cổ quái, trước đó anh ta giống như rất phẫn nộ với hành động của Tô Bạch, hiện tại thì anh ta lại rất bình tĩnh.
- Thật ra tôi càng tin tưởng, dù cho cậu không giúp tôi không chế tiếng súng, tôi cũng không bởi vì gϊếŧ cậu ta mà xảy ra chuyện gì.
Tô Bạch tiếp tục nói.
Hải thiếu gia xoa chóp mũi của mình, ngồi xổm xuống thi thể Lưu Hòa, sau khi xác nhận anh ta đã chết hẳn, Hải thiếu gia cũng không nhiều lời, trực tiếp bắt đầu tìm kiếm trên giường Lưu Hòa.
- Làm sao lại không tìm thấy thứ gì cả, chẹp chẹp, tôi còn cho rằng chúng ta đụng phải con cháu thế gia huyền học ở trong thế giới hiện thực, tôi còn trông cậy vào chuyện tìm được thứ đồ gì đó, kết quả ngay cả một pháp khí cấp thấp nhất cũng không có.
Hải thiếu gia có vẻ hơi phiền muộn.
- Có lẽ cậu ta không giống như cậu, cần phải thông qua một đồ vật gì đó mới có thể khống chế người giấy, bản thân cậu ta đã là một người thông linh.
Tô Bạch tiếp tục nói:
- Cậu ta dựa vào chính mình để liên hệ với người giấy trong sâu thẳm, không dựa vào ngoại vật.
- Nói như thế, cậu ta chính là một thiên tài.
Hải thiếu gia nhìn về phía Lưu Hòa đang nằm trong vũng máu, có chút đáng tiếc, lắc đầu:
- Thật đáng tiếc, nếu người này được Phát Thanh Khủng Bố chọn làm thính giả, tuyệt đối là một bug lớn, nhưng đáng tiếc, cậu ta đã bị cậu trực tiếp bắn chết ở đây.
- Phát Thanh Khủng Bố sẽ muốn loại người này sao? Một tội phạm gϊếŧ người?
Lúc Tô Bạch hỏi câu hỏi này, hắn đột nhiên nghĩ đến, hình như chính hắn cũng là một tội phạm gϊếŧ người, thậm chí số lượng người mà hắn gϊếŧ còn nhiều hơn số người Lưu Hòa đã gϊếŧ, chỉ là người hắn gϊếŧ đều có tội, nhưng tội không đáng chết.
- Cậu đã trải qua hai câu chuyện xưa, nhưng cũng đừng cho rằng Phát Thanh Khủng Bố có bao nhiêu chính nghĩa, nó không phải là Chung Qùy, cũng không phải là Phán Quan, nó chỉ là một chương trình giải trí, một chương trình giải trí khủng bố. Chúng ta chỉ là những vai phụ trong đó, bất cứ lúc nào cũng có thể hy sinh trong chuyện xưa, ha ha, trong số những thính giả nghe đài, có rất nhiều những kẻ biếи ŧɦái, cho dù trước kia không phải biếи ŧɦái nhưng sau khi tiến vào mấy câu chuyện xưa cũng trở thành biếи ŧɦái.
Tô Bạch nghe xong, khẽ gật đầu.
- Chương trình phát thanh này còn có quy tắc nào nữa không? Ví dụ như trong hiện thực không cho phép tùy tiện gϊếŧ người, không cho phép tùy tiện ra tay với thính giả?
- Ha ha, quả đúng là như thế.
Hải thiếu gia khẽ gật đầu.
- Ở trong hiện thực, không phải là không thể gϊếŧ người, nhưng nếu như quá mức lạm sát kẻ vô tội, hoặc là gϊếŧ người vô cớ, cậu sẽ bị liệt vào danh sách trong câu chuyện xưa của Phát Thanh Khủng Bố số tiếp theo, sẽ có người đặc biệt tiến vào trong chuyện xưa này để đến gϊếŧ cậu. Cậu tử vong trong câu chuyện xưa thì trong hiện thực, cậu cũng sẽ chết, hơn nữa còn lấy một loại phương thức tử vong vô cùng tự nhiên, sẽ không khiến cho bất kỳ ai hoài nghi. Trong hiện thực, nếu cậu ra tay với thính giả, điều này càng thêm phạm vào điều kiêng kỵ hơn việc ra tay với người bình thường, trừ khi hai người có cừu hận rất sâu, thật ra có đôi khi Phát Thanh Khủng Bố cũng rất thông tình đạt lý.
- Vậy nếu như trong chuyện xưa thì sao?
Tô Bạch lại hỏi.
- Thật ra, hạn chế trong chuyện xưa có phần nhẹ nhàng hơn so với thế giới hiện thực, chỉ cần điều kiện tiên quyết là thính giả không phá vỡ nội dung cốt truyện thì có thể ra tay tùy ý, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết vẫn là không phá hỏng nội dung cốt truyện.
- Lúc trước cậu bị hai tên gia hỏa kia lừa qua nhà trọ là bởi vì bọn họ tạm thời không dám dùng sức mạnh với cậu, nguyên nhân là vì cậu vừa là nhân vật tham gia vào câu chuyện xưa lần này, vừa là thính giả. Cậu đã là người nghe, lại là người tham dự vào trong câu chuyện xưa, cho nên, đối với cậu, bọn họ có chút ném chuột sợ vỡ bình, không dám nói thẳng, cho nên mạnh mẽ bắt cậu qua đó.
- Như vậy, lúc tôi tiến vào trong căn phòng trọ kia, bọn họ lập tức ra tay với tôi là bởi vì khi đó tôi đã không còn có ảnh hưởng gì đến nội dung cốt truyện rồi?
- Đúng thế, bởi vì lúc ấy bọn họ tính toán sai thời gian, trên thực tế, đối với vụ án này, những thính giả như chúng tôi đều sẽ tiến hành điều tra, cho nên có được một số chi tiết và tư liệu, nhưng hai tên khốn này vẫn tính toán sai thời gian, đã tính toán sai thời gian lại còn làm chuyện sai lầm, hơn nữa còn có ý đồ gϊếŧ chết cậu, một nhân vật đáng lẽ ra không nên chết vào lúc đó, như vậy hậu quả…Rất đơn giản, người giấy trực tiếp xuất hiện, bởi vì không đúng thời gian, cho nên chỉ xuất hiện một cái tay nhưng như thế cũng đủ dùng.
- Vậy còn cậu?
Tô Bạch nhìn Hải thiếu gia.
Hải thiếu gia hơi nheo mắt lại, nhún vai nói:
- Tôi không có tính toán sai thời gian, thời điểm đó, điều kiện tiên quyết là Trần Sở và bạn gái cậu ta đã tự vong, nội dung chính của cốt truyện đã qua, những chuyện sau đó sẽ không ảnh hưởng gì đến nội dung cốt truyện nữa, bởi vì những thính giả chúng ta đã trở thành những người chứng kiến câu chuyện xưa này, chính chúng ta cũng trở thành diễn viên quần chúng trong câu chuyện, tiếp tục diễn.
Lúc này, Hải thiếu gia lại nhìn thoáng qua thi thể, cười với Tô Bạch.
- Tiếp theo, tôi có thể dẫn cậu đi cùng, để cậu chứng kiến chỗ đáng sợ của Phát Thanh Khủng Bố, nếu tên gia hỏa này đã bị viết vào trong chuyện xưa của Phát Thanh Khủng Bố, như vậy việc gϊếŧ cậu ta ở trong hiện thực cũng thuộc về phạm trù thực hiện nhiệm vụ của Phát Thanh Khủng Bố, sẽ không có phần thưởng về cốt truyện, nhưng giống như cậu đoán, chuyện này hoàn toàn có thể lấy được điểm ấn tượng, tác dụng của điểm ấn tượng là ở trong thế giới chuyện xưa tiếp theo, cậu sẽ có lợi hơn một chút.
Hải thiếu gia mở cửa ký túc xá ra, sau đó ra hiệu cho Tô Bạch cùng anh ta rời đi.
Cửa ký túc xá mở rộng, đèn trong ký túc xá cũng bật lên.
Lúc này một sinh viên đi tiểu đêm đi tới, anh ta giống như hoàn toàn không thấy Tô Bạch và Hải thiếu gia, lúc đi ngang qua ký túc xá, nhìn thoáng qua bên trong một chút, sau đó liền hét chói tai.
Ngay sau đó, cả tòa ký túc xá đều bị kinh động, dì quản lý cũng đi lên, thậm chí Sở Triệu cũng đến, lúc Sở Triệu xông vào ký túc xá điều tra một chút, lập tức nói.
- Bệnh tim của cậu ta đột phát, nhanh đi gọi 120!
Tô Bạch trơ mắt nhìn Sở Triệu cõng Lưu Hòa đi ra, trên người Lưu Hòa đâu còn có vết đạn nào, chỉ là bờ môi tím tái, sắc mặt trắng bệch, tay chân đã lạnh buốt.
Tô Bạch lấy súng ra, kiểm tra băng đạn, hắn ngạc nhiên phát hiện bên trong không thiếu một viên đạn nào.
Hải thiếu gia ghé sát mặt mình vào bả vai Tô Bạch, sâu xa nói:
- Có phải cậu cảm thấy rất khủng bố không? Bởi vì khi cậu trở thành thính giả, cậu sẽ giống như bị cả thế giới này hoàn toàn gạt đi.
(Chung Quỳ (chữ Hán: 鍾馗) là vị thần diệt yêu trừ ma trong truyền thuyết dân gian Trung Hoa. Từ xưa, những câu chuyện giáng yêu trừ ma của Chung Quỳ được nhiều người biết đến.
Theo sử sách, Chung Quỳ là người thời Đường Minh Hoàng, cực kỳ thông minh. Đến khi lên kinh ứng thí, được chủ khảo xem là kỳ tài. Thế nhưng khi lên điện ứng thí, gian thần Lư Kỷ lại lấy tướng mạo xét người, Chung Quỳ vốn xấu xí, bị Lư Kỷ buông lời xúc xiểm, vì quá tức giận đã đâm đầu vào cột mà chết, chấn động cả thiên đình. Ngọc Đế biết chuyện đã đứng ra chủ trì công đạo, phong cho Chung Quỳ làm vị thần phụ trách giáng yêu trừ ma chốn nhân gian.)
Danh sách chương