Thẩm Bân phản ứng lại mới hoàn toàn thanh tỉnh: "Diêm Hình?" cậu hỏi.

Trong lòng hắn cho dù có lo lắng, trên mặt vẫn không biến đổi bao nhiêu, hắn gắt gao ôm lấy cậu vào trong lòng ngực, cẩn thận vỗ về sau lưng cậu trấn an: "Không có việc gì, có tôi ở đây."

Thẩm Bân chỉ mất một lúc liền hoàn toàn tỉnh táo, dù sao cũng là một người đàn ông, có lẽ còn có chút sợ hãi thậm chí nửa đêm còn mơ thấy ác mộng, nhưng lúc này có Diêm Hình ở tại bên người cậu không hề sợ hãi một chút nào.

Nhưng hiện tại hắn có vẻ thực đau lòng sốt ruột, người nào đó tâm tư vừa động....muốn làm.

Thẩm Bân vòng tay qua cổ Diêm Hình, giọng nói run rẩy: "Tôi sợ, vừa rồi quái vật kia thật là đáng sợ, cư nhiên biến thành bộ dáng của anh, thậm chí còn đối với tôi...." Lời nói dừng tại đây, dư lại để hắn tự mình não bổ.

Mà Diêm Hình có thể nghe ra người nào đó nói dối hay không, nếu không bị chọc thủng thì đó chính là tình yêu thật sự, nhưng câu nói kế tiếp của cậu khiến hắn nhịn không nổi.

"Quái vật làm gì với em?" Diêm Hình sắc mặt âm trầm hỏi.

"Trong lòng anh chỉ nghĩ tới quái vật cũng không nghĩ tới tôi." Thẩm Bân rất không vui: "Tôi đã nói tôi sợ."

Diêm Hình: "...." Còn có thể làm gì bây giờ? Đương nhiên là cưng chiều.

"Bân Bân đừng sợ, tôi nhất định sẽ giúp em giáo huấn quái vật." Diêm Hình mất tự nhiên lên tiếng, tuy trong giọng nói cũng không nghe ra cảm xúc gì.

Thẩm Bân vẫn như cũ không buông tha hắn: "Anh gọi tôi là gì? Bây giờ cũng không gọi bảo bối nữa, aiz, đàn ông, quả nhiên có được rồi liền không biết quý trọng."

Diêm Hình: "......" Tôi không phải, tôi không có, đừng nói bừa.

Làm thẳng nam hai ba mươi năm, hắn bỗng nhiên muốn ngửa mặt lên trời thở dài, nhưng Diêm Hình không ngốc, cho dù nghe ra lời nói của người nào đó "không hề giả trân", cũng không thể nói được gì.

Diêm Hình: "Tiểu bảo bối, tôi...."

"Anh đừng nói nữa!" Thẩm Bân giống như chơi đến nghiện ngắt lời hắn: "Tôi biết anh không yêu tôi, chê tôi phiền phải không? Người chơi nữ kia còn không xinh đẹp bằng tôi, anh tìm người đẹp hơn tôi rồi hãy vứt bỏ tôi nhé, nếu không tôi không phục!"

Càng nói càng thái quá, Diêm Hình lúc này đang bế Thẩm Bân theo kiểu công chúa, dứt khoát đặt người nào đó xuống, dùng ong vàng lớn của mình cọ cọ cậu: "Bây giờ tin chưa?"

Thẩm Bân: "....." Khuôn mặt đỏ bừng: "Cầm thú." Nhưng mà tôi thích, những lời này cậu không nói ra.

Diêm Hình thấy cậu không còn ầm ĩ nữa liền bế người lên, hơn nữa hỏi tiếp về đề tài mình quan tâm lúc trước: "Quái vật đã làm gì em?"

Thẩm Bân chôn đầu mình vào cổ hắn, hé miệng cắn một cái không nặng không nhẹ: "Chính là xông về phía tôi, sau đó tôi liền nhắm mắt lại, khi mở ra không nghĩ tới đã ra khỏi nhà ma? Anh cứu tôi như thế nào?"

Diêm Hình: "Lúc trước bảo em chạy trước, tôi giữ chân đứa bé gái một chút, liền đuổi theo đem em mang ra ngoài." Theo lý thuyết về chút thời gian này, Thẩm Bân không thể nào có liên quan tới quái vật mới đúng, khi hắn đuổi theo Thẩm Bân, hết thảy đều bình thường, chẳng qua đối phương bỗng nhiên té xỉu mà thôi.

"Không phải!" Thẩm Bân nói: "Quái vật kia biến thành anh, chất vấn tôi vì sao lại bỏ lại anh chạy trước."

Diêm Hình suy tư một lát: "Đại khái là mơ đi."

Rất nhiều quái vật có bản lĩnh mê thần trí của người, khi Thẩm Bân té xỉu đi vào giấc mộng cũng bình thường.

Nhưng Thẩm Bân không hiểu ý tứ hắn, ủy khuất nói: "Anh không tin tôi, nói tôi mộng tưởng hão huyền?"

Diêm Hình: "...." Không thể không nói có đôi lúc người nào đó thật đúng là sắc bén, đáng tiếc đều là sai.

Hắn bất giác thở dài một tiếng: "Em có thể hiểu thành bị bóng đè, hoặc là quỷ áp giường, trong trò chơi có vài loại quỷ quái có được bản lĩnh như vậy."

Thẩm Bân sửng sốt: "......Tôi sẽ không bị quỷ ám chứ? Đêm nay sẽ tiếp tục gặp ác mộng sao?"

Diêm Hình: "Hẳn là không, có tôi canh cho em."

Thẩm Bân vốn đang muốn nói gì đó, nhưng hai người hiện tại vừa lúc đi ngang qua phòng kẹo, bên trong có nhiều chị gái ma nơ canh ăn mặc váy nhỏ kẹo ngọt.

Quần áo chỉnh thể hồng trắng giao nhau, bên trên là áo ống siêu ngắn, phía sau thắt nơ, trên ngực có một viên kẹo lập thể lớn vô cùng đáng yêu, chung quanh còn có kẹo nhỏ trang trí.

Phần váy dưới là chất liệu tương đương với giấy kẹo tạo thành, siêu ngắn, mắt cá chân cột một viên kẹo lục lạc, rất đẹp.

"Meo!" Ăn cơm chó ăn đến bây giờ còn không có chút tiếng tăm gì mèo đen bông nhiên kêu lên một tiếng, Thẩm Bân nghi hoặc nhìn nó một cái, sau đó liền nhìn vào cái váy.

Thẩm Bân: "......" Vẻ mặt dại ra.

Hoàn toàn không muốn mặc! Thỏ nữ lang là đáng yêu gợi cảm, hiện tại lại chơi hệ ngọt ngào? Quan trọng là siêu ngắn nha siêu ngắn!

Mắt thấy Diêm Hình ôm mình đi ngang qua nơi này, người nào đó vẫn thờ ơ như cũ, thậm chí càng đi càng xa, mèo đen đi theo phía sau chỉ muốn rống to lên với cậu.

Kết quả mãi cho đến chỗ rẽ, Thẩm Bân vẫn chưa lên tiếng.

Diêm Hình nhìn cậu: "Tiểu bảo bối làm sao vậy?"

Người đàn ông quan sát tỉ mỉ thật đáng sợ, Thẩm Bân cũng không để ý điểm này, chỉ vùi mình vào ngực hắn, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi thấy một bộ váy, thật xinh đẹp."

Nếu ở thế giới hiện thực, đừng nói một bộ, Diêm Hình có thể dọn cả trung tâm mua sắm về cho cậu, nhưng trong game không được, hắn bỗng nhiên có loại cảm giác mình thật nghèo.....

"Quần áo trong phòng kẹo?" Diêm Hình hỏi, bước chân dừng lại, dẫn người quay trở lại.

Từ trước tới nay hắn đã gặp qua là không quên được, tuy không cố tình chú ý tới bộ nữ trang kia, nhưng vừa rồi đi ngang qua vẫn nhớ rõ.

Thẩm Bân không ngăn cản, cam chịu cùng hắn quay đầu lại, cho dù trong lòng mọi điều không muốn, nhiệm vụ vẫn phải làm.

Mèo đen hung hăng nhẹ nhàng thở phào.

Một lần nữa đứng ở cửa phòng kẹo, Diêm Hình nói: "Muốn?"

Thẩm Bân bất đắc dĩ gật gật đầu.

Các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp nghe thấy lời này cười như mẹ hiền cũng không đủ để biểu đạt tâm tình, sôi nổi đấm giường, lúc trước không biết Thẩm Bân là con trai chỉ cảm thấy cậu đáng yêu, mà hiện tại? Thật lẳng lơ nha ~ nhưng mà ta thích ~

Diêm Hình nhẹ nhàng buông Thẩm Bân, đi lấy quần áo, quần áo trên ma nơ canh còn mới tinh, nếu người nào đó muốn, mang về hoàn toàn không thành vấn đề.

Thẩm Bân nhanh chóng tiến lên: "Để tôi để tôi! Anh dừng tay." Loại y phục nhỏ bé này vẫn để tự mình lấy từ người ma nơ canh xuống thì hơn, nếu không cảm giác quá mất mặt.

Diêm Hình cũng không cảm thấy có vấn đề gì, hắn không hề ngại "sở thích nhỏ" này của Thẩm Bân, dù sao trong cuộc đời, không có yêu thích đặc biệt thì tồn tại cũng không thú vị nhỉ? .....Nhưng nghĩ như thế, bản thân mình tựa hồ không xứng tồn tại?

Diêm Hình quá sạch sẽ, phương diện sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi, từ nhỏ học tập đến lớn bị yêu cầu các loại huấn luyện, lên chiến trường cả ngày lẫn đêm xử lý rất nhiều việc, còn phương diện giải trí? Không thích càng không có thời gian.

Không ai dám trêu đùa vui vẻ với hắn, Diêm Hình cho dù lên mạng cũng tự động che chắn giải trí, nhưng người thì luôn có thất tình lục dục, hắn đương nhiên biết cười, dù sao thân thể rất tốt, không có bệnh tật đặc thù gì khác.

Chỉ là năng lực không chế của Diêm Hình vô cùng mạnh, vui buồn khổ sở hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được, chẳng qua không muốn biểu hiện ra ngoài thôi.

Với Diêm Hình mà nói, những cảm xúc đó đặt trong lòng là được rồi, vì sao phải thông qua biểu tình giải phóng? Huống chi trên bàn đàm phán, quá nhiều biểu tình sẽ chỉ bại lộ bản thân, hành vi ngu xuẩn cỡ nào.

Dần dần, liền dưỡng thành hắn hiện tại.

Thẩm Bân lấy xong y phục đơn giản cuộn lại: "Chúng ta đi thôi." Sắc mặt hồng hồng, cả người cúi đầu không dám nhìn Diêm Hình.

Khóe miệng Diêm Hình lộ ra một độ cong không thể nhìn ra, hắn đang cười, cũng không phải quá vui vẻ, chỉ là cảm thấy Thẩm Bân như vậy thực đáng yêu.

......

Sau khi trở lại phòng, Thẩm Bân chui vào toilet giặt đồ, quần áo mới phải giặt qua rồi mặc thì tốt hơn, lúc trước không có điều kiện giặt liền trực tiếp mặc, hiện tại máy sấy liền ở bên cạnh, rất đơn giản.

Dáng người cao lớn của Diêm Hình đi tới, hỏi muốn hỗ trợ hay không?

Thẩm Bân hung hăng lườm hắn một cái, trong lòng vốn thẹn thùng, tính toán trực tiếp đóng cửa bắt hắn ra ngoài, nhưng nghĩ lại hai người có cái gì là chưa trải qua? Lúc trước khi mặc thỏ nữ lang, không biết bị Diêm Hình sờ nắn bao nhiêu lần, còn nói cậu thật giống một con thỏ....

Hiện tại mới thẹn thùng, có vẻ muộn rồi thì phải.

Thẩm Bân dứt tâm, cầm quần áo trong tay ném cho hắn: "Giặt sạch, sau đó hong khô, tôi muốn mặc." Bề ngoài đúng lý hợp tình, nhưng đỏ ửng trên mặt lại bại lộ tâm tình bối rối của bản thân.

Ý cười trên khóe mắt Diêm Hình chưa từng biến mất, gật gật đầu động thủ, người nào đó nhanh chóng chạy ra khỏi phòng vệ sinh, lại còn ở đây với người đàn ông này nữa chỉ sợ bản thân sẽ hít thở không thong.

Chủ yếu là nghĩ tới lúc mặc bộ quần áo kia, chẳng lẽ không phải vô cùng mất mặt sao? Nữ trang bình thường còn có thể bảo trì vẻ mặt bình tĩnh, trang phục kẹo ngọt đặc thù, thật sự không chịu đựng nổi.

......

Lúc trở về Thẩm Bân đã cởi áo khoác của Diêm Hình ra, vẫn luôn mặc trang phục thỏ nữ lang đi đi lại lại, ánh mắt của Diêm Hình luôn dừng trên người cậu, không lập tức trở nên cầm thú đã là tự chủ rất mạnh rồi.

Chủ yếu là vừa rồi mới xảy ra nguy hiểm, kế tiếp nhất định càng dễ dàng xảy ra chuyện, Diêm Hình liền thu liễm một chút, để Thẩm Bân bảo trì thể lực.

Người nào đó lại lần nữa phủ thêm áo khoác của Diêm Hình: "Tôi đi lấy đồ ăn." Cậu hướng về phía Diêm Hình trong toilet hô lên, không đợi đối phương trả lời liền ra ngoài.

"Năm phút." Trước khi cậu đóng cửa Diêm Hình nói ra hai chữ, bảo đảm người nào đó có thể nghe được, ngụ ý nếu trong vòng năm phút Thẩm Bân còn chưa quay lại, mặc kệ có việc gì hay không hắn đều ra ngoài tìm.

Cho dù chỉ là trong biệt thự, nhưng ai có thể chắc chắn đảm bảo hoàn toàn an toàn chứ?

Thẩm Bân sau khi ra ngoài liền xuống tầng, khi cậu và Diêm Hình trở về, bé gái đang ăn gì đó, hiện tại lại ngồi trên sô pha, vô cùng ngoan ngoãn.

Cậu một bên lấy đồ ăn một bên chào hỏi bé gái: "Chào em tiểu khả ái"

Bé gái thấy Diêm Hình không ở, thực nhẹ nhàng thở phào, nhỏ giọng nói với Thẩm Bân: "Chào chị, đêm nay em có thể ngủ cùng chị không?"

"Ách...." Thẩm Bân thật ra có thể đáp ứng, nhưng cậu biết Diêm Hình sẽ không đồng ý.

Thẩm Bân nghĩ nghĩ nói: "Trong phòng chị còn một chú nữa, nếu em không ngại, chị cho em thêm một cái giường trong phòng nhé?"

Bé gái nghĩ tới gương mặt kia của Diêm Hình, trong lúc nhất thời thế nhưng không biết là quỷ quái đáng sợ hay là người đàn ông kia đáng sợ hơn.

Bé gái đành phải rối rắm lắc đầu: "Em ngại, vẫn là ngủ một mình thôi." Thật sự không muốn.

Thẩm Bân: "....." Tuy có chút xấu hổ, nhưng ngẫm lại đối phương cự tuyệt chính là Diêm Hình, rất tốt, không phải mình.

"Hay là ngủ với chị" phía sau bỗng nhiên có giọng nói vang lên, vừa nghe chính là người chơi nữ kia: "Chị một mình." Cô mỉm cười nhìn về phía bé gái.

Nếu đã biết thân phận Diêm Hình, vậy chắc chắn cô cũng biết Thẩm Bân là ai, cho dù không dám đắc tội điện hạ, nhưng bại bởi một NPC? Không phục!

Cho nên lúc này phải khiêu khích một chút, bé gái cự tuyệt đối phương, như vậy mình thì sao?

Kết quả bé gái chỉ nhìn cô một cái, lời cũng không nói một câu, liền về lại sôpha.

Người chơi nữ: "......"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện