Hai người đương nhiên không lập tức về nhà, đã tới thời gian ăn tối, Diêm Hình và Thẩm Bân đi tới nhà ăn, sau đó mới trở lại ký túc xá.
Sự xuất hiện của Thẩm Bân và người chơi không giống nhau, mỗi người chơi có hoàn cảnh khác nhau, nhưng đều biết bản thân ở thế giới trò chơi có thân phận như thế nào, thậm chí đang ở nơi nào.
Tốt xấu cũng là trường học quý tộc, nơi ở của giáo viên là ba phòng một phòng khách, trong cùng một tòa nhà.
Nội thất trang trí rất sang trọng, nhiều phong cách, thậm chí có thể coi là một khu nghỉ dưỡng.
Thẩm Bân vào cửa nhìn xung quanh một vòng, thoải mái lười nhác vươn vai, chủ động đổi dép lê trong nhà.
"Chúng ta nghỉ ngơi một chút đợi lát nữa đi tìm manh mối nhỉ? Vẫn con một khoảng thời gian mới tới tiết tự học buổi tối, thuận tiện...nhìn xem vị giáo viên toán kia có việc gì không?" Thẩm Bân nói.
Cậu muốn liên hệ với mèo đen một chút, hoặc là nói với Diêm Hình đi ra ngoài ý đồ tìm quần áo.
Diêm Hình gật đầu, đi tới tủ lạnh, mở ra liền nhìn thấy bên trong tủ lạnh chứa đầy trái cây tươi mới, rau củ, rượu và đồ uống v.v, thật là thú vị bất ngờ.
"Uống gì?" Diêm Hình hỏi người nào đó đã làm ổ trên sô pha cách đó không xa một tiếng.
Thẩm Bân: "Phì trạch khoái nhạc thủy ~"
Diêm Hình: "....." Vươn tay cầm lấy chai Coca.
Thẩm Bân có chút bất ngờ: "Thì ra các anh cũng biết Coca là Phì trạch khoái nhạc thủy?"
Diêm Hình: "Đại khái vô luận ở thời đại có thay đổi như thế nào, phương thức theo đuổi vui sướng của mọi người đều giống nhau nhỉ, Coca ở Tinh Không giới dinh dưỡng hơn ở địa cầu cổ nhiều, nhưng hương vị không có nhiều thay đổi mấy."
Thẩm Bân gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Diêm Hình cầm trái cây đi vào trong bếp, không bao lâu liền cắt ra một đĩa trái cây xinh đẹp mang ra, bên trên cắm mấy cây tăm, ngoài ra còn một bát thanh long, bê tới trước mặt Thẩm Bân, hình thức khá đơn giản, chính là nhìn thế nào cũng thấy thoải mái.
Sau đó Diêm Hình liền ngồi xuống cạnh Thẩm Bân, người nào đó thuận tiện ngã vào trong lòng ngực hắn mở miệng ra: "A ~" muốn ăn.
Diêm Hình dùng tăm đâm một miếng táo đưa tới miệng cậu.
Thẩm Bân miễn cưỡng ăn: "Muốn dưa Hami và thanh long."
Trong bát thanh long có thìa, Diêm Hình liền bắt đầu đút cho người nào đó ăn.
Các bạn nhỏ đáng yêu vây xem trong phòng phát sóng trực tiếp ghen tị, có người hâm mộ Thẩm Bân có người thương, có người hâm mộ Diêm Hình có một đứa nhỏ xinh đẹp đáng yêu như vậy để chiều chuộng.
Lại là một ngày ăn cơm chó, hu hu.
Chờ mọi người ăn xong cơm chó, đương sự cuối cùng cũng xuất phát đi tìm manh mối, trên đường hỏi học sinh, tận đến phòng hồ sơ.
Nhưng sau khi tớ mới phát hiện cửa bị khóa.
Thẩm Bân còn chừa kịp nói lời nào, liền thấy Diêm Hình không biết từ nơi nào lấy ra một sợ dây thép, bắt đầu mở khóa...
Chưa tới hai giây, cạch một tiếng khóa đã mở.
Thẩm Bân vẻ mặt ngạc nhiên: "Anh còn biết làm cái này? Em cho rằng anh sẽ lựa chọn phá cửa."
Diêm Hình vẻ mặt bình tĩnh: "Trường học nơi nơi có camera, phá cửa sẽ bị truy cứu, rất phiền toái, hơn nữa loại khóa này rất đơn giản.
Thẩm Bân: "Ách....vậy vì sao anh biết? Đường đường điện hạ lại đi học mở khóa, cũng không thể là cuộc sống bức ép chứ?"
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào phòng hồ sơ.
Diêm Hình: "....Nhiệm vụ yêu cầu, trước kia cố ý học."
Thẩm Bân: "..." Vẫn không nghĩ ra vì sao phải học cái này.
Diêm Hình tiếp tục giải thích: "Trên chiến trường ngẫu nhiên sẽ ngụy trang thành người quân địch, thâm nhập đại bản doanh tìm kiếm cơ mật, lúc cần phải biết mở khóa."
Chỉ là khóa cửa Tinh Không giới bình thường đều là khóa mật mã, do quang não chủ nhà điều khiển, nhưng Diêm Hình ở phương diện quang não lại là một kỹ thuật giỏi, đối phương sau nhiều lần ăn mệt, cư nhiên bắt đầu nghiên cứu khóa ở địa cầu cổ, hơn nữa lắp đặt thiết bị nổ, nếu có người phá hỏng khóa sẽ lập tức vang lên cảnh báo và nổ mạnh.
Chìa có thể mở cửa chỉ có một, bị giấu rất kỹ.
Vì thế Diêm Hình liền bắt đầu lật sách, nghiên cứu về phương thức cạy khóa ở địa cầu cổ.
Diêm Hình không cần giải thích nhiều, Thẩm Bân liền không cần hỏi nhiều lời nữa, Thẩm Bân thuận tay bật đèn, Diêm Hình nhanh chóng đi tới cửa sổ kéo rèm ngăn cản ánh sáng.
Tuy như vậy vẫn có ánh sáng chiếu ra ngoài, nhưng sẽ tốt hơn nhiều, nơi này không cho phép tùy ý tiến vào phòng hồ sơ của trường học, buổi chiều Diêm Hình ý đồ muốn chìa khóa, bị vô tình từ chối, cũng không biết vì sao.
Theo lý thuyết phòng hồ sơ của trường học giáo viên đều có thể tìm đọc mới đúng.
Như vậy, liền càng chứng tỏ nơi này có vấn đề.
Hơn nữa một ngôi trường cổ kính, phòng hồ sơ cho dù không bị che kín bụi, đồ vật cũng phải nhiều và hỗn độn mới đúng, nơi này hoàn toàn ngược lại, rất sạch sẽ, đồ vật cũng không nhiều lắm, hơn nữa được phân loại theo lớp, rất dễ để tìm đọc.
Thẩm Bân thuận tay cầm lấy vài tờ tài liệu bên cạnh xem, kết quả vừa nhìn đã bị hấp dẫn.
"Trời ơi, đây là phòng hồ sơ sao? Thật đúng là phòng hồ sơ! Nơi này ghi lại chuyện một học sinh nam cưỡng xx một học sinh nữ, hơn nữa học sinh nữ kia gia đình không quyền không thế, học sinh nam lại gia thế giàu có, chèn ép lại chuyện này." Thẩm Bân khiếp sợ nói.
Diêm Hình tìm thấy lớp của Phong Tư Tư và Tống Di, nhưng bên trên lại không có bất cứ ghi lại nào về hai người, nghe thấy vậy liền nhìn về phía người nào đó, thuận tay cầm lên hồ sơ khác nhìn.
"Học sinh đánh nhau khiến đối phương bị đánh đến tàn tật, bên bị tàn phế cũng là trong nhà không có tiền, việc này bị áp xuống." Diêm Hình đơn giản mở miệng thuật lại.
Thẩm Bân đã lại cầm lấy một quyển hồ sơ khác: "Học sinh nữ vì ghen tị một học sinh nữ khác, dùng axit hủy dung đối phương, sự việc vẫn không được giải quyết...."
Cậu tiếp tục đổi hồ sơ: "Hai học sinh nam lột quần áo một học sinh nữ trước mặt mọi người, khiến nữ sinh tự sát."
"Nữ sinh đẩy ngã bạn học xuống cầu thang thành người thực vật."
"Nữ sinh không đồng ý nam sinh theo đuổi, nam sinh tìm người bên ngoài trường cưỡng xx người này..."
Thẩm Bân nhíu mày càng lúc càng sâu: "Nơi này là phòng hồ sơ cửa trường học sao? Sao giống như phòng hồ sơ tội phạm của cục cảnh sát vậy! Hơn nữa cũng quá ghê tởm, đủ mọi chuyện xấu!"
Diêm Hình tiếp tục nói: "Kết quả hung thủ đều ung dung ngoài vòng pháp luật, sự tình bị tiền và quyền đè xuống."
Thẩm Bân vội vàng gật đầu: "Đúng! Cho nên vì sao phòng hồ sơ của trường học lại ghi lại những việc này, hơn nữa chỉ có những thứ này không có thứ khác."
Diêm Hình trầm tư một lát: "Nếu tôi đoán không nhầm, có lẽ trường học đã thu được chỗ tốt hỗ trợ đè lại sự việc, nhưng lại sợ bị trả thù, liền lưu trữ hồ sơ, nếu cần thậm chí có thể lấy cái này để áp chế gia đình tội phạm."
Thẩm Bân: "......" Hiểu rồi, đều không phải là người tốt lành gì.
"Thật muốn một ổ bắt hết bọn họ!" Thẩm Bân tức giận nói: "Đúng rồi anh thấy hồ sơ của hai học sinh xảy ra chuyện kia chưa? Nói không chừng đúng là chết oan thật!"
Diêm Hình lắc đầu: "Không thấy, có lẽ ở chỗ khác." Hắn giương mắt nhìn quanh bốn phía.
Lúc này, bỗng có tiếng vật gì đó rơi xuống ở cách không xa sau lưng Thẩm Bân, cậu khiếp sợ, thiếu chút nữa hét lên.
Dù sao hiện tại trời đã tối, nơi này tuy có bật đèn, nhưng lại yên tĩnh, phòng hồ sơ cách khu dạy học có chút xa, trên cơ bản không có học sinh đi ngang qua và nói chuyện.
Thẩm Bân nhìn ra phía sau cảnh giác: "Không phải chuột làm rơi hồ sơ chứ?" Quan tọng là chuột còn đỡ, thế giới trò chơi, chỉ sợ nhảy ra thứ gì kỳ quái.
Diêm Hình đi đến gần Thẩm Bân, trấn an vuốt đầu cậu: "Chúng ta đi xem" nói rồi dắt tay người nào đó, bộ dáng tính toán một tấc cũng không rời.
Thẩm Bân lập tức an tâm không ít, hai người đi tới chỗ đồ vật rơi xuống, cầm lên nhìn, cư nhiên là hồ sơ của Phong Tư Tư và Tống Di!
Hồ sơ này hẳn là trước đó không lâu có người lật xem đã quên để lại chỗ cũ, cho nên để trên bàn cách đó không xa, nhưng cũng không đến mức trùng hợp như vậy liền rơi xuống chứ? Thẩm Bân trong lòng nghĩ nhiều, len lén nhìn quét một vòng bên cạnh, bỗng nhiên có một gương mặt trắng bệch lóe qua trong tầm mắt.
Thẩm Bân: "...." Cả người cậu lập tức cương cứng, tầm mắt dừng lại, nhưng chỗ kia đã trống không.
Vừa rồi nếu không phải mắt cậu lướt qua quá nhanh chưa kịp hét lên, chắc chắn trăm phần trăm sẽ dẫn tới những người khác!
Hơn nữa kỳ quái chính là, thời gian 0.01 giây như vậy, cậu cư nhiên mơ mơ hồ hồ nhớ kỹ gương mặt kia, nói đúng ra là một màu xám xanh, trong mắt trắng dã, có loại cảm giác cứng đờ, giống như một xác chết, nhìn như cứng đờ nhưng lại có thể một giây đi vào bên cạnh ngươi.
Thật dọa người!
Diêm Hình phát hiện cậu không thích hợp, vươn tay ôm lấy người vào trong ngực: "Làm sao thế?"
Thẩm Bân bỗng nhiên rúc vào trong lòng ngực Diêm Hình, nói cũng lắp bắp: "Đi mau....đi mau...." Giọng nói rất nhỏ, giống như cực kỳ sợ hãi.
Diêm Hình không rõ nguyên do, hắn nhìn quanh bốn phía, vẫn không phát hiện ra chỗ nào khả nghi.
Nhưng các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp nổ tung nồi, thậm chí đồng thời thét chói tai gõ chữ: Điện hạ! Phía sau ngài, phía sau phía sau!!!
Đáng tiếc đương sự hoàn toàn không thấy được, chỉ cảm thấy một khi Thẩm Bân đã sợ hãi như vậy, vẫn nhanh chóng rời đi mới tốt, Diêm Hình mang theo người trong lòng ngực nhanh chóng ra ngoài khóa cửa lại, thuận tiện còn cầm đi hồ sơ của Phong Tư Tư và Tống Di.
Hai người càng đi càng xa, Thẩm Bân vừa rồi quả thực cảm giác bản thân hít thở không thông, đến bây giờ cũng chưa ổn lại, chỉ có người trong phòng phát sóng trực tiếp có thể thấy, hai nữ sinh dáng vẻ khủng bố, song song cứng đờ đứng ở cửa phòng hồ sơ nhìn theo bọn họ rời đi.
Các bạn nhỏ đáng yêu bị dọa khóc nức nở, vì sao đương sự không nhìn thấy, lại cho người xem chịu đựng cái này? Sôi nổi có người thì thầm rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp.
Kết quả nửa ngày trôi qua, phòng phát sóng trực tiếp lại gia tăng thêm rất nhiều người, sổi nổi hô kích thích.
.....
Hai người ở hiện trường hoàn toàn không biết việc gì hết, sau khi trở lại chỗ ở Diêm Hình đem người ôm vào lòng cẩn thận trấn an, mới hỏi rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Cuối cùng Thẩm Bân cũng bình ổn lại một chút, ngữ khí gian nan nói: "Em ở trong phòng hồ sơ nhìn thấy một người, rất đáng sợ, chợt lóe qua, tuyệt đối không phải em hoa mắt, gương mặt kia còn khủng bố hơn trong phim em xem từ nhỏ tới lớn!"
Dù sao cũng là tự mình trải qua, cũng không phải ngồi trước màn hình xem phim có thể trải nghiệm được.
Diêm Hình dừng một lát: "......Xem ra này thế giới đùng là không đơn giản, chỉ có thể tận lực không chết, không thể đối phó quái vật, vốn dĩ ở các thế giới khác vô luận thế nào tôi cũng sẽ cảm giác được gì đó."
Ví dụ như có quái vật tới gần, Diêm Hình sẽ theo bản năng né tránh v.v, nhưng ở thế giới trò chơi lần này thì khác, hắn vừa rồi tin rằng bản thân không phát hiện ra bất cứ thứ gì, nhưng Thẩm Bân lại nói thấy một thứ gì đó.
"Thật là khủng khiếp, quá nguy hiểm." Thẩm Bân cau mày, nữ trang của cậu còn chưa có chút tin tức nào, rốt cục thế giới này thuần một sắc đồng phục học sinh, muốn trộm cũng không biết đi đâu trộm.
Vốn dĩ Thẩm Bân cũng không phải người rất nhát gan, thậm chí ở thế giới thứ nhất gặp phải quái vật cũng không sợ hãi như bây giờ, chủ yếu quái vật xuất hiện quang minh chính đại, nhưng vừa rồi thì khác, giống như nửa đêm có người bò lên đầu giường nhìn ngươi, mở mắt ra là một khuôn mặt người chết phóng đại.
Này ai chịu nổi!
Sự xuất hiện của Thẩm Bân và người chơi không giống nhau, mỗi người chơi có hoàn cảnh khác nhau, nhưng đều biết bản thân ở thế giới trò chơi có thân phận như thế nào, thậm chí đang ở nơi nào.
Tốt xấu cũng là trường học quý tộc, nơi ở của giáo viên là ba phòng một phòng khách, trong cùng một tòa nhà.
Nội thất trang trí rất sang trọng, nhiều phong cách, thậm chí có thể coi là một khu nghỉ dưỡng.
Thẩm Bân vào cửa nhìn xung quanh một vòng, thoải mái lười nhác vươn vai, chủ động đổi dép lê trong nhà.
"Chúng ta nghỉ ngơi một chút đợi lát nữa đi tìm manh mối nhỉ? Vẫn con một khoảng thời gian mới tới tiết tự học buổi tối, thuận tiện...nhìn xem vị giáo viên toán kia có việc gì không?" Thẩm Bân nói.
Cậu muốn liên hệ với mèo đen một chút, hoặc là nói với Diêm Hình đi ra ngoài ý đồ tìm quần áo.
Diêm Hình gật đầu, đi tới tủ lạnh, mở ra liền nhìn thấy bên trong tủ lạnh chứa đầy trái cây tươi mới, rau củ, rượu và đồ uống v.v, thật là thú vị bất ngờ.
"Uống gì?" Diêm Hình hỏi người nào đó đã làm ổ trên sô pha cách đó không xa một tiếng.
Thẩm Bân: "Phì trạch khoái nhạc thủy ~"
Diêm Hình: "....." Vươn tay cầm lấy chai Coca.
Thẩm Bân có chút bất ngờ: "Thì ra các anh cũng biết Coca là Phì trạch khoái nhạc thủy?"
Diêm Hình: "Đại khái vô luận ở thời đại có thay đổi như thế nào, phương thức theo đuổi vui sướng của mọi người đều giống nhau nhỉ, Coca ở Tinh Không giới dinh dưỡng hơn ở địa cầu cổ nhiều, nhưng hương vị không có nhiều thay đổi mấy."
Thẩm Bân gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Diêm Hình cầm trái cây đi vào trong bếp, không bao lâu liền cắt ra một đĩa trái cây xinh đẹp mang ra, bên trên cắm mấy cây tăm, ngoài ra còn một bát thanh long, bê tới trước mặt Thẩm Bân, hình thức khá đơn giản, chính là nhìn thế nào cũng thấy thoải mái.
Sau đó Diêm Hình liền ngồi xuống cạnh Thẩm Bân, người nào đó thuận tiện ngã vào trong lòng ngực hắn mở miệng ra: "A ~" muốn ăn.
Diêm Hình dùng tăm đâm một miếng táo đưa tới miệng cậu.
Thẩm Bân miễn cưỡng ăn: "Muốn dưa Hami và thanh long."
Trong bát thanh long có thìa, Diêm Hình liền bắt đầu đút cho người nào đó ăn.
Các bạn nhỏ đáng yêu vây xem trong phòng phát sóng trực tiếp ghen tị, có người hâm mộ Thẩm Bân có người thương, có người hâm mộ Diêm Hình có một đứa nhỏ xinh đẹp đáng yêu như vậy để chiều chuộng.
Lại là một ngày ăn cơm chó, hu hu.
Chờ mọi người ăn xong cơm chó, đương sự cuối cùng cũng xuất phát đi tìm manh mối, trên đường hỏi học sinh, tận đến phòng hồ sơ.
Nhưng sau khi tớ mới phát hiện cửa bị khóa.
Thẩm Bân còn chừa kịp nói lời nào, liền thấy Diêm Hình không biết từ nơi nào lấy ra một sợ dây thép, bắt đầu mở khóa...
Chưa tới hai giây, cạch một tiếng khóa đã mở.
Thẩm Bân vẻ mặt ngạc nhiên: "Anh còn biết làm cái này? Em cho rằng anh sẽ lựa chọn phá cửa."
Diêm Hình vẻ mặt bình tĩnh: "Trường học nơi nơi có camera, phá cửa sẽ bị truy cứu, rất phiền toái, hơn nữa loại khóa này rất đơn giản.
Thẩm Bân: "Ách....vậy vì sao anh biết? Đường đường điện hạ lại đi học mở khóa, cũng không thể là cuộc sống bức ép chứ?"
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào phòng hồ sơ.
Diêm Hình: "....Nhiệm vụ yêu cầu, trước kia cố ý học."
Thẩm Bân: "..." Vẫn không nghĩ ra vì sao phải học cái này.
Diêm Hình tiếp tục giải thích: "Trên chiến trường ngẫu nhiên sẽ ngụy trang thành người quân địch, thâm nhập đại bản doanh tìm kiếm cơ mật, lúc cần phải biết mở khóa."
Chỉ là khóa cửa Tinh Không giới bình thường đều là khóa mật mã, do quang não chủ nhà điều khiển, nhưng Diêm Hình ở phương diện quang não lại là một kỹ thuật giỏi, đối phương sau nhiều lần ăn mệt, cư nhiên bắt đầu nghiên cứu khóa ở địa cầu cổ, hơn nữa lắp đặt thiết bị nổ, nếu có người phá hỏng khóa sẽ lập tức vang lên cảnh báo và nổ mạnh.
Chìa có thể mở cửa chỉ có một, bị giấu rất kỹ.
Vì thế Diêm Hình liền bắt đầu lật sách, nghiên cứu về phương thức cạy khóa ở địa cầu cổ.
Diêm Hình không cần giải thích nhiều, Thẩm Bân liền không cần hỏi nhiều lời nữa, Thẩm Bân thuận tay bật đèn, Diêm Hình nhanh chóng đi tới cửa sổ kéo rèm ngăn cản ánh sáng.
Tuy như vậy vẫn có ánh sáng chiếu ra ngoài, nhưng sẽ tốt hơn nhiều, nơi này không cho phép tùy ý tiến vào phòng hồ sơ của trường học, buổi chiều Diêm Hình ý đồ muốn chìa khóa, bị vô tình từ chối, cũng không biết vì sao.
Theo lý thuyết phòng hồ sơ của trường học giáo viên đều có thể tìm đọc mới đúng.
Như vậy, liền càng chứng tỏ nơi này có vấn đề.
Hơn nữa một ngôi trường cổ kính, phòng hồ sơ cho dù không bị che kín bụi, đồ vật cũng phải nhiều và hỗn độn mới đúng, nơi này hoàn toàn ngược lại, rất sạch sẽ, đồ vật cũng không nhiều lắm, hơn nữa được phân loại theo lớp, rất dễ để tìm đọc.
Thẩm Bân thuận tay cầm lấy vài tờ tài liệu bên cạnh xem, kết quả vừa nhìn đã bị hấp dẫn.
"Trời ơi, đây là phòng hồ sơ sao? Thật đúng là phòng hồ sơ! Nơi này ghi lại chuyện một học sinh nam cưỡng xx một học sinh nữ, hơn nữa học sinh nữ kia gia đình không quyền không thế, học sinh nam lại gia thế giàu có, chèn ép lại chuyện này." Thẩm Bân khiếp sợ nói.
Diêm Hình tìm thấy lớp của Phong Tư Tư và Tống Di, nhưng bên trên lại không có bất cứ ghi lại nào về hai người, nghe thấy vậy liền nhìn về phía người nào đó, thuận tay cầm lên hồ sơ khác nhìn.
"Học sinh đánh nhau khiến đối phương bị đánh đến tàn tật, bên bị tàn phế cũng là trong nhà không có tiền, việc này bị áp xuống." Diêm Hình đơn giản mở miệng thuật lại.
Thẩm Bân đã lại cầm lấy một quyển hồ sơ khác: "Học sinh nữ vì ghen tị một học sinh nữ khác, dùng axit hủy dung đối phương, sự việc vẫn không được giải quyết...."
Cậu tiếp tục đổi hồ sơ: "Hai học sinh nam lột quần áo một học sinh nữ trước mặt mọi người, khiến nữ sinh tự sát."
"Nữ sinh đẩy ngã bạn học xuống cầu thang thành người thực vật."
"Nữ sinh không đồng ý nam sinh theo đuổi, nam sinh tìm người bên ngoài trường cưỡng xx người này..."
Thẩm Bân nhíu mày càng lúc càng sâu: "Nơi này là phòng hồ sơ cửa trường học sao? Sao giống như phòng hồ sơ tội phạm của cục cảnh sát vậy! Hơn nữa cũng quá ghê tởm, đủ mọi chuyện xấu!"
Diêm Hình tiếp tục nói: "Kết quả hung thủ đều ung dung ngoài vòng pháp luật, sự tình bị tiền và quyền đè xuống."
Thẩm Bân vội vàng gật đầu: "Đúng! Cho nên vì sao phòng hồ sơ của trường học lại ghi lại những việc này, hơn nữa chỉ có những thứ này không có thứ khác."
Diêm Hình trầm tư một lát: "Nếu tôi đoán không nhầm, có lẽ trường học đã thu được chỗ tốt hỗ trợ đè lại sự việc, nhưng lại sợ bị trả thù, liền lưu trữ hồ sơ, nếu cần thậm chí có thể lấy cái này để áp chế gia đình tội phạm."
Thẩm Bân: "......" Hiểu rồi, đều không phải là người tốt lành gì.
"Thật muốn một ổ bắt hết bọn họ!" Thẩm Bân tức giận nói: "Đúng rồi anh thấy hồ sơ của hai học sinh xảy ra chuyện kia chưa? Nói không chừng đúng là chết oan thật!"
Diêm Hình lắc đầu: "Không thấy, có lẽ ở chỗ khác." Hắn giương mắt nhìn quanh bốn phía.
Lúc này, bỗng có tiếng vật gì đó rơi xuống ở cách không xa sau lưng Thẩm Bân, cậu khiếp sợ, thiếu chút nữa hét lên.
Dù sao hiện tại trời đã tối, nơi này tuy có bật đèn, nhưng lại yên tĩnh, phòng hồ sơ cách khu dạy học có chút xa, trên cơ bản không có học sinh đi ngang qua và nói chuyện.
Thẩm Bân nhìn ra phía sau cảnh giác: "Không phải chuột làm rơi hồ sơ chứ?" Quan tọng là chuột còn đỡ, thế giới trò chơi, chỉ sợ nhảy ra thứ gì kỳ quái.
Diêm Hình đi đến gần Thẩm Bân, trấn an vuốt đầu cậu: "Chúng ta đi xem" nói rồi dắt tay người nào đó, bộ dáng tính toán một tấc cũng không rời.
Thẩm Bân lập tức an tâm không ít, hai người đi tới chỗ đồ vật rơi xuống, cầm lên nhìn, cư nhiên là hồ sơ của Phong Tư Tư và Tống Di!
Hồ sơ này hẳn là trước đó không lâu có người lật xem đã quên để lại chỗ cũ, cho nên để trên bàn cách đó không xa, nhưng cũng không đến mức trùng hợp như vậy liền rơi xuống chứ? Thẩm Bân trong lòng nghĩ nhiều, len lén nhìn quét một vòng bên cạnh, bỗng nhiên có một gương mặt trắng bệch lóe qua trong tầm mắt.
Thẩm Bân: "...." Cả người cậu lập tức cương cứng, tầm mắt dừng lại, nhưng chỗ kia đã trống không.
Vừa rồi nếu không phải mắt cậu lướt qua quá nhanh chưa kịp hét lên, chắc chắn trăm phần trăm sẽ dẫn tới những người khác!
Hơn nữa kỳ quái chính là, thời gian 0.01 giây như vậy, cậu cư nhiên mơ mơ hồ hồ nhớ kỹ gương mặt kia, nói đúng ra là một màu xám xanh, trong mắt trắng dã, có loại cảm giác cứng đờ, giống như một xác chết, nhìn như cứng đờ nhưng lại có thể một giây đi vào bên cạnh ngươi.
Thật dọa người!
Diêm Hình phát hiện cậu không thích hợp, vươn tay ôm lấy người vào trong ngực: "Làm sao thế?"
Thẩm Bân bỗng nhiên rúc vào trong lòng ngực Diêm Hình, nói cũng lắp bắp: "Đi mau....đi mau...." Giọng nói rất nhỏ, giống như cực kỳ sợ hãi.
Diêm Hình không rõ nguyên do, hắn nhìn quanh bốn phía, vẫn không phát hiện ra chỗ nào khả nghi.
Nhưng các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp nổ tung nồi, thậm chí đồng thời thét chói tai gõ chữ: Điện hạ! Phía sau ngài, phía sau phía sau!!!
Đáng tiếc đương sự hoàn toàn không thấy được, chỉ cảm thấy một khi Thẩm Bân đã sợ hãi như vậy, vẫn nhanh chóng rời đi mới tốt, Diêm Hình mang theo người trong lòng ngực nhanh chóng ra ngoài khóa cửa lại, thuận tiện còn cầm đi hồ sơ của Phong Tư Tư và Tống Di.
Hai người càng đi càng xa, Thẩm Bân vừa rồi quả thực cảm giác bản thân hít thở không thông, đến bây giờ cũng chưa ổn lại, chỉ có người trong phòng phát sóng trực tiếp có thể thấy, hai nữ sinh dáng vẻ khủng bố, song song cứng đờ đứng ở cửa phòng hồ sơ nhìn theo bọn họ rời đi.
Các bạn nhỏ đáng yêu bị dọa khóc nức nở, vì sao đương sự không nhìn thấy, lại cho người xem chịu đựng cái này? Sôi nổi có người thì thầm rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp.
Kết quả nửa ngày trôi qua, phòng phát sóng trực tiếp lại gia tăng thêm rất nhiều người, sổi nổi hô kích thích.
.....
Hai người ở hiện trường hoàn toàn không biết việc gì hết, sau khi trở lại chỗ ở Diêm Hình đem người ôm vào lòng cẩn thận trấn an, mới hỏi rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Cuối cùng Thẩm Bân cũng bình ổn lại một chút, ngữ khí gian nan nói: "Em ở trong phòng hồ sơ nhìn thấy một người, rất đáng sợ, chợt lóe qua, tuyệt đối không phải em hoa mắt, gương mặt kia còn khủng bố hơn trong phim em xem từ nhỏ tới lớn!"
Dù sao cũng là tự mình trải qua, cũng không phải ngồi trước màn hình xem phim có thể trải nghiệm được.
Diêm Hình dừng một lát: "......Xem ra này thế giới đùng là không đơn giản, chỉ có thể tận lực không chết, không thể đối phó quái vật, vốn dĩ ở các thế giới khác vô luận thế nào tôi cũng sẽ cảm giác được gì đó."
Ví dụ như có quái vật tới gần, Diêm Hình sẽ theo bản năng né tránh v.v, nhưng ở thế giới trò chơi lần này thì khác, hắn vừa rồi tin rằng bản thân không phát hiện ra bất cứ thứ gì, nhưng Thẩm Bân lại nói thấy một thứ gì đó.
"Thật là khủng khiếp, quá nguy hiểm." Thẩm Bân cau mày, nữ trang của cậu còn chưa có chút tin tức nào, rốt cục thế giới này thuần một sắc đồng phục học sinh, muốn trộm cũng không biết đi đâu trộm.
Vốn dĩ Thẩm Bân cũng không phải người rất nhát gan, thậm chí ở thế giới thứ nhất gặp phải quái vật cũng không sợ hãi như bây giờ, chủ yếu quái vật xuất hiện quang minh chính đại, nhưng vừa rồi thì khác, giống như nửa đêm có người bò lên đầu giường nhìn ngươi, mở mắt ra là một khuôn mặt người chết phóng đại.
Này ai chịu nổi!
Danh sách chương