Các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp hô to phúc lợi, Diêm Hình lại ngốc tại chỗ, có lẽ đối với đứa bé "5 tuổi" mà nói, bỗng nhiên nhìn thấy anh trai nhỏ biến thành chị gái nhỏ, thật sự vô cùng khiếp sợ.
Khi Thẩm Bân đi ra dạo qua một vòng: "Đẹp không?" Cậu hỏi Diêm Hình.
Diêm Hình vẫn đang thất thần, Thẩm Bân đành phải đi tới cho hắn một cái ôm, bất mãn nói: "Có phải khó coi hay không?"
"Đẹp!" Hai mắt Diêm Hình sáng lấp lánh, ôm lại cậu cọ lung tung: "Thì ra anh Thẩm Bân là chị gái, thơm quá."
"Ách......" Thẩm Bân không biết có nên giải thích hay không, dù sao nếu trước mặt người ngoài ăn mặc như vậy Diêm Hình gọi bằng anh, chẳng phải vừa mất mặt vừa bại lộ thân phận hay sao? Thôi thôi không giải thích nữ, Thẩm Bân nói: "Về sau gọi bằng chị, người đáng ghét lúc trước rất kỳ quái...rõ ràng đã bị vặn gãy cổ." Câu nói kế tiếp cậu lẩm nhẩm trong miệng, lại không có được câu trả lời.
Ọc ọc ọc ~
Diêm Hình xoa bụng mình: "Em đói bụng."
"Phốc!" Thẩm Bân thật sự không nhịn được cười ra tiếng, đại khái người đàn ông của mình đời này cũng chưa từng chật vật như vậy bao giờ, cậu lại vô cùng đau lòng.
Nhìn xem sắc trời đã tới chạng vạng, khó trách Diêm Hình sẽ đói.
Thẩm Bân: "Anh đi tìm đồ ăn cho em, em phải ở yên trong phòng không được chạy linh tinh biết chưa?"
Diêm Hình: "Vâng, em muốn ăn bánh kem nhỏ."
Đấy, hiện tại còn không quên bánh kem.
"Được, anh đi lấy hai cái bánh kem nhỏ về cho em." Thẩm Bân nói rồi ra ngoài, thuận tiện dặn dò mãi: "Phải cẩn thận người xấu biết chưa? Ngoài trừ anh ra, ai gọi cũng không được mở cửa."
Diêm Hình gật gật đầu: "Được."
Thẩm Bân ra cửa liền hỏi mèo đen: [Ngươi có biết chỗ nào có đồ ăn không? Còn có hai vệ sĩ kia lấy bánh kem ở đâu?]
Mèo đen: [Ngươi cho ta là bản đồ đấy à? Đúng rồi phía trước rẽ phải có bản đồ, tự mình đi xem.]
Thẩm Bân vốn dĩ muốn nói ngươi còn không phải có tác dụng hướng dẫn sao? Nhưng nghe thấy vậy liền im lặng không lên tướng, đi tới chỗ bản đồ hướng dẫn.
Bên trên chỉ dẫn vô cùng kỹ càng tỉ mỉ, chỉ cần không ngốc đều có thể xem hiểu, nhưng có một chút, Thẩm Bân không phân rõ đông tây nam bác, trừ khi ở quê nhà, nếu không thì tính theo trên bắc dưới nam trái tây phải đông.
Cậu nhìn bản đồ hướng dẫn nghiên cứu hồi lâu, chỉ có thể đi bằng cảm giac, rẽ một cái, đụng phải một ông già.
"Xin lỗi" Thẩm Bân lập tức xin lỗi: "Ngại quá."
Ông già dáng vẻ tinh thần phấn chấn, nhìn Thẩm Bân một cái, chủ yếu là đánh giá quần áo trên người cậu: "Cái cô mặc là?"
Thẩm Bân trong lòng lộp bộp một chút, cái tủ trưng bày cái váy này hẳn là rất nhiều người đều xem qua rồi nhỉ? Cậu lập tức ngắt lời: "Không phải, ngài biết coppy không, tôi thấy bộ váy đẹp, tự mình đi đặt may một bộ."
Ông già sắc mặt có chút kỳ quái, nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Thẩm Bân nhân cơ hội hỏi: "Ông ơi, ngài có biết chỗ bán bánh kem nhỏ ở đâu không?"
Ông già chỉ một phương hướng cho cậu, người nào đó mới sung sướng rời đi.
Kết quả đi tới đi lui, Thẩm Bân phát hiện bản thân tới đại sảnh cung cấp đồ ăn, nơi này cái gì cần đều có, đừng nói bánh kem nhỏ, ngay cả bánh kem cao nửa người cũng có.
Nhưng mà Thẩm Bân chỉ có một tay, cậu cầm đồ ăn hồi lâu cảm thấy có chút khó khăn.
[Mèo đen, ngươi có thể giúp ta cầm hai cái bánh kem nhỏ về không?] Thẩm Bân hỏi.
Mèo đen ở góc trợn trắng mắt: [Đầu óc ngươi có bình thường không vậy?]
Thẩm Bân cũng biết mình đang nói lời vô nghĩa, liền ngậm miệng lại, cùng lắm thì chờ lát nữa lại đi một chuyến nữa.
Kết quả cậu vừa mới xoay người, đã bị một người đàn ông cản đường: "Mỹ nhân trong hội đấu giá, cô là nữ?"
Thẩm Bân: "......Ngại quá anh nhận sai người xin nhường đường một chút."
Thẩm Bân định đi sang bên cạnh, kết quả lại bị người cản lại lần nữa: "Tôi sẽ không nhận lầm, đặc biệt là người đẹp, cho dù cô thay đổi giới tính tôi cũng có thể nhận ra."
Người nói chuyện dáng vẻ cũng tạm, có cảm giác ra vẻ đạo mạo.
Thẩm Bân thực khó chịu, đứng yên: "Thế thì sao? Xin anh tránh ra được không?"
Đối phương vẫn chưa nhường đường, mỉm cười nói: "Lúc ấy cô bị người mua đi thật đáng tiếc, sau tôi lại hỏi thăm một chút, là một thằng ngốc chỉ số thông minh thấp mua cô đi?"
Khi gã nói chuyện khóe miệng mang theo trào phúng rất đậm, Thẩm Bân nhìn mà muốn úp cái bánh kem trên tay lên mặt gã!
Nhưng người nào đó vẫn còn biết người trên chiếc du thuyền này không giàu thì sang, mình không thể trêu vào, cho nên nhẫn nhịn, chỉ yên lặng nhớ người trước mặt một bút, có thời gian nhất định sẽ trả thù.
Nhưng đối phương lại liên tục khiêu khích điểm mấu chốt, gã nói: "Không bằng người đẹp đi với tôi đi, tôi bảo đảm sẽ khiến cô còn sung sướng hơn so với thằng ngốc kia, ít nhất không cần tự mình đi lấy đồ ăn, suy xét một chút?"
Quang minh chính đại đoạt người nói không chừng sẽ gây chuyện, nhưng nếu Thẩm Bân chủ động đồng ý thì khi xảy ra chuyện liền đổ cho cậu, người này tính toán rất kỹ.
Thẩm Bân trong lòng tức giận đạt tới cao điểm, trên mặt lại bỗng nhiên nở nụ cười, ưu nhã phun ra một chữ: "Cút."
Người nọ sắc mặt giận dữ: "Cô dám nói chuyện với tôi như vậy? Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đem người mang về cho ta!"
Những lời phía sau là nói với đám thuộc hạ bên cạnh gã, nghĩ thầm trước mang người về chơi, đến lúc đó cùng lắm thì nói là người này câu dẫn mình trước.
Thẩm Bân vừa thấy tình huống không ổn, lập tức không cần nhịn nữa, cầm bánh kem trong tay úp vào mặt đối phương: "Chết cmn mày đi thằng biến thái, chym thì nhỏ còn dám ra ngoài tán tỉnh, lúc ông mày lăn lộn mày cmn còn chưa sinh ra đâu!"
Cậu nói rất lớn, khiến tất cả mọi người xung quanh đều nhìn lại, người trúng bánh kém sợ ngây người, thuộc hạ bên cạnh lập tức muốn động thủ với Thẩm Bân.
Thẩm Bân vội vàng chạy trốn, trong miệng còn không buông tha: "Mày cái đồ ăn hại đánh không lại thì gọi người! Có bản lĩnh một mình đấu đi thằng ngu." Dù sao đã gây sự, Thẩm Bân không chút khách khí, vươn tay cầm lấy tất cả đồ vật gặp được ném về phía người đang đuổi theo mình.
Đối phương trong lúc nhất thời không đuổi kịp cậu, nhưng vệ sĩ trên du thuyền cũng không phải ăn chay, thấy có người ném đồ linh tinh ở nơi đông người, một giây liền bày ra đại trận người khống chế hiện trường.
Vì thế Thẩm Bân rất nhanh liền bị bắt được, hai tay bị quặp ra sau, nửa người trên hoàn toàn không thể động đậy.
Cũng may thuộc hạ của tên đùa giỡn người kia cũng bị ngăn lại, Thẩm Bân tạm thời vẫn chưa bị thương.
Người bị ném bánh kem vào mặt còn đang dùng khăn giấy lau mặt, vốn dĩ muốn đi rửa, nhưng quản sự nhà ăn tới, thế lực sau lưng du thuyền là ai gã không biết, nhưng chắc chắn không thể trêu vào, liền đi trước trốn tránh trách nhiệm chỉ vào Thẩm Bân nói: "Đây là một nô lệ, nó dám động thủ với tôi!"
Phải biết rằng ở trên du thuyền, quyền lợi và tiền tài được phóng đại vô hạn, nô lệ bị nhét xuống tầng chót, thượng tầng nói cái gì thì chính là cái đó.
Cho nên quản sự trực tiếp nhìn về phía Thẩm Bân, bộ dáng giống như muốn xử trí.
Thẩm Bân cũng không ngốc, vội vàng mở miệng nói: "Tôi đã có chủ nhân, là bị bán đấu giá, gã muốn cưỡng chế bắt tôi đi! Không có tiền mua tôi liền tránh sang một bên, quỷ nghèo!"
Thẩm Bân mơ hồ hiểu được "quy củ" nào đó trên du thuyền, nói như vậy.
Kết quả thực sự cậu đã nói trúng trọng tâm, vẫn là câu nói kia, tiền tài và quyền lợi là cao nhất, không có tiền đấu giá muốn cướp nô lệ của người khác, tìm chết!
Quản sự lại nhìn về phía người đàn ông mặt mày nhem nhuốc.
Nếu đối phương là người có thể lên trên thuyền, chắc chắn cũng phải biết đạo lý này, lập tức nói bừa: "Rõ ràng nô lệ này câu dẫn tôi, nó nói nó bị một thằng ngốc đầu óc có vấn đề mua được, không muốn ở cùng thằng ngốc, muốn cùng tôi."
"Ta cmn!" Tuy nửa người trên Thẩm Bân không thể động đậy, lại duỗi chân đá một phát vào hạ thân người nọ: "Mày cmn mới là thằng ngốc! Tao đã cho mày một mặt đầy bánh kem mà còn muốn câu dẫn mày? Đầu mày bị úng nước thành ngu à!"
Lực đạo đá người của Thẩm Bân không nhẹ, lại đúng nơi yếu ớt, người nọ đau đớn che lại hạ bộ hồi lâu không nói nên lời, quản sự bên cạnh nghe cũng rõ ràng, lạnh lùng nói: "Động thủ với nô lệ của người khác, biết quy củ chứ? Tất cả những đồ vật bị phá hư ở hiện trường dựa theo giá cả bồi thường, về sau không bao giờ được tiến vào Giả Dối nữa."
Giả Dối là tên của du thuyền, Thẩm Bân đã sớm biết, lúc này cậu mới thở phào một hơi, còn tưởng bản thân không có việc gì, kết quả liền nghe quản sự tiếp tục nói: "Nô lệ mặc kệ xảy ra bất cứ việc gì, cũng dám ra tay với khách quý, dìm xuống biển!"
Thẩm Bân: "!" Cậu choáng váng hết cả người.
Người đàn ông mặt đầy bánh kem sau khi nghe thấy cách xử lý, vẻ mặt cũng không tốt hơn bao nhiêu, thiếu chút nữa tắc tiếng.
Nói thật tới loại tình trạng như bọn họ, có thể bước lên chiếc du thuyền này là tượng trưng cho thân phận, về sau không thể đặt chân vào Giả Dối xem như là vết nhơ cả đời.
"Chờ một chút!" Thẩm Bân ý đồ cứu vãn: "Người mua tôi rất thích tôi, anh ấy đối với tôi rất tốt, tôi cũng rất cố gắng phản kháng người khác quấy rầy có gì không đúng? Chẳng lẽ về sau có ai coi trọng nô lệ của người khác đều có thể tùy ý động thủ, nô lệ phản khác sẽ phải chết?"
Thẩm Bân nghĩ nghĩ lại nói thêm: "Hay là nói các ngài đều không có thói ở sạch, bạn giường của mình bị người khác chạm vào cũng không có vấn đề gì? Dù sao người mua tôi cho dù không cần tôi cũng không cho người khác chạm vào tôi!"
Lời này nói rất có lý, ít nhất rất đúng với suy nghĩ của rất nhiều quý tộc xung quanh, mọi người đều là kẻ có tiền, d.ụ.c vọng chiếm hữu rất mạnh, thói ở sạch còn nặng hơn người bình thường nhiều, đồ ta không cần cho dù hủy đi cũng không cho người khác chạm vào.
Hơn nữa nô lệ này chân thành, không ít khách nhân ánh mắt nhìn Thẩm Bân có chút ngo ngoe rục rịch.
Quản sự nghe xong trầm ngâm một lát, nghe thấy Thẩm Bân nói liền biết người trước mắt không chỉ có mặt xinh, đầu óc cũng rất không tồi, giết đi có chút đáng tiếc, vượt xa so với giá đấu giá bán ra.
"Tôi nhất định sẽ tìm cách giải quyết việc mà cậu nói, nhưng nô lệ xô xát với quý tộc sẽ phải chết, dẫn đi." Quản sự nói.
Lúc này Thẩm Bân sâu sắc cảm nhận được chỗ ghê tởm của chủ nghĩa tư bản, bởi vì vô luận ngươi có nói lời hoa mỹ cỡ nàom, nhưng sự thật xa tận chân trời, người ta muốn ngươi chết thì ngươi sẽ phải chết.
Thẩm Bân đơn giản không nói đạo lý, lúc bị kéo đi cậu tức giận nói với người quản sự: "Ngươi mua tôi nếu biết ông giết tôi, nhất định sẽ giết chết ông! Tôi bảo đảm!"
Nhưng vẻ mặt quản sự không chút thay đổi, chỉ phân phó vệ sĩ bên cạnh: "Đưa một phần hậu lễ cho chủ nhân của nô lệ này." Xem như đền bù tổn thất giết Thẩm Bân.
Kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay đại khái chính là tình trạng của Thẩm Bân lúc này đi, cậu đành phải cầu cứu mèo đen: [Cứu ta! Ta gặp phải một đám bệnh thần kinh!]
Mèo đen cũng rất sốt ruột, ký chủ cũng không thể chết, nó nhanh chóng chạy về hướng phòng của Diêm Hình: [Ngươi cố gắng chịu một lát, ta đi tìm người đàn ông của ngươi.]
Thẩm Bân: [Mẹ nó, này ai mà chịu được?]
Khi Thẩm Bân đi ra dạo qua một vòng: "Đẹp không?" Cậu hỏi Diêm Hình.
Diêm Hình vẫn đang thất thần, Thẩm Bân đành phải đi tới cho hắn một cái ôm, bất mãn nói: "Có phải khó coi hay không?"
"Đẹp!" Hai mắt Diêm Hình sáng lấp lánh, ôm lại cậu cọ lung tung: "Thì ra anh Thẩm Bân là chị gái, thơm quá."
"Ách......" Thẩm Bân không biết có nên giải thích hay không, dù sao nếu trước mặt người ngoài ăn mặc như vậy Diêm Hình gọi bằng anh, chẳng phải vừa mất mặt vừa bại lộ thân phận hay sao? Thôi thôi không giải thích nữ, Thẩm Bân nói: "Về sau gọi bằng chị, người đáng ghét lúc trước rất kỳ quái...rõ ràng đã bị vặn gãy cổ." Câu nói kế tiếp cậu lẩm nhẩm trong miệng, lại không có được câu trả lời.
Ọc ọc ọc ~
Diêm Hình xoa bụng mình: "Em đói bụng."
"Phốc!" Thẩm Bân thật sự không nhịn được cười ra tiếng, đại khái người đàn ông của mình đời này cũng chưa từng chật vật như vậy bao giờ, cậu lại vô cùng đau lòng.
Nhìn xem sắc trời đã tới chạng vạng, khó trách Diêm Hình sẽ đói.
Thẩm Bân: "Anh đi tìm đồ ăn cho em, em phải ở yên trong phòng không được chạy linh tinh biết chưa?"
Diêm Hình: "Vâng, em muốn ăn bánh kem nhỏ."
Đấy, hiện tại còn không quên bánh kem.
"Được, anh đi lấy hai cái bánh kem nhỏ về cho em." Thẩm Bân nói rồi ra ngoài, thuận tiện dặn dò mãi: "Phải cẩn thận người xấu biết chưa? Ngoài trừ anh ra, ai gọi cũng không được mở cửa."
Diêm Hình gật gật đầu: "Được."
Thẩm Bân ra cửa liền hỏi mèo đen: [Ngươi có biết chỗ nào có đồ ăn không? Còn có hai vệ sĩ kia lấy bánh kem ở đâu?]
Mèo đen: [Ngươi cho ta là bản đồ đấy à? Đúng rồi phía trước rẽ phải có bản đồ, tự mình đi xem.]
Thẩm Bân vốn dĩ muốn nói ngươi còn không phải có tác dụng hướng dẫn sao? Nhưng nghe thấy vậy liền im lặng không lên tướng, đi tới chỗ bản đồ hướng dẫn.
Bên trên chỉ dẫn vô cùng kỹ càng tỉ mỉ, chỉ cần không ngốc đều có thể xem hiểu, nhưng có một chút, Thẩm Bân không phân rõ đông tây nam bác, trừ khi ở quê nhà, nếu không thì tính theo trên bắc dưới nam trái tây phải đông.
Cậu nhìn bản đồ hướng dẫn nghiên cứu hồi lâu, chỉ có thể đi bằng cảm giac, rẽ một cái, đụng phải một ông già.
"Xin lỗi" Thẩm Bân lập tức xin lỗi: "Ngại quá."
Ông già dáng vẻ tinh thần phấn chấn, nhìn Thẩm Bân một cái, chủ yếu là đánh giá quần áo trên người cậu: "Cái cô mặc là?"
Thẩm Bân trong lòng lộp bộp một chút, cái tủ trưng bày cái váy này hẳn là rất nhiều người đều xem qua rồi nhỉ? Cậu lập tức ngắt lời: "Không phải, ngài biết coppy không, tôi thấy bộ váy đẹp, tự mình đi đặt may một bộ."
Ông già sắc mặt có chút kỳ quái, nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Thẩm Bân nhân cơ hội hỏi: "Ông ơi, ngài có biết chỗ bán bánh kem nhỏ ở đâu không?"
Ông già chỉ một phương hướng cho cậu, người nào đó mới sung sướng rời đi.
Kết quả đi tới đi lui, Thẩm Bân phát hiện bản thân tới đại sảnh cung cấp đồ ăn, nơi này cái gì cần đều có, đừng nói bánh kem nhỏ, ngay cả bánh kem cao nửa người cũng có.
Nhưng mà Thẩm Bân chỉ có một tay, cậu cầm đồ ăn hồi lâu cảm thấy có chút khó khăn.
[Mèo đen, ngươi có thể giúp ta cầm hai cái bánh kem nhỏ về không?] Thẩm Bân hỏi.
Mèo đen ở góc trợn trắng mắt: [Đầu óc ngươi có bình thường không vậy?]
Thẩm Bân cũng biết mình đang nói lời vô nghĩa, liền ngậm miệng lại, cùng lắm thì chờ lát nữa lại đi một chuyến nữa.
Kết quả cậu vừa mới xoay người, đã bị một người đàn ông cản đường: "Mỹ nhân trong hội đấu giá, cô là nữ?"
Thẩm Bân: "......Ngại quá anh nhận sai người xin nhường đường một chút."
Thẩm Bân định đi sang bên cạnh, kết quả lại bị người cản lại lần nữa: "Tôi sẽ không nhận lầm, đặc biệt là người đẹp, cho dù cô thay đổi giới tính tôi cũng có thể nhận ra."
Người nói chuyện dáng vẻ cũng tạm, có cảm giác ra vẻ đạo mạo.
Thẩm Bân thực khó chịu, đứng yên: "Thế thì sao? Xin anh tránh ra được không?"
Đối phương vẫn chưa nhường đường, mỉm cười nói: "Lúc ấy cô bị người mua đi thật đáng tiếc, sau tôi lại hỏi thăm một chút, là một thằng ngốc chỉ số thông minh thấp mua cô đi?"
Khi gã nói chuyện khóe miệng mang theo trào phúng rất đậm, Thẩm Bân nhìn mà muốn úp cái bánh kem trên tay lên mặt gã!
Nhưng người nào đó vẫn còn biết người trên chiếc du thuyền này không giàu thì sang, mình không thể trêu vào, cho nên nhẫn nhịn, chỉ yên lặng nhớ người trước mặt một bút, có thời gian nhất định sẽ trả thù.
Nhưng đối phương lại liên tục khiêu khích điểm mấu chốt, gã nói: "Không bằng người đẹp đi với tôi đi, tôi bảo đảm sẽ khiến cô còn sung sướng hơn so với thằng ngốc kia, ít nhất không cần tự mình đi lấy đồ ăn, suy xét một chút?"
Quang minh chính đại đoạt người nói không chừng sẽ gây chuyện, nhưng nếu Thẩm Bân chủ động đồng ý thì khi xảy ra chuyện liền đổ cho cậu, người này tính toán rất kỹ.
Thẩm Bân trong lòng tức giận đạt tới cao điểm, trên mặt lại bỗng nhiên nở nụ cười, ưu nhã phun ra một chữ: "Cút."
Người nọ sắc mặt giận dữ: "Cô dám nói chuyện với tôi như vậy? Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đem người mang về cho ta!"
Những lời phía sau là nói với đám thuộc hạ bên cạnh gã, nghĩ thầm trước mang người về chơi, đến lúc đó cùng lắm thì nói là người này câu dẫn mình trước.
Thẩm Bân vừa thấy tình huống không ổn, lập tức không cần nhịn nữa, cầm bánh kem trong tay úp vào mặt đối phương: "Chết cmn mày đi thằng biến thái, chym thì nhỏ còn dám ra ngoài tán tỉnh, lúc ông mày lăn lộn mày cmn còn chưa sinh ra đâu!"
Cậu nói rất lớn, khiến tất cả mọi người xung quanh đều nhìn lại, người trúng bánh kém sợ ngây người, thuộc hạ bên cạnh lập tức muốn động thủ với Thẩm Bân.
Thẩm Bân vội vàng chạy trốn, trong miệng còn không buông tha: "Mày cái đồ ăn hại đánh không lại thì gọi người! Có bản lĩnh một mình đấu đi thằng ngu." Dù sao đã gây sự, Thẩm Bân không chút khách khí, vươn tay cầm lấy tất cả đồ vật gặp được ném về phía người đang đuổi theo mình.
Đối phương trong lúc nhất thời không đuổi kịp cậu, nhưng vệ sĩ trên du thuyền cũng không phải ăn chay, thấy có người ném đồ linh tinh ở nơi đông người, một giây liền bày ra đại trận người khống chế hiện trường.
Vì thế Thẩm Bân rất nhanh liền bị bắt được, hai tay bị quặp ra sau, nửa người trên hoàn toàn không thể động đậy.
Cũng may thuộc hạ của tên đùa giỡn người kia cũng bị ngăn lại, Thẩm Bân tạm thời vẫn chưa bị thương.
Người bị ném bánh kem vào mặt còn đang dùng khăn giấy lau mặt, vốn dĩ muốn đi rửa, nhưng quản sự nhà ăn tới, thế lực sau lưng du thuyền là ai gã không biết, nhưng chắc chắn không thể trêu vào, liền đi trước trốn tránh trách nhiệm chỉ vào Thẩm Bân nói: "Đây là một nô lệ, nó dám động thủ với tôi!"
Phải biết rằng ở trên du thuyền, quyền lợi và tiền tài được phóng đại vô hạn, nô lệ bị nhét xuống tầng chót, thượng tầng nói cái gì thì chính là cái đó.
Cho nên quản sự trực tiếp nhìn về phía Thẩm Bân, bộ dáng giống như muốn xử trí.
Thẩm Bân cũng không ngốc, vội vàng mở miệng nói: "Tôi đã có chủ nhân, là bị bán đấu giá, gã muốn cưỡng chế bắt tôi đi! Không có tiền mua tôi liền tránh sang một bên, quỷ nghèo!"
Thẩm Bân mơ hồ hiểu được "quy củ" nào đó trên du thuyền, nói như vậy.
Kết quả thực sự cậu đã nói trúng trọng tâm, vẫn là câu nói kia, tiền tài và quyền lợi là cao nhất, không có tiền đấu giá muốn cướp nô lệ của người khác, tìm chết!
Quản sự lại nhìn về phía người đàn ông mặt mày nhem nhuốc.
Nếu đối phương là người có thể lên trên thuyền, chắc chắn cũng phải biết đạo lý này, lập tức nói bừa: "Rõ ràng nô lệ này câu dẫn tôi, nó nói nó bị một thằng ngốc đầu óc có vấn đề mua được, không muốn ở cùng thằng ngốc, muốn cùng tôi."
"Ta cmn!" Tuy nửa người trên Thẩm Bân không thể động đậy, lại duỗi chân đá một phát vào hạ thân người nọ: "Mày cmn mới là thằng ngốc! Tao đã cho mày một mặt đầy bánh kem mà còn muốn câu dẫn mày? Đầu mày bị úng nước thành ngu à!"
Lực đạo đá người của Thẩm Bân không nhẹ, lại đúng nơi yếu ớt, người nọ đau đớn che lại hạ bộ hồi lâu không nói nên lời, quản sự bên cạnh nghe cũng rõ ràng, lạnh lùng nói: "Động thủ với nô lệ của người khác, biết quy củ chứ? Tất cả những đồ vật bị phá hư ở hiện trường dựa theo giá cả bồi thường, về sau không bao giờ được tiến vào Giả Dối nữa."
Giả Dối là tên của du thuyền, Thẩm Bân đã sớm biết, lúc này cậu mới thở phào một hơi, còn tưởng bản thân không có việc gì, kết quả liền nghe quản sự tiếp tục nói: "Nô lệ mặc kệ xảy ra bất cứ việc gì, cũng dám ra tay với khách quý, dìm xuống biển!"
Thẩm Bân: "!" Cậu choáng váng hết cả người.
Người đàn ông mặt đầy bánh kem sau khi nghe thấy cách xử lý, vẻ mặt cũng không tốt hơn bao nhiêu, thiếu chút nữa tắc tiếng.
Nói thật tới loại tình trạng như bọn họ, có thể bước lên chiếc du thuyền này là tượng trưng cho thân phận, về sau không thể đặt chân vào Giả Dối xem như là vết nhơ cả đời.
"Chờ một chút!" Thẩm Bân ý đồ cứu vãn: "Người mua tôi rất thích tôi, anh ấy đối với tôi rất tốt, tôi cũng rất cố gắng phản kháng người khác quấy rầy có gì không đúng? Chẳng lẽ về sau có ai coi trọng nô lệ của người khác đều có thể tùy ý động thủ, nô lệ phản khác sẽ phải chết?"
Thẩm Bân nghĩ nghĩ lại nói thêm: "Hay là nói các ngài đều không có thói ở sạch, bạn giường của mình bị người khác chạm vào cũng không có vấn đề gì? Dù sao người mua tôi cho dù không cần tôi cũng không cho người khác chạm vào tôi!"
Lời này nói rất có lý, ít nhất rất đúng với suy nghĩ của rất nhiều quý tộc xung quanh, mọi người đều là kẻ có tiền, d.ụ.c vọng chiếm hữu rất mạnh, thói ở sạch còn nặng hơn người bình thường nhiều, đồ ta không cần cho dù hủy đi cũng không cho người khác chạm vào.
Hơn nữa nô lệ này chân thành, không ít khách nhân ánh mắt nhìn Thẩm Bân có chút ngo ngoe rục rịch.
Quản sự nghe xong trầm ngâm một lát, nghe thấy Thẩm Bân nói liền biết người trước mắt không chỉ có mặt xinh, đầu óc cũng rất không tồi, giết đi có chút đáng tiếc, vượt xa so với giá đấu giá bán ra.
"Tôi nhất định sẽ tìm cách giải quyết việc mà cậu nói, nhưng nô lệ xô xát với quý tộc sẽ phải chết, dẫn đi." Quản sự nói.
Lúc này Thẩm Bân sâu sắc cảm nhận được chỗ ghê tởm của chủ nghĩa tư bản, bởi vì vô luận ngươi có nói lời hoa mỹ cỡ nàom, nhưng sự thật xa tận chân trời, người ta muốn ngươi chết thì ngươi sẽ phải chết.
Thẩm Bân đơn giản không nói đạo lý, lúc bị kéo đi cậu tức giận nói với người quản sự: "Ngươi mua tôi nếu biết ông giết tôi, nhất định sẽ giết chết ông! Tôi bảo đảm!"
Nhưng vẻ mặt quản sự không chút thay đổi, chỉ phân phó vệ sĩ bên cạnh: "Đưa một phần hậu lễ cho chủ nhân của nô lệ này." Xem như đền bù tổn thất giết Thẩm Bân.
Kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay đại khái chính là tình trạng của Thẩm Bân lúc này đi, cậu đành phải cầu cứu mèo đen: [Cứu ta! Ta gặp phải một đám bệnh thần kinh!]
Mèo đen cũng rất sốt ruột, ký chủ cũng không thể chết, nó nhanh chóng chạy về hướng phòng của Diêm Hình: [Ngươi cố gắng chịu một lát, ta đi tìm người đàn ông của ngươi.]
Thẩm Bân: [Mẹ nó, này ai mà chịu được?]
Danh sách chương