Edit: Linhlady

Cuối cùng, hoa khôi đại chiến cũng hạ màn hoàn mỹ, mà Hiên Viên Mặc tỏ vẻ, đôi mắt hắn sắp rút gân.

Cũng không phải sao? Một hồi nhìn lén Thân Thân nhà hắn, một hồi lại nhìn đám người không quan trọng kia, mệt mỏi quá mà......

Mạc Vân Quả vẫn luôn là nhìn chằm chằm Hiên Viên Mặc, còn về chuyện ai là hoa khôi, hai người không hề có hứng thú bàn luận.

Sau khi cuộc thi hoa khôi hạ màn, Hiên Viên Mặc vui vẻ nói với Mạc Vân Quả: "Thân Thân, bây giờ chúng ta đi được chưa?"

Mạc Vân Quả nhìn Hiên Viên Mặc, phát hiện vẻ mặt hắn quá hưng phấn, có lẽ do được thấy nhiều mỹ nữ đúng không?

Nói như vậy, nhiệm vụ của mình cũng sắp hoàn thành đi?

Tâm tình Mạc Vân Quả tốt hẳn lên gật gật đầu nói: "Ừ."

Hiên Viên Mặc đứng lên, nắm tay Mạc Vân Quả đi ra ngoài.

Ừm...... Có thể ôm Thân Thân nhà hắn ngủ ngủ! Vui vẻ O(∩_∩)O~~

Nhưng mà, lý tưởng là tốt đẹp, hiện thực lại tàn khốc.

Mạc Vân Quả từ trước đến nay là thói quen ngủ một mình, cho nên khi nàng vào phòng đã thuận tay đóng luôn cửa lại, chỉ để lại Hiên Viên Mặc một chân đã dẫm lên giữa không trung, biểu tình hưng phấn lập tức cứng đờ ở nơi đó.

Cái gọi là gió lạnh hiu quạnh, chính là tâm tình Hiên Viên Mặc giờ phút này đi?

Hiên Viên Mặc nhìn cánh cửa đã đóng chặt kia, biết chắc Thân Thân sẽ không cho hắn đi vào.

Hắn có chút suy sút cúi đầu, trong nháy mắt lại ngẩng đầu, vẻ mặt đầy kiên định.

Một ngày nào đó, hắn muốn cho Thân Thân chủ động bò lên giường của mình! Hừ hừ!

Lão quản gia xem toàn bộ quá trình:...... Ha hả, có khả năng ta thấy một vương gia giả rồi!

Cuối cùng, Hiên Viên Mặc vẫn là ngủ ở phòng bên cạnh Mạc Vân Quả, mỹ danh là bảo vệ Thân Thân nhà hắn!

Mạc Vân Quả một đêm không mộng mị, ngược lại Hiên Viên Mặc luôn nghĩ tới thân thể mềm mại của Thân Thân nhà hắn, hưng phấn đến không ngủ yên.

Cứ như vậy, cho tới khi mặt trời nhô lên, Mạc Vân Quả để cho người hầu vào hầu hạ.

khi nàng mới bước chân ra khỏi phòng, đập vào mắt đó là hình ảnh Hiên Viên Mặc tinh thần phấn chấn bồng bột, điểm thêm ánh mắt mặt trời càng thêm lóa mắt.

Hiên Viên Mặc đứng dưới ánh nắng sáng mai, ánh mặt trời buông xuống người hắn, từ góc độ của Mạc Vân Quả nhìn lại, khiến hắn có vài phần thánh khiến.

Nhưng mà, Mạc Vân Quả là một người không biết thưởng thức, chỉ thấy nàng đi lên phía trước lôi kéo tay áo Hiên Viên Mặc nói: "Làm sao ngươi lại sáng lên?"

Sáng sớm bày ra tượng tạo hình sống - Hiên Viên Mặc:......

"Ta đói bụng." Mạc Vân Quả không có chờ trả lời Hiên Viên Mặc đã tiếp tục nói.

Hiên Viên Mặc mới nghe thấy Thân Thân của hắn đói bụng, không dám có nửa điểm chậm trễ, trực tiếp nắm tay nàng đi vào trong phòng, phân phó hạ nhân nhanh chóng chuẩn bị đồ ăn cho nàng.

Bọn hạ nhân cũng không dám chậm trễ, khôngmất bao nhiêu thời gian, đã mang lên một bàn đầy đồ ăn.

Mạc Vân Quả ngửi thấy mùi thức ăn, chớp chớp đôi mắt, nhìn qua có vẻ ăn rất ngon.

Cổ đại còn không bị ô nhiễm, cho nên rau dưa thịt cá hương vị khác hoàn toàn hiện đại.

Hiên Viên Mặc vừa thấy dáng vẻ thèm ăn của Thân Thân,liên tục gắp thức ăn cho nàng.

Mạc Vân Quả cũng không cự tuyệt, vì thế......

Lão quản gia ở một bên nhìn trong chén của Vương phi tương lai đã cao như ngọn núi nhỏ vượt cả mặt Mạc Vân Quả!

Hắn ta còn không biết vương gia nhà mình còn có bản lĩnh này đấy.

Vương phi nhà hắn cũng là người giỏi kiềm chế! Còn có thể bình thản đứng lên ăn! Có thể chú ý đến hình tượng nữa hay không aaaaa! Làm lão quản gia của vương phủ, giờ khắc này nội tâm hắn ta muốn hỏng mất......

Hiên Viên Mặc cùng Mạc Vân Quả tự nhận ăn cơm rất vui vẻ, không nghĩ tới toàn bộ quá trình lão quản gia nhìn đã vô lực phun tào......
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện