Edit: Linhlady

Mạc Vân Quả giương mắt nhìn lên, chỉ nhìn thấy một thân ảnh thon dài bước đến, trên mũi hắn là cặp kính không gọng viền vàng, hai tay bỏ vào túi quần, chân dài săn chắc, chỉ hai ba bước đã đi đến trước giường Mạc Vân Quả.

"Nhiếp ca ca......" Nét mặt Bạch Liên đột nhiên thay đổi thành một nụ cười điềm mỹ, nhìn qua giống như rất thích người đàn ông trước mắt này.

Mạc Vân Quả nghiêng đầu sang bên, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.

"Tiểu Liên, tiểu Trạch." Nhiếp Thanh gật đầu, xem như cùng hai người chào hỏi.

Lúc này, Mạc Vân Quả đã tiếp thu xong bối cảnh của thế giới này.

Trước mắt là Bạch Liên chính là mục tiêu nhiệm vụ lần này, là một Bạch Liên hoa tiêu chuẩn, đương nhiên, đây không phải là loại "Bạch Liên hoa" miệng nam mô bụng một bồ dao găm, mà là cái loại tâm địa thiện lương lại không thể thiện lương thiện lương hơn.

Đương nhiên, thẳng thắn mà nói, chính là thiện lương đến ngu xuẩ, không phân biệt được thị phi, trắng đen, nặng nhẹ.

Bên cạnh Bạch Liên là Vũ Trạch vị hôn phu của cô ta, còn người trước mắt Nhiếp Thanh lại là bạn tốt của Vũ Trạch, đồng thời cũng là vị hôn phu của nguyên chủ.

Lúc này đây, Mạc Vân Quả cũng coi như hiểu được đôi chút về bọn họ.

Nguyên chủ ghét cái ác như kẻ thù, thiện ác phân biệt rõ ràng, đối với tính cách như Bạch Liên cực kì không ưa, lần này xảy ra chuyện là bởi vì có một con chó ở trên đường nổi điên, cũng may nguyên chủ có võ cho nên mới chế ngự được con chó này.

Nhưng mà ở trong mắt Bạch Liên, lại cho rằng cô đang làm hại con chó nhỏ, dưới tình thế cấp bách, cô ta đẩy nguyên chủ sang một bên, khiến nguyên chủ té ngã trên đất.

Mà con chó kia cũng được cảnh sát kịp thời mang đi, Bạch Liên còn vô tư nghĩ rằng con chó đó đã được cảnh sát mang vào bệnh viện chữa trị, không nghĩ tới, con chó kia sẽ bị mang đi xử lý.

Sau khi Mạc Vân Quả tiếp thu mọi chuyện xong, phòng phát sóng trực tiếp cũng hiểu được chuyện xảy ra ở thế giới này, đem bối cảnh soi từ đầu đến cuối.

"Ai da! Các ngươi nói cô gái này có phải bị ngốc hay không?"

"Đâu chỉ là ngốc! Quả thực chính là ngu xuẩn!"

"Không không không, ta thấy cô ta là không có đầu óc!"

"Ha ha! Lầu trên thật sâu sắc!"

"+1"

"+2"

............

"Tiểu Quả, bây giờ em có đỡ hơn chút nào không?" Nhiếp Thanh sờ sờ đầu Mạc Vân Quả quan tâm hỏi.

Mạc Vân Quả không quá thích có người đụng vào thân thể của cô, cô quay đầu đi, thấp giọng "Ừ" một tiếng.

Cô có thể cảm giác được, người đàn ông trước mắt này, có tình cảm với nguyên chủ.

"Nhiếp ca ca, mạc tỷ tỷ không có việc gì hết." Bạch Liên vô cùng vui vẻ, giống như cô thật sự khỏe mạnh không có chuyện gì vậy, đây mới là thứ cô ta muốn nhìn thấy, không phải sao.

Nhiếp Thanh buồn cười nhìn Bạch Liên một cái, hắn đương nhiên biết tất cả mọi chuyện xảy ra, cũng hiểu rõ tính cách của Bạch Liên, thật ra hắn cũng không quá ưa thích, nhưng cô ta như thế nào cũng không tổn hại đến hắn, cho nên hắn cũng mặc kệ nó.

Nhưng không thể tưởng tượng được, lúc này đây, bởi vì Bạch Liên "Ngu xuẩn", vậy mà xúc phạm tới tiểu Quả......

Trong mắt Nhiếp Thanh nhanh chóng hiện lên chút gì đó, nhanh tới mức Mạc Vân Quả cũng không kịp thấy rõ.

Vũ Trạch chép miệng nói: "Nếu cậu đã đến rồi,như vậy, chúng tôi đi trước."

Nói xong, Vũ Trạch muốn lôi kéo Bạch Liên rời đi, lại nghe thấy Mạc Vân Quả nói: "Từ từ."

Trong mắt Vũ Trạch xẹt qua một tia không kiên nhẫn, cũng may Bạch Liên lại không có suy nghĩ như vậy, ngược lại vui vẻ hỏi: "Mạc tỷ tỷ còn có việc gì sao?"

"Cô ở lại, những người đi ra ngoài." Mạc Vân Quả trực tiếp nói ra.

"Oa oa oa! Tiểu Quả Quả uy vũ khí phách!"

"Thiên thu vạn đại, nhất thống giang hồ!"

"Tiểu Quả Quả ngươi thật soái! Thuận tiện hỏi một câu, lầu trên có ý gì vậy?"

- ------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện