Edit: Linhlady

Mạc Vân Quả hoàn toàn không biết Bạch Liên suy nghĩ như thế nào, cô nhìn vẻ mặt vui vẻ Bạch Liên, tuy rằng cảm thấy không thể hiểu được lý do, cô định nói ra nhưng nghĩ xong lại thu hồi.

Lúc này, sau khi Mạc Vân Quả đã lại sát Bạch Liên, liền vô cùng nghiêm túc đứng đắn nhìn chằm chằm cô ấy, tuy nhiên hành động này trong mắt người khác lại rất ngốc nghếch đáng yêu!

Bạch Liên nhìn Mạc Vân Quả mắt cũng không thèm chớp cứ như vậy nhìn mình, rõ ràng càng thêm vui vẻ.

"Mạc tỷ tỷ, chị không nháy mắt sao?"

Nói xong, đôi mắt Bạch Liên còn cố ý chớp vài cái.

Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp:...... Lại là một tên thiểu năng trí tuệ!

Mạc Vân Quả trực tiếp bỏ qua vấn đề của Bạch Liên, trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình: "Cô không cần thiện lương như vậy."

Bạch Liên:...... Thiện lương là sai sao? Không cách nào hiểu được mạch não của Mạc tỷ tỷ.

Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp:...... Hình như đây là tiểu Quả Quả giả.

Bạch Liên chớp chớp đôi mắt nhìn Mạc Vân Quả, cô nàng cũng thành thật hỏi: "Vì sao?"

Mạc Vân Quả:...... Bởi vì nhiệm vụ.

Đương nhiên những lời này cô không thể nói ra, cho nên......

"Bởi vì rất ngu ngốc."

Bạch Liên:......

"Tóm lại, cô không cần thánh mẫu như vậy." Mạc Vân Quả gọn gàng dứt khoát nói, dù sao chỉ cần nói với cô ấy, như vậy cũng tính là hoàn thành nhiệm vụ đi?

Bạch Liên dịch lại chỗ Mạc Vân Quả nhích bên này một chút, rồi lại nhích bên kia một chút, thẳng đến cả người hoàn toàn gần sát Mạc Vân Quả mới dừng động tác lại.

"Mạc tỷ tỷ, thánh mẫu là cái gì?"

Mạc Vân Quả nói thẳng ra định nghĩa mà hệ thống gửi cho cô, cái này là hệ thống gửi cho cô, bởi vì thật ra cô cũng không hiểu nó là gì.

Nếu có người hỏi cô, TNT là cái gì, cô có thể nói ra một chuỗi dài, nhưng những thứ khác cô dường như không quan tâm.

Bạch Liên nghe Mạc Vân Quả giải thích xong, cười càng thêm vui vẻ.

"Mạc tỷ tỷ, thì ra trong lòng chị em lại là người tốt như vậy! Em thật là rất cao hứng! Em vẫn luôn cho là chị rất ghét em đấy!"

Mạc Vân Quả: Luôn cảm thấy mạch não của Bạch Liên với mình không cùng một tần sóng.

Bạch Liên cười đến vẻ mặt mày vui vẻ, vẻ mặt Mạc Vân Quả càng lạnh lẽo hơn, hai cô gái rúc vào với nhau, nhìn qua có vài phần quái dị, nhưng lại có một loại hài hòa nói không nên lời.

Cái này làm cho bọn bắt cóc mở cửa ra hoàn toàn mộng bức, bọn họ không phải nên sợ hãi sao?

Cười đến sáng lạn như vậy là cái quỷ gì?! Bị bắt cóc mà có thể vui vẻ như vậy?!

Cô gái bên cạnh chắc hẳn có phản ứng bình thường đi! Bọn bắt cóc nghĩ như vậy, lại thấy Mạc Vân Quả lạnh lùng nhìn thoáng qua hắn ta.

Bọn bắt cóc:...... Tốt thôi, ngay cả cô gái này cũng không bình thường!

"Cười cười cười! Cười cái gì! Nghiêm túc lại cho lão tử!"

Bọn bắt cóc cầm súng trong tay vẻ mặt hung ác, nhưng một màn này lọt vào trong mắt Bạch Liên, càng thêm hưng phấn.

"Vị ca ca này, các anh đang đóng phim sao? Vậy tôi phải diễn như thế nào?"

Bạch Liên vui rạo rực nghĩ, Trạch ca ca cũng hay sắm vai nhân vật chơi với mình, cho nên, cái này chắc chắn là do anh ấy sắp xếp đi?

A! Mình thật chờ mong, không biết hôm nay Trạch ca ca sắm vai nhân vật gì đây!

Mạc Vân Quả nhìn vẻ mặt hưng phấn của Bạch Liên, như suy tư gì đó, xem ra Vũ Trạch thật sự bảo vệ Bạch Liên rất tốt.

Bọn bắt cóc vẻ mặt mộng bức nhìn Bạch Liên, cho nên cô gái này, cô hưng phấn cái con khỉ a! Ai TM muốn cùng cô chơi trò sắm vai nhân vật!

Lão tử là bọn bắt cóc a bọn bắt cóc! Không phải diễn viên a!

Bọn bắt cóc vẻ làm mặt hung hãn, chỉ thiếu nước chĩa súng về phía hai người.

Nhưng mà vẻ mặt Bạch Liên càng hưng phấn, Mạc Vân Quả vẻ mặt lạnh băng.

Bọn bắt cóc: Tại sao giống như bắt nhầm người vậy....
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện