Edit:Linhlady

Làm một thần ở Thiên giới, Kim Cương Đại Vương luôn thích hạ phàm đi bộ.

Mỗi một thần đều yêu cầu con người phải cung phụng, cung phụng càng nhiều, như vậy thực lực cũng càng cao.

Kim Cương Đại Vương là thần có lực thực lực tối cao, không vì gì khác, đơn giản vì hắn được cung phụng nhiều nhất.

Nhưng sự thật bên dưới, thật ra che giấu chuyện chịu không nổi của hắn.

Tỷ như hắn thích làm tiểu yêu sơn gian đi tạo ít phiền toái cho con người, sau đó tự mình lại đại triển thần uy, nói như vậy, con người sẽ lập chùa miếu, sau đó cung phụng hắn thật tốt.

Hắn cũng sẽ cố ý tạo một ít lũ lụt sập một ít phòng ốc của con người, dù sao đối với hắn ầm nói, đây cũng là chuyện nhỏ.

Những thần khác không quản hắn, bởi vì bọn họ đánh không lại hắn.

Cứ như vậy, không biết qua bao lâu, đột nhiên có một ngày, trong đầu vốn trống rỗng của hắn xuất hiện một hệ thống quan khán phát sóng trực tiếp.

Hắc! Thân là một thần, nhưng không cho phép có bất kỳ chuyện kỳ quái ngoài ý muốn xuất hiện, nhưng bất kể hắn làm cái gì, cũng không thể diệt trừ vật kia.

Hắn có chút sợ hãi, cả ngày đều là ý nghĩ đi diệt trừ vật kia trong đầu.

Cho nên hắn không hề hạ phàm du ngoại, cũng không đi tạo phiền toái cho con người.

Ở một lần ngẫu nhiên, hắn không biết chạm vào nơi nào, liền đến phòng phát sóng trực tiếp của Mạc Vân Quả.

Hắn nhìn đến những người khác thân thiết gọi cô là "Tiểu Quả Quả", đáng tiếc cô gái kia trước nay không hè đáp lại những người kia.

Kim Cương Đại Vương có chút khinh thường, cái gì mà phòng phát sóng trực tiếp người còn không nhiều bằng chùa miếu hắn được cung phụng đâu!

Nhưng khinh thường đồng thời, Kim Cương Đại Vương lại có một chút ghen ghét nhỏ.

Bởi vì người cung phụng hắn trước nay không nói giỡn cùng hắn, bọn họ chỉ biết sợ hãi để mình bảo hộ bọn họ.

Xùy ~ ai phải bảo vệ bọn họ chứ? Một đám yếu gà!

Kim Cương Đại Vương có chút không vui, cho nên ngẫu nhiên hắn cũng sẽ ở bên trong đặt câu hỏi, tỷ như Tiểu Quả Quả thoạt nhìn thật ngốc linh tinh.

Nhưng những người khác trong phòng phát sóng trực tiếp nói, Tiểu Quả Quả không phải ngốc, là manh.

Manh? Manh là cái gì? Có thể được giá trị công đức sao? Nếu không thể, vì sao còn muốn manh?

Cứ cho là Kim Cương Đại Vương nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn là có chút hy vọng có người sẽ nói hắn manh.

Cứ như vậy, hắn nhìn Tiểu Quả Quả đã trải qua một đám thế giới, hắn chậm rãi thích cô, cũng thích cùng mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp cùng nhau tranh luận vấn đề manh này.

Sau đó, Tiểu Quả Quả đóng cửa phòng phát sóng trực tiếp, manh của hắn cũng không còn nữa.

Lại sau đó khi hắn đi vào nhân gian, hắn ngồi xổm trước một cái miếu người ta cung phụng, nơi này so với trước càng thêm phồn thịnh, hắn chán chết nghĩ.

"Ma ma, ta cảm thấy Kim Cương Đại Vương lớn lên thật manh!" Một giọng nói của bé gái truyền tới lỗ tai hắn, khiến đôi mắt hắn bỗng nhiên sáng ngời.

"Trẻ nhỏ không cần nói lung tung!"

"Ma ma, ma ma, chẳng lẽ người không thấy vậy sao? Người xem Kim Cương Đại Vương kia người cơ bắp, rõ ràng là dáng vẻ tục tằng, lại có một khuôn mặt phấn nộn, nhìn qua khôn phải tương phản manh sao ~" bé gái không phục phản bác nói.

Người mẹ sửng sốt, nhìn tượng điêu khắc Kim Cương Đại Vương cao lớn, bật cười.

Cô thấp giọng nói: "Con mới nói quả thật đúng như vậy."

"Hắc hắc, ma ma, ma ma, đi nhanh đi, chúng ta đi theo ngài ấy chơi, để ngài ấy phù hộ thiên hạ thái bình, hắc hắc." Bé gái kéo mẹ đi vào.

Kim Cương Đại Vương cười hắc hắc, sờ sờ cơ bắp trên người, lại sờ khuôn mặt mềm mại...... Hắn thật manh!

Ừm...... Đến nỗi thiên hạ thái bình gì đó, thật là một cái ý kiến hay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện