Hung thủ có thể là một nữ nhân, đây thật sự là một manh mối rất quan trọng.

Mà nghe vậy, ánh mắt của Ân Phượng Trạm chợt lóe nhưng sau đó lại hơi hơi hạ mắt.

"Nhưng cũng có thể là một hài tử hoặc là bàn tay của một tiểu nam nhân!"
Mỗi lần Ân Phượng Trạm mở miệng nói chuyện đều có thể đả kích người khác.

Nháy mắt, sắc mặt Nhiếp Cẩn Huyên liền cứng đờ nhưng sau đó, ở thời điểm Nhiếp Cẩn Huyên muốn mở miệng trả lời, mỉa mai hắn một chút, Ân Phượng Trạm lại bỗng nhiên chuyển qua chuyện khác.

"Bất quá, cũng không ngại thử một lần,...!Cố Hồng, ngươi mau triệu tập tất cả mọi người trong phủ đến trước đình viện!"
Dứt lời, Ân Phượng Trạm cũng mặc kệ Nhiếp Cẩn Huyên có hiểu hay không liền trực tiếp đi thẳng ra ngoài.


...!
Tối hôm qua trong vương phủ lại tiếp tục xảy ra án mạng mà mới sáng sớm Ân Phượng Trạm đã triệu tập mọi người lại đây khiến cho toàn bộ vương phủ đều khẩn trương, lo sợ.

Trước sân lặng ngắt như tờ, Ân Phượng Trạm ngồi trên vị trí của gia chủ, biểu tình trước sau như một, vô cùng lạnh lùng làm người ta nhìn không ra hỉ nộ mà mọi người có mặt ở trước đình viện theo sắc mặt của hắn càng thêm thấy khó thở, dù có tò mò cũng không dám nhúc nhích một chút.

Trong không khí lộ ra tia khẩn trương cùng áp lực quỷ dị.

Lúc này, đột nhiên Ân Phượng Trạm ngẩng đầu quét mắt về phía mọi người, sau đó chuyển mắt liếc Cố Hồng nãy giờ đứng bên cạnh một cái, ngay sau đó, chỉ thấy Cố Hồng cất bước đi đến giữa sân.

"Gọi đến tên ai, người đó liền bước lên phía trước!"
Cố Hồng đi thẳng vào vấn đề mà vừa dứt lời, hắn liền trực tiếp từ trong ngực lấy ra một phần danh sách, bắt đầu gọi tên.

Tiếp theo, qua một lát, liền có năm người theo thứ tự bước ra từ trong hàng ngũ.

Thấy tình hình như vậy, Nhiếp Cẩn Huyên nãy giờ vẫn ngồi bên cạnh Ân Phượng Trạm cũng không nói gì chỉ hơi nhíu mày lại.

Trước sân, mọi người càng lúc càng khẩn trương, trên mặt của năm người vừa được gọi tên cũng tràn đầy bất an.

Mà lúc này, Cố Hồng hơi giương mắt đánh giá bọn họ một chút, sau đó lại mở miệng nói.

"Vươn tay của các ngươi ra!"
Yêu cầu của Cố Hồng khiến mọi người ở đây không thể tưởng tượng nổi.


Nhưng vào giờ phút này không ai dám nhiều lời, hỏi câu nào.

Năm người chậm rãi vươn tay ra, ngay sau đó Cố Hồng liền tiến lên kiểm tra một chút nhưng lập tức liền nhíu mày lại, sau đó quay đầu nhìn về phía Ân Phượng Trạm vẫn luôn không nói gì, im lặng ngồi ở chủ vị.

Nghĩ lại, ở đây ngoài Nhiếp Cẩn Huyên ra không ai biết đôi chủ tớ này rốt cuộc đang làm gì.

Cho nên, bên này vừa thấy Cố Hồng gặp khó khăn, Nhiếp Cẩn Huyên cũng không khỏi quay đầu nhìn người nam nhân bên cạnh, sau đó trực tiếp đứng dậy, đi ra.

Trước sân yên lặng đến mức tiếng lá rơi cũng có thể nghe được vì thế Nhiếp Cẩn Huyên vừa đứng dậy, mọi người trong sân đều sửng sốt.

Nháy mắt, Cố Hồng càng muốn mở miệng ngăn nàng lại nhưng theo sau vừa thấy Ân Phượng Trạm ngồi ở ghế chủ vị cũng không có ý kiến với hành động của nàng liền vội vàng ngậm miệng lại rồi thối lui sang một bên.

Mà Nhiếp Cẩn Huyên cũng mặc kệ người chung quanh có phản ứng gì, trực tiếp đi đến trước mặt năm người kia, đầu tiên nhìn lướt qua bàn tay của họ một lượt rồi mới nói thêm vài câu.

"Chắc hẳn mọi người cũng biết, đêm qua vương phủ lại phát sinh thêm một vụ án mạng.

Hôm nay, Vương gia gọi mọi người tới đây, không cần ta nói hẳn mọi người cũng đoán ra là vì việc này.

Chẳng qua, xin mọi người yên tâm, tục ngữ có câu "Oan có đầu nợ có chủ", hôm nay Vương gia triệu tập mọi người tới chỉ muốn điều tra rõ chuyện này trước mặt mọi người cho nên mong mọi người không cần hoảng sợ."
Bằng hai câu nói đơn giản Nhiếp Cẩn huyên đã ổn định lại tâm tình khẩn trương của mọi người.


Dứt lời, nàng bình tĩnh chuyển hai tròng mắt, lại lần nữa đưa mắt đảo qua năm người trước mặt, cuối cùng đem tầm mắt dừng ở tiểu nha hoàn đứng ngoài cùng bên phải.

"Nếu ta nhớ không lầm thì tên của ngươi là Tiểu Như đúng không?"
Nhiếp Cẩn Huyên bình tĩnh mở miệng, nghe vậy, Tiểu Như vốn đang cúi đầu, nháy mắt liền cả kinh, đột nhiên ngẩng đầu, sau đó thấp giọng mở miệng.

"Vâng, vâng,...!Nô tỳ tên là Tiểu Như..."
"Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
"Mười...Mười lăm..."
"Ngày thường có qua lại với Tiền Ngũ Túc không?"
"Không, không phải rất quen,...!Vương phi, ngài..."
"Vậy xin hỏi, tối hôm qua sau khi ăn cơm xong, ngươi đã làm gì?"
Theo tiếng nói của nàng, Tiểu Như càng thêm run rẩy, trên khuôn mặt non nớt càng tràn đầy bất an cùng hoảng loạn.

Mà Nhiếp Cẩn Huyên sau khi hỏi câu kia cũng chỉ lẳng lặng nhìn nàng ta, ngay cả nháy máy cũng không có.

Không khí mỗi lúc một khẩn trương hơn nhưng lúc này đây không đợi Tiểu Như đáp lời, đột nhiên có một người ở bên cạnh đứng ra.

"Vương phi, lời này của ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ Vương phi hoài nghi Tiểu Như là hung thủ giết người?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện