Tiếng nói của Tôn Tài Nhân tràn đầy hận ý làm cho người khác phải sợ hãi.

Mà nghe vậy, hai mắt Đoạn Hoàng Hậu bỗng nhiên lóe lên ánh sáng, sau đó liếc mắt thoáng qua nhìn Tôn Tài Nhân một cái, rồi dừng lại trên người thái giám khoảng chừng bốn mươi tuổi.

Mà lúc này, bị Tôn Tài Nhân chỉ chứng trước mặt Đoạn Hoàng Hậu như vậy, tên thái giám trung niên kia theo phản xạ cả người run hết lên, tiếp theo thế nhưng "bịch" một tiếng, quỳ gối trên mặt đất.

"Tôn, Tôn Tài Nhân, Hoàng Hậu nương nương...!Nô tài oan uổng, nô, nô tài trong sạch, nô tài thật sự trong sạch nha! Nô tài..."
Không nói hai lời, thái giám trung niên kia mở miệng ra liền nói mình bị oan.


Còn không đợi hắn nói xong, nháy mắt đã bị Tôn Tài Nhân xen vào kêu to.

"Ngươi câm mồm cho ta! Chính là ngươi! Ta nhìn thấy rõ ràng, chính là ngươi, ngươi còn dám chối?!"
Tôn Tài Nhân nhịn không được đánh gãy lời của tên thái giám kia, ngày xưa là một phi tần văn tĩnh, nho nhã nhưng lúc này trên mặt nàng ta chỉ còn lại biểu tình dữ tợn như một người đàn bà đanh đá.

Dọa cho tên thái giám không khỏi co rụt thân mình lại.

Mà theo sau, ở thời điểm Tôn Tài Nhân còn muốn nói thêm cái gì, Đoạn Hoàng Hậu bỗng nhiên lên tiếng.

"Tôn Tài Nhân, lui ra cho bổn cung."
"Hoàng...!Vâng...."
Đoạn Hoàng Hậu vừa mở miệng, tuy trong lòng Tôn Tài Nhân vẫn có chút không cam lòng, nhưng vẫn ngậm miệng lại lui sang một bên, tuy nhiên đôi mắt vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm vào vị thái giám trung niên kia, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.

Nhưng ngược lại với Tôn Tài Nhân lòng đầy căm phẫn, Đoạn Hoàng Hậu lại vô cùng bình tĩnh, thong thả, tiến lên hai bước đến trước người của tên thái giám, sau đó từ trên cao nhìn xuống.

"Ngươi tên gì?"
"Hồi, hồi Hoàng Hậu nương nương, nô tài là Chu, Chu Đức Hưng..."
"Đã ở Vĩnh Tin cung mấy năm?"
"Tám...!Tám năm...."

"Tôn Tài Nhân nói đêm nay nhìn thấy ngươi đến Vinh Hinh Uyển phóng hỏa, có việc này không?"
Đơn giản hỏi Chu Đức Hưng mấy câu, Đoạn Hoàng Hậu liền đi thẳng vào vấn đề trọng điểm.

Nghe được câu nói của nàng, Chu Đức Hưng liền không chút nghĩ ngợi trực tiếp dùng sức lắc đầu.

"Không có, tuyệt đối không có! Hoàng Hậu nương nương, ở trước mặt người, nô tài tuyệt không dám hồ ngôn loạn ngữ, nô tài thật sự không biết Tôn Tài Nhân đã nhìn thấy những gì, nhưng nô tài thật sự không có đến Vinh Hinh Uyển phóng hỏa a, càng đừng nói là hại chết Lan Tài Tử! Chính là mượn một ngàn lá gan, nô tài cũng không dám a...!Hơn nữa đêm nay, nô tài ở trong Vĩnh Tin Cung chưa ra cửa lần nào, làm sao có thể đến Vinh Hinh Uyển đâu?"
Vẻ mặt Chu Đức Hưng vô cùng nghiêm túc, kính cẩn trả lời câu hỏi của Đoạn Hoàng Hậu.

Thấy tình hình như vậy, Đoạn Hoàng Hậu không khỏi nhíu mày, sau đó lạnh lùng cười một tiếng.

"A...!Chuyện sao có thể quái lạ như vậy! Một bên thì nói nhìn thấy, một bên lại nói cửa cung cũng chưa bước qua nửa bước, bổn cung nên phân xử như thế nào..."
Giống như tình mình đi hỏi bản thân, mà nói tới đây, Đoạn Hoàng Hậu lại bỗng nhiên ngừng lại, tiếp theo quay đầu nhìn về Tôn Tài Nhân đứng bên cạnh, vẻ mặt tức giận.

"Tôn Tài Nhân, đối với chuyện này, dù ai sai đi nữa, bổn cung nhất định sẽ không thiên vị cho kẻ đó.

Nhưng ngươi một mực vẫn luôn chắc chắn hung thủ phóng hỏa là Chu Đức Hưng, thậm chí còn tận mắt nhìn thấy.

Như vậy, bổn cung thật muốn biết, lúc ấy trừ ngươi ra còn có người khác thấy được sao?"
"Này nô tỳ cũng không rõ lắm...!Nhưng Hoàng Hậu nương nương, ngài phải tin tưởng nô tỳ, nô tỳ thật không có nói dối.


Tuyệt đối là người này! Chính là hắn phóng hỏa đốt Vinh Hinh Uyển, hại chết Lan Tài Tử!"
"Nói cách khác, trừ bỏ ngươi, không có ai có thể chứng minh những lời ngươi nói là thật...!có đúng không?"
"Ngạch...!Hoàng Hậu nương nương, những lời nô tỳ nói đều là sự thật! Hơn nữa, xưa nay nô tỳ vốn cùng Trương Quý Phi không oán không thù, như thế nào sẽ nói dối để hãm hại nàng?"
Lời nói của Đoạn Hoàng Hậu nhìn bề ngoài đều đúng tình hợp lí, nhưng bên trong lại lộ ra tia cổ quái.

Cho nên vừa nghe lời này, Tôn Tài Nhân đầu tiên là sửng sốt, sau đó vội vàng giải thích.

Nhưng lúc này, ánh mắt Đoạn Hoàng Hậu vẫn như cũ mang theo tia nghi ngờ, thấy tình hình như vậy, Tôn Tài Nhân lập tức luống cuống, nhưng tiếp theo ánh mắt lại sáng lên.

"Hoàng Hậu nương nương, ngài nhất định phải tin nô tỳ, nô tỳ nói đều là sự thật! Nếu như không, thỉnh Hoàng Hậu nương nương xem qua cái này, đây là vật lúc nô tỳ đang trốn ra khỏi phòng, nhặt được ở trong sân..."
Vừa nói, Tôn Tài Nhân vừa luống cuống tay chân tìm kiếm thứ gì đó từ trong người, sau đó liền duỗi tay đem đồ vật vừa lấy ra để trước mặt mọi người.

"Đây chính là chứng cứ!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện