Ban đầu, Ân Phượng Trạm đã từng chất vấn thân phận thật sự của nàng!
Chỉ là lúc ấy Nhiếp Cẩn Huyên không trả lời hắn, mà qua một thời gian dài như vậy, hắn cũng không có ý định nhắc lại chuyện này, cho nên trực giác của Nhiếp Cẩn Huyên cho rằng hắn sẽ không tiếp tục để tâm đến vấn đề này nữa.

Nhưng trên thực tế, nàng đã coi thường sự chấp nhất của người nam nhân này, vì thế mà hiện tại mới bị hắn ép hỏi tới á khẩu không trả lời được.

Nhất thời Nhiếp Cẩn Huyên không biết nên giải thích như thế nào.


Nhưng đảo mắt một cái, Nhiếp Cẩn Huyên đã lấy lại được bình tĩnh, hai mắt nhìn thẳng về phía Ân Phượng Trạm, tiếp theo đôi môi đỏ mọng liền cong lên, khẽ cười.

"Nói thế, ngươi cảm thấy ta là giả mạo?"
Nhiếp Cẩn Huyên nở nụ cười thiên kiều bá mị, vừa quyến rũ lại đôi chút tinh nghịch khó thấy.

Nháy mắt, Ân Phượng Trạm liền bị biểu tình của nàng làm cho ngây ngẩn cả người, nhưng ngay sau đó sắc mặt hắn lập tức trầm xuống.

"Nếu không, còn có cách giải thích nào hợp lí hơn nữa sao?"
"Ha hả ~, hảo a, nếu ngươi nói ta là Nhiếp Cẩn Huyên giả, vậy ngươi có chứng cứ chứng minh sao?"
Rốt cuộc Nhiếp Cẩn Huyên cũng tìm được đòn sát thủ! Đúng, nàng không phải Nhiếp Cẩn Huyên, nàng là Phương Tranh, là nữ pháp y của thế kỉ 21.

Nhưng như vậy thì sao?!
Thân thể này của nàng là của Nhiếp Cẩn Huyên, kí ức của nàng cũng là của Nhiếp Cẩn Huyên, còn có chứng cứ có thể chứng minh nàng không phải là Nhiếp Cẩn Huyên sao?!

Đương nhiên, Nhiếp Cẩn Huyên cũng hiểu, suy nghĩ của nàng có hơi vô lại một chút.

Nhưng đối mặt Ân Phượng Trạm, chỉ có cách này mới giúp nàng an toàn thoát khỏi sự nghi ngờ của hắn!
Cho nên, lúc này, vừa nghe câu hỏi của Nhiếp Cẩn Huyên, hai mắt Ân Phượng Trạm liền nhíu lại, sau đó môi mỏng nhấp nhẹ.

".....Thật sự không phải?"
"Thật cũng tốt, mà giả cũng tốt,...!Ân Phượng Trạm, chuyện này không phải là do ngươi quyết định sao?"
Trên mặt Nhiếp Cẩn Huyên vẫn nở nụ cười tươi như hoa, nhưng vừa nói tới đây, nàng lại dừng lại một chút, rồi mới tiếp tục.

"Bất quá, vừa rồi ngươi ở trước mặt Trương Quý Phi cùng tất cả mọi người nói ta từng theo Mạnh lão tiên sinh học nghiệm thi một thời gian, kia nếu người khác cố tình cho người đi điều tra thì làm sao? Hơn nữa, ta cảm thấy chưa chắc gì Mạnh lão tiên sinh đã giúp ngươi nói dối."
Nụ cười trên môi hơi hơi thu liễm lại, gương mặt cũng dần trở nên nghiêm túc hơn.

Thật sự Nhiếp Cẩn Huyên rất muốn nghe Ân Phượng Trạm giải thích tại sao hắn làm như vậy.


Mà vừa nghe những lời này, Ân Phượng Trạm chỉ đảo mắt nhìn nàng một cái, tiếp theo đợi qua một hồi lâu, hắn mới thu lại ánh mắt.

"Sẽ.

Bởi vì hắn cũng là người!"
Cuộc trò chuyện đến đây liền chấm dứt, từ lúc ấy Ân Phượng Trạm liền không mở miệng nói một chữ.

Mà Ân Phượng Trạm không nói, tự nhiên Nhiếp Cẩn Huyên cũng không chủ động bắt chuyện.

Chỉ là tâm tư của mỗi người, chỉ có hai người họ tự biết..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện