Màn trời tối đen, dưới ánh sáng lập lòe của đèn ***g, mưa phùn tựa như những hạt phấn li ti tỏa ra sắc vàng lấp lánh lóa mắt người xem, thời điểm rơi xuống đất, chúng hóa thành từng tia từng tia ánh sáng, bao phủ trên bức tượng thần bằng đá, nhất thời, sắc vàng lan tỏa, mọi người không khỏi nhắm lại hai mắt.
Không biết qua bao lâu, ánh sáng vàng kia từ từ lịm tắt.
Khi mọi người mở hai mắt ra, bức tượng thần bằng đá cứ như là được bao phủ bên ngoài một lớp kim loại vàng óng ánh, đồng thời cũng nhượng người ở nơi đây nhìn thấy rõ khuôn mặt tuấn lãng được khắc trên ấy, tuy nhiên trong đôi mắt kia lại tỏa ra một thần thái uy nghiêm khiến mọi người không dám đến gần.
“Thần sử đi ra!” Có người nhỏ giọng nói.
Âm Tế Thiên nhìn về phía cửa đá, thì trông thấy một nam tử tuấn tú mặc bộ áo đỏ cầu kỳ đi giữa mười tên hộ vệ cao lớn từ bên trong bước ra, đứng trước mặt mấy trăm đôi tu sĩ, ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn qua mọi người, mở miệng nói: “Có thể đi đến Duyên Sơn thì cũng đã chứng minh các người có duyên phận, Thần Duyên sẽ phù hộ cho các người Tu Duyên, sau này con đường song tu sẽ càng thêm thuận lợi! Bất quá, đã đến đây cầu duyên, thì tất nhiên phải tiến hành nghi thức cầu, mới có thể mang lại thêm nhiều Phúc Duyên cho các người!”
Sứ giả đứng bên cạnh Thần sử nói: “Mời mọi người đi theo ta!”
Sứ giả xoay người, đi về phía sau cửa đá.
Các tu sĩ ai ai cũng đều lộ ra thần sắc vui sướng: “Ta nghe những tu sĩ đã từng đến Duyên Sơn nói lại, trong Duyên Sơn có hồ nước nóng, chỉ cần ở đó tắm rửa, cả người cứ như là thay da đổi thịt, chẳng biết là thật hay giả.”
“Ta cũng nghe nói qua việc này, xem ra Sứ giả muốn mang chúng ta đến hồ nước nóng tắm rửa tẩy sạch những dơ bẩn trên người!”
Âm Tế Thiên một bên nghe mọi người thì thầm, một bên chú ý trận pháp màu lam sau cửa đá, các đôi tu sĩ chỉ cần bước lên đó, thì nháy mắt sẽ biến mất không còn bóng dáng.
Hắn dựa sát vào Bắc Minh hỏi nhỏ: “Trận pháp kia có phải giống như trận pháp lúc vào cửa Duyên Sơn không?”
Mắt Bắc Minh khẽ chớp, ừ hử một tiếng sau đó kéo Âm Tế Thiên đi vào bên trong trận pháp, cảnh sắc xung quanh bỗng nhiên biến đổi, chỉ tích tắc mà hai người đã đến một sơn động không người. Trên vách tường đá treo đầy những cái đèn ***g màu đỏ, dưới chân là một hồ nước nóng có sức chứa khoảng năm sáu người, mặt hồ tỏa ra hơi nước, khói trắng uốn lượn lan tỏa.
Âm Tế Thiên lấy đấu lạp xuống, đảo mắt nhìn sơn động kín bưng chỉ rộng khoảng hai trượng, kinh ngạc hỏi: “Hai người chúng ta ở trong này tắm rửa à?”
Còn tưởng rằng cả đám cùng xúm lại tắm trong một cái hồ chứ, tự dưng giờ thành ra chỉ có hai người bọn họ, thật cảm thấy có chút mất tự nhiên
“Nghe nói hồ nước nóng trong Duyên Sơn có thể cải thiện thể chất, ngươi tắm táp nhiều một chút!”
Nghe vậy, Âm Tế Thiên nghiêng đầu nhìn Bắc Minh, đã thấy y xoay người sang vách đá đưa lưng sang phía hắn, nhất thời, trong lòng có chút gì đó không thoải mái, lạnh tanh hỏi: “Còn ngươi?”
Bắc Minh chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: “Ngươi tắm trước đi!”
Âm Tế Thiên nhíu mày, hắn cảm thấy Bắc Minh tuyệt đối chẳng phải vì không muốn tắm chung với hắn mà xoay lưng lại thế kia.
“Bắc Minh, hình như ta thấy hôm nay ngươi cứ cố ý né tránh ta, không, nên nói là ngươi né tránh nhìn vào mặt ta. Có phải ngươi không muốn nhìn thấy ta nữa, nếu thế……”
Hôm nay Bắc Minh thật sự có chút kỳ lạ, nếu nói trong lòng Bắc Minh không muốn nhìn thấy hắn, thì sẽ không hà tất dẫn hắn đến Duyên Sơn cầu duyên, nhưng mà, mỗi lần hắn gỡ đấu lạp ra, Bắc Minh lại không nhìn tới hắn, biểu hiện rõ ràng là không thích khuôn mặt này của hắn.
“Không phải!” Bắc Minh nhanh chóng xoay người ngắt lời hắn: “Không phải như ngươi nghĩ đâu!”
Âm Tế Thiên ép hỏi: “Vậy đến cùng là như thế nào?”
Hắn không dám nghĩ Bắc Minh ghét mình, bằng không trong đầu sẽ cảm thấy khó chịu!
“Đó là……” Bắc Minh muốn nói lại thôi, nhìn dung nhan quyến rũ xinh đẹp của thiếu niên, ánh mắt càng lúc càng nóng, cổ họng chuyển động, khàn khàn nói: “Tịch Thiên, ta muốn nuốt lời!”
Cái gì? Không đợi Âm Tế Thiên phản ứng kịp, đột nhiên, Bắc Minh nhanh chóng ôm hắn vào trong lòng, cúi đầu một cái, chính xác không sai lệch mà đáp lên cánh môi y đã mong đợi bấy lâu.
—
Không biết qua bao lâu, ánh sáng vàng kia từ từ lịm tắt.
Khi mọi người mở hai mắt ra, bức tượng thần bằng đá cứ như là được bao phủ bên ngoài một lớp kim loại vàng óng ánh, đồng thời cũng nhượng người ở nơi đây nhìn thấy rõ khuôn mặt tuấn lãng được khắc trên ấy, tuy nhiên trong đôi mắt kia lại tỏa ra một thần thái uy nghiêm khiến mọi người không dám đến gần.
“Thần sử đi ra!” Có người nhỏ giọng nói.
Âm Tế Thiên nhìn về phía cửa đá, thì trông thấy một nam tử tuấn tú mặc bộ áo đỏ cầu kỳ đi giữa mười tên hộ vệ cao lớn từ bên trong bước ra, đứng trước mặt mấy trăm đôi tu sĩ, ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn qua mọi người, mở miệng nói: “Có thể đi đến Duyên Sơn thì cũng đã chứng minh các người có duyên phận, Thần Duyên sẽ phù hộ cho các người Tu Duyên, sau này con đường song tu sẽ càng thêm thuận lợi! Bất quá, đã đến đây cầu duyên, thì tất nhiên phải tiến hành nghi thức cầu, mới có thể mang lại thêm nhiều Phúc Duyên cho các người!”
Sứ giả đứng bên cạnh Thần sử nói: “Mời mọi người đi theo ta!”
Sứ giả xoay người, đi về phía sau cửa đá.
Các tu sĩ ai ai cũng đều lộ ra thần sắc vui sướng: “Ta nghe những tu sĩ đã từng đến Duyên Sơn nói lại, trong Duyên Sơn có hồ nước nóng, chỉ cần ở đó tắm rửa, cả người cứ như là thay da đổi thịt, chẳng biết là thật hay giả.”
“Ta cũng nghe nói qua việc này, xem ra Sứ giả muốn mang chúng ta đến hồ nước nóng tắm rửa tẩy sạch những dơ bẩn trên người!”
Âm Tế Thiên một bên nghe mọi người thì thầm, một bên chú ý trận pháp màu lam sau cửa đá, các đôi tu sĩ chỉ cần bước lên đó, thì nháy mắt sẽ biến mất không còn bóng dáng.
Hắn dựa sát vào Bắc Minh hỏi nhỏ: “Trận pháp kia có phải giống như trận pháp lúc vào cửa Duyên Sơn không?”
Mắt Bắc Minh khẽ chớp, ừ hử một tiếng sau đó kéo Âm Tế Thiên đi vào bên trong trận pháp, cảnh sắc xung quanh bỗng nhiên biến đổi, chỉ tích tắc mà hai người đã đến một sơn động không người. Trên vách tường đá treo đầy những cái đèn ***g màu đỏ, dưới chân là một hồ nước nóng có sức chứa khoảng năm sáu người, mặt hồ tỏa ra hơi nước, khói trắng uốn lượn lan tỏa.
Âm Tế Thiên lấy đấu lạp xuống, đảo mắt nhìn sơn động kín bưng chỉ rộng khoảng hai trượng, kinh ngạc hỏi: “Hai người chúng ta ở trong này tắm rửa à?”
Còn tưởng rằng cả đám cùng xúm lại tắm trong một cái hồ chứ, tự dưng giờ thành ra chỉ có hai người bọn họ, thật cảm thấy có chút mất tự nhiên
“Nghe nói hồ nước nóng trong Duyên Sơn có thể cải thiện thể chất, ngươi tắm táp nhiều một chút!”
Nghe vậy, Âm Tế Thiên nghiêng đầu nhìn Bắc Minh, đã thấy y xoay người sang vách đá đưa lưng sang phía hắn, nhất thời, trong lòng có chút gì đó không thoải mái, lạnh tanh hỏi: “Còn ngươi?”
Bắc Minh chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: “Ngươi tắm trước đi!”
Âm Tế Thiên nhíu mày, hắn cảm thấy Bắc Minh tuyệt đối chẳng phải vì không muốn tắm chung với hắn mà xoay lưng lại thế kia.
“Bắc Minh, hình như ta thấy hôm nay ngươi cứ cố ý né tránh ta, không, nên nói là ngươi né tránh nhìn vào mặt ta. Có phải ngươi không muốn nhìn thấy ta nữa, nếu thế……”
Hôm nay Bắc Minh thật sự có chút kỳ lạ, nếu nói trong lòng Bắc Minh không muốn nhìn thấy hắn, thì sẽ không hà tất dẫn hắn đến Duyên Sơn cầu duyên, nhưng mà, mỗi lần hắn gỡ đấu lạp ra, Bắc Minh lại không nhìn tới hắn, biểu hiện rõ ràng là không thích khuôn mặt này của hắn.
“Không phải!” Bắc Minh nhanh chóng xoay người ngắt lời hắn: “Không phải như ngươi nghĩ đâu!”
Âm Tế Thiên ép hỏi: “Vậy đến cùng là như thế nào?”
Hắn không dám nghĩ Bắc Minh ghét mình, bằng không trong đầu sẽ cảm thấy khó chịu!
“Đó là……” Bắc Minh muốn nói lại thôi, nhìn dung nhan quyến rũ xinh đẹp của thiếu niên, ánh mắt càng lúc càng nóng, cổ họng chuyển động, khàn khàn nói: “Tịch Thiên, ta muốn nuốt lời!”
Cái gì? Không đợi Âm Tế Thiên phản ứng kịp, đột nhiên, Bắc Minh nhanh chóng ôm hắn vào trong lòng, cúi đầu một cái, chính xác không sai lệch mà đáp lên cánh môi y đã mong đợi bấy lâu.
—
Danh sách chương