"Tự mình lựa chọn, không muốn làm theo chữ trên bảng, liền vào học." Diêm Hình nói.
Có ngu mới cõng cái nồi này, phải hiểu rằng rất nhiều thời điểm NPC vẫn rất hữu dụng, chẳng may bị ghi hận, một giây sẽ bị ngáng chân.
Điền Điềm cuối cùng do dự nói: "Tôi đặt câu hỏi nhé?"
Lý Mẫn: "....Ừ"
Điền Điềm lắp bắp nói: "......Vậy cậu....nói xem buổi sáng tôi ăn gì?"
Lý Mẫn sửng sốt, có chút ngốc, sáng tinh mơ ngủ bù cũng không đủ, mỗi người đều sống chết tức tốc chạy tới trường, sau đó tan học mới ăn sáng, cô và Điền Điềm lúc thì ăn cùng nhau, lúc thì tách ra, sáng nay vừa lúc tách ra.
"Sao tôi biết cậu ăn cái gì!" Lý Mẫn có chút tức muốn hộc máu, bữa sáng đều là hôm nay ăn cái này ngày mai lại muốn đổi sang khẩu vị khác, cũng không cố định.
Điền Điềm cúi đầu không nói lời nào.
Lý Mẫn: "Có phải cậu cố ý muốn cho tôi thua hay không? Muốn cho tôi chết!" Giọng nói rất lớn, dù sao cô rất sợ không trả lời được.
"Ai muốn cậu chết? Cậu muốn thắng tôi thì không muốn sao? Dựa vào cái gì muốn tôi bị thua phải nhận trừng phạt." Điền Điềm ngày thường tính tình cũng coi như tiểu thư, nhưng cô cũng không yếu đuối, cũng rất sợ, tự nhiên phản bác Lý Mẫn.
Lý Mẫn không cam lòng, nhưng Điền Điềm nói cũng đúng, hốc mắt cô đỏ lên, nữ sinh tâm tư tinh tế, hai người dù sao cũng là bạn thân, kết quả hiện tại nháo thành như vậy.
Diêm Hình đợi một lát, lớp học vẫn an tĩnh như cũ, hắn liền kết thúc đề tài mở miệng: "Trên bảng viết trước khi tan học cho ra đáp án là được, nói không chừng có thể bảo mệnh, hiện tại bắt đầu học đi."
Đám học sinh: "....." Đối với lời Diêm Hình nói có chút một lời khó nói hết, làm giáo viên, ý tứ của hắn là để ba học sinh này chờ chết sao? Các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp cũng sôi nổi lộ ra hai hàng nước mắt, vốn cho rằng ở Tinh Không giới mọi người đã học tập kinh khủng lắm rồi, thì ra địa cầu cổ lại càng thêm đáng sợ, mạng đều không có cư nhiên còn phải học tập?
Đây là cái việc hổ lang gì vậy, điện hạ thật hư.
Kỳ thực học sinh trong lớp cũng không hoàn toàn đều sợ hãi, luôn có mấy người gan lớn cảm thấy thú vị, có câu việc không liên quan tới mình thì thờ ơ, có người thậm chí còn châu đầu ghé tai thảo luận.
Thẩm Bân ngồi ở phía dưới nghe được không ít tin tức, ví dụ như người chết tên Phong Tư Tư hình như thích nam sinh nào đó? Còn có người viết nhật ký Tống Di cũng là bạn thân của Phong Tư Tư, kỳ thực ngầm đoạt bạn trai của người ta?
Cậu nghe được thượng vàng hạ cám, cuối cùng từ trong miệng các bạn học tổng kết, Phong Tư Tư và Tống Di thích cùng một người, bạn thân trở mặt thành thù, hơn nữa Phong Tư Tư và người nọ đi lại rất gần, thậm chí có khả năng sẽ ở bên nhau, Tống Di không cam lòng cướp bạn trai của Phong Tư Tư....
Câu chuyện vừa thối lại vừa dài, nghe giống như phim bộ cẩu huyết tám giờ tối vậy....
Thẩm Bân muốn trợn trắng mắt, đây là thế giới của tuổi 18 thanh xuân sao? Mình cũng 18 mà, sao cậu hoàn toàn không hiểu suy nghĩ của bạn cùng trang lứa nhỉ?
Với Thẩm Bân mà nói, thích thì phải đoạt tới tay, có bạn cướp? Không tồn tại, bạn bè chân chính sẽ không đoạt bạn trai của ngươi, và giết đối phương. Đương nhiên nếu bạn trai là tên trăng hoa thông đồng bạn thân của ngươi thì phải nói cách khác, giết chết bạn trai.
Sự tình đơn giản như vậy, cần phải cẩu huyết sao?
Tận đến khi chuông tan học vang lên, chuyện gì cũng không xảy ra, các học sinh đều trộm nhìn Điền Điềm và Lý Mẫn, mà Diêm Hình cùng Thẩm Bân liếc nhau, người trước rời đi lớp học.
Hai nữ sinh cả một tiết học không nói một câu, sắc mặt rất không đẹp, một bộ đầy quyết liệt, Lý Mẫn lúc này đứng dậy đi WC.
Nhưng tận đến lúc vào học, cô cũng không có quay lại.
Mọi người rất tò mò, Lý Mẫn sẽ không trốn học chứ? Cũng to gan thật, tiết ngữ văn này là của giáo viên chủ nhiệm cũng dám trốn học.
Giáo viên ngữ văn là một ông chú trung niên, ăn mặc chỉnh tề, dáng vẻ và tướng mạo có chút nghiêm khắc, giống với hình tượng giáo viên chủ nhiệm trong truyền thuyết.
Ngày thường nếu ai dám trốn tiết của hắn, hắn nhất định sẽ bắt người đó đứng phạt ở ngoài một ngày! Quan trọng là còn không thể bỏ qua chương trình học, đứng bên cửa sổ cầm sách vở học bài.
Ban đầu, các bạn học cho rằng Lý Mẫn toi đời rồi, trước không nói tới sự kiện trả lời câu hỏi ở tiết trước có thể xảy ra chuyện hay không, mà ngay cả cửa của giáo viên chủ nhiệm này cô cũng không qua được.
Kết quả vào học giáo viên chủ nhiệm không hề nhắc tới một chữ, các học sinh người nào ngồi chỗ người đấy, giáo viên chủ nhiệm giống như không nhìn thấy chỗ ngồi trong lớp thiếu một học sinh vậy.
Diêm Hình cũng không biết đã đi đâu, có lẽ hắn có tiết dạy ở lớp khác? Thẩm Bân không chút để ý nghĩ, mình tới bây giờ còn chưa đạt được một bộ quần áo nào, trường học kiếm đâu ra nữ trang? Cũng không thể tới phòng nữ sinh trộm chứ?
Dạy học được một nửa, Điền Điềm bỗng nhiên giơ tay: "Thưa thầy, bạn học Lý Mẫn ngồi cùng bàn với em không thấy đâu, em có thể đi tìm một chút không?" Cho dù tiết trước cô đưa ra câu hỏi khó, nhưng vẫn lo lắng cho đối phương.
Giáo viên chủ nhiệm vẻ mặt không vui, thông thường khi hắn dạy học, đều không hi vọng người khác quấy rầy một chút nào, liền lạnh lùng nói: "Em ấy đã chết, không cần phải tìm."
Điền Điềm: "......"
Các học sinh khác kinh ngạc nhìn giáo viên chủ nhiệm, cho dù không vui, cũng không thể nói như vậy, đã chết là sao?
"Thưa thầy?" Điền Điềm lắp bắp nói: "Lý Mẫn cậu ấy..."
"Đã chết" giáo viên chủ nhiệm lại nói lần nữa: "Không nghe thấy tôi nói sao? Em ấy tan học chết ở cạnh vườn hoa, thi thể đã được đưa đi, muốn nhìn em ấy thì tiết cuối tan học rồi đi."
Điền Điềm: "......" Mở to hai mắt nhìn, quả thực không thể tin được bản thân đã nghe được cái gì? Sắc mặt trắng bệch.
Im lặng đến bây giờ Thẩm Bân: "......" Đậu xanh, kích thích như vậy sao? Hơn nữa vì sao giáo viên chủ nhiệm có vẻ không quan tâm lắm như vậy?
Thời gian kế tiếp, trong lớp vẫn luôn ong ong ong, tất cả mọi người đều thì thầm thảo luận, giáo viên chủ nhiệm nổi giận gọi vài người đứng lên, trật tự mới được.
Thẩm Bân vẻ mặt chết lặng, thật vất vả chịu đựng tới lúc tan học.
Chờ giáo viên chủ nhiệm đi rồi, xung quanh lập tức trở nên ồn ào, Thẩm Bân một mình ra khỏi lớp muốn tìm mèo đen bàn bạc một chút, kết quả đi tới nửa đường nhận thấy gì đó, quay đầu lại nhìn, người chơi kiêu ngạo kia đang đi theo mình?
Cậu cau mày dừng lại nhìn về phía người nọ.
Đối phương cũng không kiêng dè, lập tức đi tới chỗ Thẩm Bân, khóe miệng mang theo châm chọc như có như không, tóm lại Thẩm Bân vừa nhìn thấy gã đã không thích rồi.
"Đi theo tôi làm gì thế?" Thẩm Bân học theo bộ dáng mặt vô biểu tình của Diêm Hình nói.
Không ngờ đối phương mở miệng nói: "Thẩm Bân, tao biết mày, tao ở phòng phát sóng trực tiếp của điện hạ mỗi ngày đều có thể thấy mày."
Thẩm Bân sửng sốt: "Cậu......là ai?"
"Nhớ kỹ, tao tên Dương Ký, mà mày chỉ là cái NPC mà thôi, như thế nào, thật muốn cùng điện hạ có một tình yêu khắc cốt minh tâm sao? Đáng tiếc cuối cùng chung quy cũng phải tách ra, một người có đầu óc không thể nào thực sự yêu thích NPC, hiểu không?" Đối phương cười tủm tỉm nói.
.....Thẩm Bân không chút nào quan tâm: "À, cho nên liên quan gì tới mày?"
Người nọ nhìn Thẩm Bân từ trên xuống dưới: "Bộ dạng mày đúng là không tồi, nhưng giả thuyết dù sao cũng là giả thuyết, ngày mai tao muốn mời điện hạ ăn cơm, mày đoán anh ấy có đồng ý hay không?"
Dương Ký từ nhỏ đã sống trong gia đình có điều kiện rất tốt, gã không chỉ là người có tinh thần lực cấp S hiếm có, chơi game còn là đại thần, tình cờ nhìn thấy phòng phát sóng trực tiếp của Diêm Hình, điện hạ! Người vương thất, có được đối phương trong tay mới có cảm giác thành tựu nhất.
Đến lúc đó danh lợi song thu.
Nhưng người chơi game nhiều như vậy sao có thể gặp được? Trong thế giới hiện thực Dương Ký cũng không với tới được Diêm Hình, sầu đã lâu, kết quả lập tức gặp mặt...
Trời cũng giúp ta.
Xem phát sóng trực tiếp của Diêm Hình lâu như vậy, gã biết sự tồn tại của NPC Thẩm Bân vô cùng có vấn đề, là kình địch của mình! Nhưng Dương Ký cảm thấy mình tốt xấu là người thế giới thực, không phải gã có nhiều lợi thế hơn Thẩm Bân sao? Người ta đều có thể thông đồng điện hạ, chắc chắn gã cũng có thể.
Vì thế hiện tại có cơ hội liền tới tìm Thẩm Bân gây phiền toái, khiến cậu khó chịu, tốt nhất là khiến Thẩm Bân tâm tình không vui giận dỗi với điện hạ.
Còn lúc trước ở trong phòng học vì sao gã cố ý vô tình nhằm vào Diêm Hình một chút? Đấy không phải để gây chú ý sao, điện hạ là ai? Đương nhiên một giây giải trừ nguy cơ, sau đó nhớ kỹ gã.
Cho dù ngay từ đầu là ấn tượng tiêu cực, chờ có thời gian mình chiếu cố, chắc chắn có thể thay thế được Thẩm Bân.
......
Dương Ký đang nằm mơ trong lòng, Thẩm Bân cười lạnh một tiếng nhìn gã: "Chỉ bằng mày? Cái mặt như cái lót giày còn dám mời người ăn cơm, Diêm Hình nếu đáp ứng mày, có lẽ hắn ăn phải cái lót giày khiến đầu óc bị hỏng rồi đi."
"Mày!" Dương Ký vẻ mặt hung ác, muốn lại gần Thẩm Bân: "Chỉ là một NPC mà thôi, còn là NPC từ thế giới khác tới, cho dù tao có giết chết mày cũng không ai biết mày có tin không?"
Thẩm Bân bỗng nhiên thu hồi tức giận hơi hơi mỉm cười, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Tao muốn đánh mày."
Dương Ký còn tưởng rằng mình nghe lầm: "Chỉ bằng mày?" Gã dù sao cũng là người chơi có tinh thần lực cấp S.
Thẩm Bân gật gật đầu: "Chúng ta đánh cược đi, không phải mày nói ngày mai sẽ mời Diêm Hình đi ăn sao? Tao nói tao ngày mai có thể đánh mày một trận mày có tin không? Người thua đi học phải viết lên trên bảng tên của mình thêm bốn chữ "là cái lót giày", có dám đánh cược không?"
Cái gì mà có dám đánh cược hay không? Quan trọng là Dương Ký luôn cảm thấy đối phương nói cái lót giày này là đang chửi mình!
Nhưng xung quanh không ít học sinh, gã cho dù muốn giết chết Thẩm Bân cũng không thể làm ngay lúc này, liền gật đầu nói: "Được, nhưng muốn đánh cược thì phải cược lớn, mày thua thì về sau cách điện hạ được bao xa thì bao xa, tao thua sẽ không bao giờ xuất hiện ở trước mặt mày."
Thẩm Bân thầm trợn trắng trong lòng chửi thằng ngu, mặt ngoài cười hì hì: "Được."
Vì thế một hồi giao dịch không thể cho ai biết liền kéo rèm, trải qua một gián đoạn như vậy, tiếng chuông vào học tiết cuối cùng buổi chiều đã vang lên, Thẩm Bân không thể đi tìm mèo đen nữa, dứt khoát quay lại lớp đi học.
Kết quả vừa mới vào cửa, liền thấy một nam sinh khác đang viết trên bảng đen: [Đại mạo hiểm: Ngô Lượng và Chu Thành là bạn thân nhất của nhau, Ngô Lượng phải đứng sau lưng che lại hai mắt giáo viên toán, cùng Chu Thành đánh giáo viên toán một trận thật đau, không làm được thì sẽ chịu trừng phạt nha ~]
Thẩm Bân: "......"
Các học sinh khác trong phòng học còn đang nói về cái chết của Lý Mẫn, mỗi người lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, đây đúng là có ma, ai không sợ chứ? Ngoại trừ người chơi ra, không có một ai chú ý tới chữ trên bảng.
Thẩm Bân đến giờ mới chú ý tới trong lớp học có ba người chơi, ngoại trừ Dương Ký kiêu ngạo kia, còn có một nam một nữ, hơn nữa hai người kia ngồi cùng nhau, còn thường thường nói chuyện, xem ra có quen biết ngoài đời thực.
Khi nam sinh viết chữ lên bảng đen kia xuống khỏi bục giảng, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, thân thể lại không chịu khống chế ngồi lại chỗ ngồi, hắn đã hiểu ra vì sao học sinh viết chữ lên bảng lần trước lại khóc thành như vậy, thật đáng sợ!
Thẩm Bân không nói câu nào, yên lặng ngồi trở về, khi chưa tìm đủ nữ trang cần phải an phận, nếu không dẫn tới họa sát thân thì xong đời.
Có ngu mới cõng cái nồi này, phải hiểu rằng rất nhiều thời điểm NPC vẫn rất hữu dụng, chẳng may bị ghi hận, một giây sẽ bị ngáng chân.
Điền Điềm cuối cùng do dự nói: "Tôi đặt câu hỏi nhé?"
Lý Mẫn: "....Ừ"
Điền Điềm lắp bắp nói: "......Vậy cậu....nói xem buổi sáng tôi ăn gì?"
Lý Mẫn sửng sốt, có chút ngốc, sáng tinh mơ ngủ bù cũng không đủ, mỗi người đều sống chết tức tốc chạy tới trường, sau đó tan học mới ăn sáng, cô và Điền Điềm lúc thì ăn cùng nhau, lúc thì tách ra, sáng nay vừa lúc tách ra.
"Sao tôi biết cậu ăn cái gì!" Lý Mẫn có chút tức muốn hộc máu, bữa sáng đều là hôm nay ăn cái này ngày mai lại muốn đổi sang khẩu vị khác, cũng không cố định.
Điền Điềm cúi đầu không nói lời nào.
Lý Mẫn: "Có phải cậu cố ý muốn cho tôi thua hay không? Muốn cho tôi chết!" Giọng nói rất lớn, dù sao cô rất sợ không trả lời được.
"Ai muốn cậu chết? Cậu muốn thắng tôi thì không muốn sao? Dựa vào cái gì muốn tôi bị thua phải nhận trừng phạt." Điền Điềm ngày thường tính tình cũng coi như tiểu thư, nhưng cô cũng không yếu đuối, cũng rất sợ, tự nhiên phản bác Lý Mẫn.
Lý Mẫn không cam lòng, nhưng Điền Điềm nói cũng đúng, hốc mắt cô đỏ lên, nữ sinh tâm tư tinh tế, hai người dù sao cũng là bạn thân, kết quả hiện tại nháo thành như vậy.
Diêm Hình đợi một lát, lớp học vẫn an tĩnh như cũ, hắn liền kết thúc đề tài mở miệng: "Trên bảng viết trước khi tan học cho ra đáp án là được, nói không chừng có thể bảo mệnh, hiện tại bắt đầu học đi."
Đám học sinh: "....." Đối với lời Diêm Hình nói có chút một lời khó nói hết, làm giáo viên, ý tứ của hắn là để ba học sinh này chờ chết sao? Các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp cũng sôi nổi lộ ra hai hàng nước mắt, vốn cho rằng ở Tinh Không giới mọi người đã học tập kinh khủng lắm rồi, thì ra địa cầu cổ lại càng thêm đáng sợ, mạng đều không có cư nhiên còn phải học tập?
Đây là cái việc hổ lang gì vậy, điện hạ thật hư.
Kỳ thực học sinh trong lớp cũng không hoàn toàn đều sợ hãi, luôn có mấy người gan lớn cảm thấy thú vị, có câu việc không liên quan tới mình thì thờ ơ, có người thậm chí còn châu đầu ghé tai thảo luận.
Thẩm Bân ngồi ở phía dưới nghe được không ít tin tức, ví dụ như người chết tên Phong Tư Tư hình như thích nam sinh nào đó? Còn có người viết nhật ký Tống Di cũng là bạn thân của Phong Tư Tư, kỳ thực ngầm đoạt bạn trai của người ta?
Cậu nghe được thượng vàng hạ cám, cuối cùng từ trong miệng các bạn học tổng kết, Phong Tư Tư và Tống Di thích cùng một người, bạn thân trở mặt thành thù, hơn nữa Phong Tư Tư và người nọ đi lại rất gần, thậm chí có khả năng sẽ ở bên nhau, Tống Di không cam lòng cướp bạn trai của Phong Tư Tư....
Câu chuyện vừa thối lại vừa dài, nghe giống như phim bộ cẩu huyết tám giờ tối vậy....
Thẩm Bân muốn trợn trắng mắt, đây là thế giới của tuổi 18 thanh xuân sao? Mình cũng 18 mà, sao cậu hoàn toàn không hiểu suy nghĩ của bạn cùng trang lứa nhỉ?
Với Thẩm Bân mà nói, thích thì phải đoạt tới tay, có bạn cướp? Không tồn tại, bạn bè chân chính sẽ không đoạt bạn trai của ngươi, và giết đối phương. Đương nhiên nếu bạn trai là tên trăng hoa thông đồng bạn thân của ngươi thì phải nói cách khác, giết chết bạn trai.
Sự tình đơn giản như vậy, cần phải cẩu huyết sao?
Tận đến khi chuông tan học vang lên, chuyện gì cũng không xảy ra, các học sinh đều trộm nhìn Điền Điềm và Lý Mẫn, mà Diêm Hình cùng Thẩm Bân liếc nhau, người trước rời đi lớp học.
Hai nữ sinh cả một tiết học không nói một câu, sắc mặt rất không đẹp, một bộ đầy quyết liệt, Lý Mẫn lúc này đứng dậy đi WC.
Nhưng tận đến lúc vào học, cô cũng không có quay lại.
Mọi người rất tò mò, Lý Mẫn sẽ không trốn học chứ? Cũng to gan thật, tiết ngữ văn này là của giáo viên chủ nhiệm cũng dám trốn học.
Giáo viên ngữ văn là một ông chú trung niên, ăn mặc chỉnh tề, dáng vẻ và tướng mạo có chút nghiêm khắc, giống với hình tượng giáo viên chủ nhiệm trong truyền thuyết.
Ngày thường nếu ai dám trốn tiết của hắn, hắn nhất định sẽ bắt người đó đứng phạt ở ngoài một ngày! Quan trọng là còn không thể bỏ qua chương trình học, đứng bên cửa sổ cầm sách vở học bài.
Ban đầu, các bạn học cho rằng Lý Mẫn toi đời rồi, trước không nói tới sự kiện trả lời câu hỏi ở tiết trước có thể xảy ra chuyện hay không, mà ngay cả cửa của giáo viên chủ nhiệm này cô cũng không qua được.
Kết quả vào học giáo viên chủ nhiệm không hề nhắc tới một chữ, các học sinh người nào ngồi chỗ người đấy, giáo viên chủ nhiệm giống như không nhìn thấy chỗ ngồi trong lớp thiếu một học sinh vậy.
Diêm Hình cũng không biết đã đi đâu, có lẽ hắn có tiết dạy ở lớp khác? Thẩm Bân không chút để ý nghĩ, mình tới bây giờ còn chưa đạt được một bộ quần áo nào, trường học kiếm đâu ra nữ trang? Cũng không thể tới phòng nữ sinh trộm chứ?
Dạy học được một nửa, Điền Điềm bỗng nhiên giơ tay: "Thưa thầy, bạn học Lý Mẫn ngồi cùng bàn với em không thấy đâu, em có thể đi tìm một chút không?" Cho dù tiết trước cô đưa ra câu hỏi khó, nhưng vẫn lo lắng cho đối phương.
Giáo viên chủ nhiệm vẻ mặt không vui, thông thường khi hắn dạy học, đều không hi vọng người khác quấy rầy một chút nào, liền lạnh lùng nói: "Em ấy đã chết, không cần phải tìm."
Điền Điềm: "......"
Các học sinh khác kinh ngạc nhìn giáo viên chủ nhiệm, cho dù không vui, cũng không thể nói như vậy, đã chết là sao?
"Thưa thầy?" Điền Điềm lắp bắp nói: "Lý Mẫn cậu ấy..."
"Đã chết" giáo viên chủ nhiệm lại nói lần nữa: "Không nghe thấy tôi nói sao? Em ấy tan học chết ở cạnh vườn hoa, thi thể đã được đưa đi, muốn nhìn em ấy thì tiết cuối tan học rồi đi."
Điền Điềm: "......" Mở to hai mắt nhìn, quả thực không thể tin được bản thân đã nghe được cái gì? Sắc mặt trắng bệch.
Im lặng đến bây giờ Thẩm Bân: "......" Đậu xanh, kích thích như vậy sao? Hơn nữa vì sao giáo viên chủ nhiệm có vẻ không quan tâm lắm như vậy?
Thời gian kế tiếp, trong lớp vẫn luôn ong ong ong, tất cả mọi người đều thì thầm thảo luận, giáo viên chủ nhiệm nổi giận gọi vài người đứng lên, trật tự mới được.
Thẩm Bân vẻ mặt chết lặng, thật vất vả chịu đựng tới lúc tan học.
Chờ giáo viên chủ nhiệm đi rồi, xung quanh lập tức trở nên ồn ào, Thẩm Bân một mình ra khỏi lớp muốn tìm mèo đen bàn bạc một chút, kết quả đi tới nửa đường nhận thấy gì đó, quay đầu lại nhìn, người chơi kiêu ngạo kia đang đi theo mình?
Cậu cau mày dừng lại nhìn về phía người nọ.
Đối phương cũng không kiêng dè, lập tức đi tới chỗ Thẩm Bân, khóe miệng mang theo châm chọc như có như không, tóm lại Thẩm Bân vừa nhìn thấy gã đã không thích rồi.
"Đi theo tôi làm gì thế?" Thẩm Bân học theo bộ dáng mặt vô biểu tình của Diêm Hình nói.
Không ngờ đối phương mở miệng nói: "Thẩm Bân, tao biết mày, tao ở phòng phát sóng trực tiếp của điện hạ mỗi ngày đều có thể thấy mày."
Thẩm Bân sửng sốt: "Cậu......là ai?"
"Nhớ kỹ, tao tên Dương Ký, mà mày chỉ là cái NPC mà thôi, như thế nào, thật muốn cùng điện hạ có một tình yêu khắc cốt minh tâm sao? Đáng tiếc cuối cùng chung quy cũng phải tách ra, một người có đầu óc không thể nào thực sự yêu thích NPC, hiểu không?" Đối phương cười tủm tỉm nói.
.....Thẩm Bân không chút nào quan tâm: "À, cho nên liên quan gì tới mày?"
Người nọ nhìn Thẩm Bân từ trên xuống dưới: "Bộ dạng mày đúng là không tồi, nhưng giả thuyết dù sao cũng là giả thuyết, ngày mai tao muốn mời điện hạ ăn cơm, mày đoán anh ấy có đồng ý hay không?"
Dương Ký từ nhỏ đã sống trong gia đình có điều kiện rất tốt, gã không chỉ là người có tinh thần lực cấp S hiếm có, chơi game còn là đại thần, tình cờ nhìn thấy phòng phát sóng trực tiếp của Diêm Hình, điện hạ! Người vương thất, có được đối phương trong tay mới có cảm giác thành tựu nhất.
Đến lúc đó danh lợi song thu.
Nhưng người chơi game nhiều như vậy sao có thể gặp được? Trong thế giới hiện thực Dương Ký cũng không với tới được Diêm Hình, sầu đã lâu, kết quả lập tức gặp mặt...
Trời cũng giúp ta.
Xem phát sóng trực tiếp của Diêm Hình lâu như vậy, gã biết sự tồn tại của NPC Thẩm Bân vô cùng có vấn đề, là kình địch của mình! Nhưng Dương Ký cảm thấy mình tốt xấu là người thế giới thực, không phải gã có nhiều lợi thế hơn Thẩm Bân sao? Người ta đều có thể thông đồng điện hạ, chắc chắn gã cũng có thể.
Vì thế hiện tại có cơ hội liền tới tìm Thẩm Bân gây phiền toái, khiến cậu khó chịu, tốt nhất là khiến Thẩm Bân tâm tình không vui giận dỗi với điện hạ.
Còn lúc trước ở trong phòng học vì sao gã cố ý vô tình nhằm vào Diêm Hình một chút? Đấy không phải để gây chú ý sao, điện hạ là ai? Đương nhiên một giây giải trừ nguy cơ, sau đó nhớ kỹ gã.
Cho dù ngay từ đầu là ấn tượng tiêu cực, chờ có thời gian mình chiếu cố, chắc chắn có thể thay thế được Thẩm Bân.
......
Dương Ký đang nằm mơ trong lòng, Thẩm Bân cười lạnh một tiếng nhìn gã: "Chỉ bằng mày? Cái mặt như cái lót giày còn dám mời người ăn cơm, Diêm Hình nếu đáp ứng mày, có lẽ hắn ăn phải cái lót giày khiến đầu óc bị hỏng rồi đi."
"Mày!" Dương Ký vẻ mặt hung ác, muốn lại gần Thẩm Bân: "Chỉ là một NPC mà thôi, còn là NPC từ thế giới khác tới, cho dù tao có giết chết mày cũng không ai biết mày có tin không?"
Thẩm Bân bỗng nhiên thu hồi tức giận hơi hơi mỉm cười, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Tao muốn đánh mày."
Dương Ký còn tưởng rằng mình nghe lầm: "Chỉ bằng mày?" Gã dù sao cũng là người chơi có tinh thần lực cấp S.
Thẩm Bân gật gật đầu: "Chúng ta đánh cược đi, không phải mày nói ngày mai sẽ mời Diêm Hình đi ăn sao? Tao nói tao ngày mai có thể đánh mày một trận mày có tin không? Người thua đi học phải viết lên trên bảng tên của mình thêm bốn chữ "là cái lót giày", có dám đánh cược không?"
Cái gì mà có dám đánh cược hay không? Quan trọng là Dương Ký luôn cảm thấy đối phương nói cái lót giày này là đang chửi mình!
Nhưng xung quanh không ít học sinh, gã cho dù muốn giết chết Thẩm Bân cũng không thể làm ngay lúc này, liền gật đầu nói: "Được, nhưng muốn đánh cược thì phải cược lớn, mày thua thì về sau cách điện hạ được bao xa thì bao xa, tao thua sẽ không bao giờ xuất hiện ở trước mặt mày."
Thẩm Bân thầm trợn trắng trong lòng chửi thằng ngu, mặt ngoài cười hì hì: "Được."
Vì thế một hồi giao dịch không thể cho ai biết liền kéo rèm, trải qua một gián đoạn như vậy, tiếng chuông vào học tiết cuối cùng buổi chiều đã vang lên, Thẩm Bân không thể đi tìm mèo đen nữa, dứt khoát quay lại lớp đi học.
Kết quả vừa mới vào cửa, liền thấy một nam sinh khác đang viết trên bảng đen: [Đại mạo hiểm: Ngô Lượng và Chu Thành là bạn thân nhất của nhau, Ngô Lượng phải đứng sau lưng che lại hai mắt giáo viên toán, cùng Chu Thành đánh giáo viên toán một trận thật đau, không làm được thì sẽ chịu trừng phạt nha ~]
Thẩm Bân: "......"
Các học sinh khác trong phòng học còn đang nói về cái chết của Lý Mẫn, mỗi người lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, đây đúng là có ma, ai không sợ chứ? Ngoại trừ người chơi ra, không có một ai chú ý tới chữ trên bảng.
Thẩm Bân đến giờ mới chú ý tới trong lớp học có ba người chơi, ngoại trừ Dương Ký kiêu ngạo kia, còn có một nam một nữ, hơn nữa hai người kia ngồi cùng nhau, còn thường thường nói chuyện, xem ra có quen biết ngoài đời thực.
Khi nam sinh viết chữ lên bảng đen kia xuống khỏi bục giảng, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, thân thể lại không chịu khống chế ngồi lại chỗ ngồi, hắn đã hiểu ra vì sao học sinh viết chữ lên bảng lần trước lại khóc thành như vậy, thật đáng sợ!
Thẩm Bân không nói câu nào, yên lặng ngồi trở về, khi chưa tìm đủ nữ trang cần phải an phận, nếu không dẫn tới họa sát thân thì xong đời.
Danh sách chương