Edit:Linhlady

Nhậm Chỉ An cười lạnh một tiếng, Hiên Viên Tu nhất định sẽ là của mình, cũng chỉ có thể là của mình! Mạc Vân Quả nhìn về phía Nhậm Chỉ An, nếu cô nhầm thì vừa rồi có sát ý lóe lên trong mắt cô nàng rồi biến mất.

Cô nàng muốn giết cô? Vẫn luôn có sát ý mãnh liệt như vậy......

Ánh mắt Mạc Vân Quả lóe lóe, nhìn thoáng qua Hiên Viên Tu, sau đó nói với các học sinh trong lớp: "Trước khi tu luyện các em luyện khí trước đi."

Nói xong câu đó lúc sau, cô đi xuống bên dưới, ngồi bên cạnh Nhậm Chỉ An.

Vốn dĩ Nhậm Chỉ An có người ngồi cùng bàn, nhưng bị người theo đuổi Nhậm Chỉ An vừa đe dọa vừa dụ dỗ đuôi đi, cho nên bây giờ bên cạnh cô nàng không có ai.

Nhậm Chỉ An thấy Mạc Vân Quả vậy mà ngồi xuống bên cạnh mình, nụ cười lạnh lẽo trên mặt càng tăng, nhưng không để Mạc Vân Quả thấy.

Cô nàng vẫn luôn cúi đầu, có ít tóc che rũ xuống che khuất hơn phân nữa khuôn mặt, việc này cũng khó trách Mạc Vân Quả không thấy.

Hiên Viên Tu chỉ ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Nhậm Chỉ An lúc sau, ngoan ngoãn bắt đầu giảng bài.

Không có cách nào, đây là ý của Thân Thân, đương nhiên phải giảng bài thật tốt, như bây giờ, còn có Thân Thân đang nghe giảng đấy ~

Mạc Vân Quả sau khi ngồi vào vị trí bên cạnh Nhậm Chỉ An, cũng không nhìn cô nàng, ngược lại một tay chống cằm, nhìn Hiên Viên Tu.

Nhậm Chỉ An đợi nửa ngày cũng không có chờ được Mạc Vân Quả khó dễ cô nàng, cô nàng quay đầu nhìn về phía Mạc Vân Quả, lại phát hiện cô đang nhìn người đàn ông của mình.

Một khắc kia, cảm giác đồ vật của mình bị người khác mơ ước khiến cô nàng nắm chặt tay.

Cô nàng cắn cắn môi, dùng tay mạnh mẽ chạm chạm Mạc Vân Quả.

"Anh ấy là của tôi." Nhậm Chỉ An thấp giọng nói, thanh âm không lớn, lại có thể để Mạc Vân Quả nghe được rành mạch.

Mạc Vân Quả quay đầu nhìn về phía cô nàng, khóe miệng treo một nụ cười thích hợp.

"Là cô cho rằng như thế sao?"

Thân thể của Nhậm Chỉ An cứng đờ, mang theo tâm tình bị chọc phá mà hoảng loạn, nhưng ngay sau đó, cô nàng lại trấn định lại.

Thân là một người xuyên việt, cô nàng được trời ưu ái có đùi vàng, mà Mạc Vân Quả trước mặt, cũng chỉ là đá kê chân cho mình mà thôi.

"Tôi cho rằng, nó là sự thật." Không chút khách khí cứ như vậy buột miệng thốt ra, chút nào bận tâm việc gì.

Mạc Vân Quả nghe được câu này, ánh mắt chỉ lóe lóe, không nói gì.

Cô quay đầu không hề để ý Nhậm Chỉ An, nhưng động tác này trong mắt Nhậm Chỉ An lại hiểu lầm thành cô đang trốn tránh.

Khóe miệng Nhậm Chỉ An gợi lên một nụ cười, trên mặt cũng mang theo châm chọc không chút nào che giấu.

Cô nàng giương mắt nhìn thoáng qua Hiên Viên Tu đang nghiêm túc giảng bài, trên mặt không chút nào che giấu dục v0ng chiếm hữu.

Khi Hiên Viên Tu nói xong, lúc sau, nên đến phiên Mạc Vân Quả nói.

Vốn dĩ Nhậm Chỉ An cho rằng Hiên Viên Tu sẽ như cô đến bên cạnh mình ngồi, bởi vì toàn bộ phòng học không còn chỗ nào trống.

Nhưng khiến cô nàng không nghĩ tới đó là, Hiên Viên Tu đứng ở nơi đó, đôi mắt nháy cũng không nháy một cái nhìn chằm chằm Mạc Vân Quả, thật giống như Mạc Vân Quả chính là toàn bộ thế giới của hắn.

Móng tay của Nhậm Chỉ An cắm sâu vào lòng bàn tat, ngay cả cô ta cũng không nhận ra.

"Hả? Vì sao ta có cảm giác Nhậm Chỉ An rất kỳ quái?"

"Đúng vậy, luôn thấy ánh mắt cô ta nhìn Tiểu Quả Quả nhà ta không có ý thiện."

"Đúng vậy đúng vậy! Vừa thấy đã biết không phải người tốt! ╭(╯^╰)╮"

"Các ngươi có cảm thấy, ánh mắt cô nàng nhìn lão đại cũng không thích hợp không?"

"Ừm...... Hình dung như thế nào nhỉ? Thật giống như ánh mắt con chí nhà ta nhìn con mèo nhà ta vậy......"

"Phốc, lầu trên hình dung thành cái quỷ gì vậy?"

"Vẫn để ta nói đi, Nhậm Chỉ An hiển nhiên nhất kiến chung tình với lão đại!"

"Lầu trên nói đúng chân tướng 233333"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện