Edit: Linhlady

Đào Ngải Linh từ chỗ Mạc Vân Quả biết được Bạch Hiên đã xảy ra chuyện, sốt ruột hoảng hốt chạy tới Bạch gia.

Khi Đào Ngải Linh vội vã mở cửa, nhìn thấy hắn an an tĩnh tĩnh ngồi đó, làm gì có bộ dáng không khỏe?

Đào Ngải Linh khó hiểu nhìn về phía Mạc Vân Quả trong ngực, lại phát hiện chó con ngáp một cái, nhìn dáng vẻ hẳn là mệt nhọc.

Đào Ngải Linh:......

Bạch Hiên nghe tiếng mở cửa quay đầu nhìn lại, tuy rằng hắn không nhìn thấy cái gì, nhưng có thể cảm giác được, có người tới.

Mà người kia, vẫn người hắn tâm tâm niệm niệm......

"Cô giáo......"

Bạch Hiên dùng ngữ khí khẳng định nói.

Đào Ngải Linh biết hắn vẫn khỏe mạnh, thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng vốn trống rỗng, vừa nhìn thấy hắn, đã vô cùng thỏa mãn.

Đào Ngải Linh chậm rãi đi qua, đi tới bên người Bạch Hiên.

"Hiên Nhi......"

Giọng nói Đào Ngải Linh nghe có vài phần nghẹn ngào, làm người nhịn không được đau lòng.

Bạch Hiên tự nhiên cũng là một trong số đó, hắn sờ soạng đứng lên, trên mặt lại là một nụ cười ảm đạm.

"Cô giáo, đã lâu không gặp."

Bạch Hiên biết Đào Ngải Linh đang tránh né mình, hành động rõ ràng như vậy, không phải không biết.

Đào Ngải Linh nhìn thân hình mảnh khảnh của chàng trai,đặc biệt là nụ cười trên mặt kia, miễn cưỡng như vậy, làm người đau lòng như vậy.

Cô ấy nhịn không được giơ tay lên, vuốt ve khuôn mặt hắn.

Bạch Hiên cảm giác được độ ấm quen thuộc thuộc về Đào Ngải Linh, nước mắt trong nháy mắt chảy xuống.

Nước mắt rơi xuống tay Đào Ngải Linh, khiến trái tim cô ấy cũng đau đớn theo.

Nói đến cùng, Bạch Hiên cũng chỉ là một thiếu niên mà thôi, từ nhỏ đến lớn số người hắn tiếp xúc cũng không nhiều, tình cảm cũng không sâu đậm như vậy.

Hắn không biết nên nói tình cảm của hắn dành cho Đào Ngải khác mọi người như thế nào, nhưng nghĩ sẽ mất đi tình cảm kia, hắn nhịn không được rơi lệ.

Đào Ngải Linh lần đầu tiên thấy hắn khóc, không giống như trong tưởng tượng khóc khàn cả giọng hay dáng vẻ oán trách cả thế giới.

Thiếu niên khóc thút thít, càng giống như một người chịu ủy khuất đã lâu, nhịn không được rơi lệ.

Tất cả như vậy nước chảy thành sông, lại khiến trái tim nhẹ nhỏm hơn.

Đào Ngải Linh ôm Bạch Hiên, ngẩng đầu, mềm nhẹ hôn lên nước mặt của hắn.

Đến nỗi Mạc Vân Quả......

Đã sớm bị Đào Ngải Linh "Ném" ở một bên.

Mạc Vân Quả cũng không thèm để ý, nhìn tư thế của hai người, chắc hẳn nhiệm vụ của mình hoàn thành đi?

Nhưng âm thanh nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành còn chưa vang lên, cái này làm cho Mạc Vân Quả có chút khó hiểu.

Mà càng thêm khó hiểu, còn có mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp.

"Cốt truyện phát triển quá nhanh, ta già rồi, không còn là tiểu tử ngày trước......"

"Cho nên nói, hiện tại nhóm người trẻ đang hot dạng này sao?"

"Có phải như vậy hay không ta không biết, nhưng không thể phủ nhận một chuyện, trái tim non nớt của ta! Bang bang thẳng nhảy!"

"Lầu trên ngươi xác định là bang bang thẳng nhảy? Mà không phải nhảy nhảy thẳng nhảy?"

"╭(╯^╰)╮ hừ!"

"A a a a! Làm sao bây giờ, ta rất thích Đào Ngải Linh a! Có một loại cảm giác nữ cường nam nhược, nữ công nam chịu a!"

"Nữ công gì đó...... Quả thực không cần quá manh!"

"(Vẻ mặt mộng bức) thế giới phát triển quá nhanh, tha thứ ta không hiểu......"

"Cho nên nói, vì sao nhiệm vụ còn không có nhắc nhở hoàn thành? Chúng ta đẫ ăn vài bát cẩu lương!"

"Ăn nhiều cẩu lương, mới lớn lên thành phần tử trí thức!"

- ------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện