Trương Quý Phi cùng cùng mẫu phi của Ân Phượng Trạm Ninh Quý Phi là biểu tỷ muội.

Năm đó, sau khi Ninh Quý Phi qua đời, khi đó Ân Phượng mới chỉ ba tuổi liền được đưa đến Vĩnh Tin Cung, giao cho Trương Quý Phi nuôi dưỡng.

Bởi vậy, bề ngoài Trương Quý Phi chỉ là dì của Ân Phượng Trạm, nhưng trong lòng hắn, nàng so với Ninh Quý Phi càng giống mẫu thân hơn.

Cho nên, đối với Trương Quý Phi, Ân Phượng Trạm tuy không thân cận lắm nhưng cũng phá lệ vô cùng kính trọng nàng.

Tưởng tượng đến việc này, Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi có chút nhíu mày, sau đó giương mắt trừng nam nhân đối diện.


"Tại sao ngươi không nói sớm? Hôm nay, ta cũng không có chuẩn bị quà!"
Tiệc mừng thọ của Trương Quý Phi, chuyện này nói lớn cũng không lớn nói nhỏ cũng không hề nhỏ, nhưng nàng thân là vãn bối, cũng cần chuẩn bị một ít lễ vật chứ! Nhưng trước mắt, đều đã ngồi trên xe ngựa chuẩn bị tiến cung, Nhiếp Cẩn Huyên mới biết được ngọn nguồn, làm sao nàng có thể chuẩn bị lễ vật cho chu đáo được? Mà đi người không đến, thì chẳng bằng trực tiếp không đi cho rồi!.

Kiếm Hiệp Hay
Trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên nổi giận bừng bừng, mà nghe lời này của nàng, Ân Phượng Trạm cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái mà đã trực tiếp nói thẳng.

"Bổn vương đã chuẩn bị hết rồi!"
"Ngươi...!Vậy ngươi còn mang theo ta làm gì?"
Ân Phượng Trạm nói chưa hết câu, Nhiếp Cẩn Huyên đã tức giận đến độ mặt đỏ hết cả lên, liền cắt đứt câu nói của hắn! Mà đến lúc này, Ân Phượng Trạm mới chậm rãi mở mắt nhìn về phía Nhiếp Cẩn Huyên.

"Dì muốn gặp ngươi!"
Chỉ bằng một câu Ân Phượng Trạm đã trả lời được nghi vấn của Nhiếp Cẩn Huyên.

Mà vừa nghe lời này, Nhiếp Cẩn Huyên vốn đang vô cùng tức giận liền sửng sốt không thôi.

"....Vì cái gì?"
...!
Trương Quý Phi muốn gặp nàng?! Nhưng nếu Nhiếp Cẩn Huyên nhớ không lầm, thì lúc trước khi nàng được gả vào Thần Vương Phủ, Ân Phượng Trạm cũng chưa lần nào mang nàng tiến cung, hiện tại đã qua hơn nửa năm, hơn nữa còn ở thời điểm quan hệ của hai người cũng không tốt lắm, vì cái gì Trương Quý Phi lại bỗng nhiên muốn gặp nàng?!
Rốt cuộc là vì sự tình gì, lại có thể kinh động đến Trương Quý Phi lâu nay luôn yên yên ổn ổn ở Hậu cung muốn Ân Phượng Trạm tự mình mang nàng tiến cung?
Chẳng lẽ có liên quan đến Ân Phượng Trạm?
Nháy mắt Nhiếp Cẩn Huyên nhịn không được nhíu mày nhìn về phía Ân Phượng Trạm.


Nhưng qua một hồi lâu, Ân Phượng Trạm cũng không nói thêm câu nào, mà chỉ ở một bên lẳng lặng chăm chú nhìn nàng, sau đó bỗng nhiên lạnh lùng nói một câu.

"Xảy ra sự tình gì, ngươi cũng không cần xen ào, nhưng bổn vương ở chỗ này cảnh cáo ngươi, hoàng cung khác với Thần Vương phủ, cho nên tốt nhất ngươi nên thu hồi tính tình của mình cho ta.

Đồng thời, không được chống đối lại dì dù nửa câu, nếu không bổn vương quyết không tha!"
"Quyết không tha? Kia xin hỏi lúc này vương gia nghĩ muốn bóp chết ta, hay là muốn đánh gãy chân ta?"
Ngữ khí của Ân Phượng Trạm mang theo tia uy hiếp cùng cảnh cáo.

Nhưng lời này vừa ra, Nhiếp Cẩn Huyên vốn dĩ đã bớt giận được một chút, tức khắc liền một lần nữa bị Ân Phượng Trạm chọc cho sinh khí.

Ngay sau đó, hai mắt nàng liền híp lại, tức giận liếc mắt nhìn Ân Phượng Trạm một cái, vô cùng khinh thường mà giương giọng kêu lên một tiếng.

"Dừng xe, ta muốn xuống!"
Vừa nói, Nhiếp Cẩn Huyên vừa đứng dậy như muốn thể hiện quyết tâm của nàng, nhưng ngay lúc này, lại có một cánh tay từ bên cạnh lôi kéo cả thân mình nàng lui về sau.

"Nhiếp Cẩn Huyên, trở về cho bổn vương!"
Lại một lần nữa, Ân Phượng Trạm đưa ra lời cảnh cáo.

Dứt lời, cả người hắn cũng nghiêng qua, đè ép Nhiếp Cẩn Huyên đến một góc của xe ngựa.

"Ngươi đừng nghĩ bổn vương không có biện pháp để bắt ngươi.


Phía trước không đụng đến ngươi là vì ngươi vẫn còn hữu dụng.

Nhưng sự nhẫn nại của bổn vương có hạn!"
Khoảng cách của hai người vì hành động của Ân Phượng Trạm mà rút ngắn nhanh chóng, làm Nhiếp Cẩn Huyên vừa nghe rõ từng câu từng chữ hắn nói vừa cảm nhận được được luồng nhiệt khí thỉnh thoảng thổi qua má.

Nháy mắt, theo bản năng Nhiếp Cẩn Huyên liền muốn đẩy hắn ra, nhưng lại bị Ân Phượng Trạm áp chặt hơn, không cho nàng cơ hội giãy giụa thoát ra.

"Lần này tiến cung, nếu như ngươi dám làm ra chuyện gì thất lễ với dì, đến lúc đó đừng trách bổn vương không nhắc nhở trước với ngươi!"
Mắt đối mắt, thanh âm của Ân Phượng Trạm cất lên âm lãnh không thể âm lãnh hơn, mà dứt lời, cũng không đợi Nhiếp Cẩn Huyên nói cái gì, liền trực tiếp ngồi dậy, sau đó trực tiếp vén lên màn xe, xuống ngựa.

"Đi xuống, đến hoàng cung rồi!"
...!
Hôm nay ngày đầu tựu trường, lại có thể cùng bạn bè tụ họp một bữa, nên tâm tình của mình vô cùng vui vẻ, phúc lợi đến, phúc lợi đến, phúc lợi đến.

(Chuyện quan trọng nhắc lại ba lần!)
Cũng xin chúc mọi người một năm học vui vẻ, có thể tận hưởng thanh xuân một cách tích cực nhất, theo đúng ý mình mong muốn nhé!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện