Trước mặt mọi người, Đoạn Hoàng Hậu thẳng thắn thừa nhận đã từng phát sinh tranh chấp với Đồng Thục Tần, cũng phạt nàng đóng cửa ăn năn hối lỗi, vì thế sau đó Thuận Thừa Đế liền dò hỏi mấy cung nhân trong đình.
Căn cứ vào lời khai của cung nhân, sự tình ngày đó quả thật giống như những gì Đoạn Hoàng Hậu nói.
Manh mối tra đến đây, liền lâm vào ngõ cụt.
Nhìn sắc trời đã tối, Thuận Thừa Đế trực tiếp giao vụ án này cho Cao Tài Dung đích thân điều tra, cũng đưa ra thời hạn, trước khi Tế Xuân kết thúc phải tra ra hung thủ, sau đó liền đứng dậy rời đi.
Chờ Thuận Thừa Đế vừa đi, mọi người cũng không ở lại đây lâu, ngay sau đó từng người từng người trở về phòng của mình.
Nhưng thời điểm vừa về đến phòng, nguyên bản Đoạn Hoàng Hậu còn đang bình tĩnh bỗng nhiên ném chén trà trong tay xuống đất.
"Hừ, rất tốt, một Đồng Thục Tần nhỏ nhoi, ngay cả lúc chết còn không chịu để bổn cung yên!"
Nghiêng người dựa vào ghế, dứt lời, trên mặt Đoạn Hoàng Hậu lập tức hiện lên tia phẫn nộ, nở nụ cười nham hiểm.
Thấy nàng như thế, ba người Ân Phượng Hàn, Vân Vương Ân Phượng Cẩm cùng với mẫu phi của hắn, Lệ phi không khỏi căng thẳng, tiếp theo Lệ phi liền bĩu môi tiến lên.
"Hừ, không phải sao! Chết thì đã chết, còn muốn kéo theo người khác!"
Từ trước đến nay Lệ phi đều dựa vào vẻ mặt của Đoạn Hoàng Hậu mà sống, cho nên lời này vừa dứt, lập tức liếc mắt nhìn Đoạn Hoàng Hậu một cái, sau đó mới nói tiếp.
"Bất quá theo Hoàng Hậu nương nương, chuyện này là ai làm ra? Người này gan cũng thật lớn, tuy rằng tính tình Đồng Thục Tần không tốt, nhưng nói thế nào hiện tại cũng coi như được sủng ái, sao lại giết nàng làm gì?"
Lệ phi có chút tò mò, mà nghe nàng hỏi, Đoạn Hoàng Hậu không thèm nhìn liếc mắt nhìn nàng một cái, chỉ hừ lạnh.
"Hừ, ai? Còn có thể là ai? Trừ bỏ Trương Tĩnh Nhã, bổn cung không thể nghĩ ra người thứ hai!"
"Trương Tĩnh Nhã?! Không thể nào...!Hoàng Hậu nương nương, muội muội không phải nói tốt cho Trương Quý Phi kia, nhưng chuyện này muội cảm thấy không phải nàng làm! Rốt cuộc, sau khi Đồng Thục Tần tiến cung không lâu, liền đi lại rất gần với Trương Quý phi, sau đó còn bởi vì Trương Tĩnh Nhã đứng ra cầu tình giúp nàng, quan hệ giữa hai người càng thêm thân thiết!"
"Mấy năm này, Đồng Thục Tần kia từng bước từng bước thăng chức, nhưng chưa từng xảy ra tranh chấp với Trương Quý Phi, này không phải muội cố ý nói a, nếu không phải mấy năm nay có hồ ly tinh Đồng Thục Tần giúp đỡ, thổi gió bên tai Hoàng Thượng, Trương Quý Phi nàng có thể vinh sủng không suy sao?! Cho nên, muội nghĩ, chuyện này không thể do nàng ta làm ra, trừ phi nàng ta bị ngốc!"
Lệ phi giương giọng nói, nhưng nàng vừa dứt lời đã bị Đoạn Hoàng Hậu xem thường.
"Ngươi thì biết cái gì? Ngươi nghĩ Trương Tĩnh Nhã kia là người tốt sao? Nói cho ngươi biết, Trương Tĩnh Nhã nàng là sói đội lốt cừu, bề ngoài hiền lành, nhưng nếu tàn nhẫn lên, nàng so với bất luận kẻ nào đều không kém! Hơn nữa, ngươi cho rằng tại sao Trương Tĩnh Nhã có thể sống nhiều năm trong cung như vậy mà không rơi đài? Nếu không phải vì nữ nhân kia, Hoàng thượng đã sớm quên mất nàng ta là ai!"
Đoạn Hoàng Hậu nghiến răng nghiến lợi thốt ra từng chữ, ánh mắt hung hăng mỗi lúc một nhíu lại.
Mà ở một bên nghe hai người phụ nữ nói, Ân Phượng Hàn nãy giờ vẫn luôn im lặng, hai mắt không khỏi giật giật.
"Như vậy, theo ý tứ của mẫu hậu, Trương Quý Phi là người đã xuống tay với Đồng Thục Tần, còn muốn kéo mẫu hậu xuống nước? Giống như Lan Tài Tử lần đó, muốn ăn miếng trả miếng với mẫu hậu?"
Ân Phượng Hàn nhìn thấu tâm tư của Đoạn Hoàng Hậu.
Bị con trai mình vạch trần, Đoạn Hoàng Hậu cũng không che dấu nữa, trực tiếp ngước mắt nhìn hắn một cái, sau đó mở miệng.
"Nếu không con cho rằng nàng ta còn lý do gì?"
"Mẫu hậu nói có lý, bất quá nhi thần cảm thấy người không cần vì chuyện này mà quá lo lắng...!Dù sao, chuyện này không phải chúng ta làm, chúng ta cần gì phải lo sợ? Cho nên nói đến cùng, người sợ hãi phải là tên hung thủ kia..."
Khuôn mặt lạnh lùng của Ân Phượng Hàn mang theo ý cười khó dấu.
Mà Đoạn Hoàng Hậu được Ân Phượng Hàn trấn an, tức khắc minh bạch, tiếp theo trên mặt cũng chậm rãi lộ ra tươi cười...!
"Đúng, Hàn nhi nói rất đúng!"
....
Căn cứ vào lời khai của cung nhân, sự tình ngày đó quả thật giống như những gì Đoạn Hoàng Hậu nói.
Manh mối tra đến đây, liền lâm vào ngõ cụt.
Nhìn sắc trời đã tối, Thuận Thừa Đế trực tiếp giao vụ án này cho Cao Tài Dung đích thân điều tra, cũng đưa ra thời hạn, trước khi Tế Xuân kết thúc phải tra ra hung thủ, sau đó liền đứng dậy rời đi.
Chờ Thuận Thừa Đế vừa đi, mọi người cũng không ở lại đây lâu, ngay sau đó từng người từng người trở về phòng của mình.
Nhưng thời điểm vừa về đến phòng, nguyên bản Đoạn Hoàng Hậu còn đang bình tĩnh bỗng nhiên ném chén trà trong tay xuống đất.
"Hừ, rất tốt, một Đồng Thục Tần nhỏ nhoi, ngay cả lúc chết còn không chịu để bổn cung yên!"
Nghiêng người dựa vào ghế, dứt lời, trên mặt Đoạn Hoàng Hậu lập tức hiện lên tia phẫn nộ, nở nụ cười nham hiểm.
Thấy nàng như thế, ba người Ân Phượng Hàn, Vân Vương Ân Phượng Cẩm cùng với mẫu phi của hắn, Lệ phi không khỏi căng thẳng, tiếp theo Lệ phi liền bĩu môi tiến lên.
"Hừ, không phải sao! Chết thì đã chết, còn muốn kéo theo người khác!"
Từ trước đến nay Lệ phi đều dựa vào vẻ mặt của Đoạn Hoàng Hậu mà sống, cho nên lời này vừa dứt, lập tức liếc mắt nhìn Đoạn Hoàng Hậu một cái, sau đó mới nói tiếp.
"Bất quá theo Hoàng Hậu nương nương, chuyện này là ai làm ra? Người này gan cũng thật lớn, tuy rằng tính tình Đồng Thục Tần không tốt, nhưng nói thế nào hiện tại cũng coi như được sủng ái, sao lại giết nàng làm gì?"
Lệ phi có chút tò mò, mà nghe nàng hỏi, Đoạn Hoàng Hậu không thèm nhìn liếc mắt nhìn nàng một cái, chỉ hừ lạnh.
"Hừ, ai? Còn có thể là ai? Trừ bỏ Trương Tĩnh Nhã, bổn cung không thể nghĩ ra người thứ hai!"
"Trương Tĩnh Nhã?! Không thể nào...!Hoàng Hậu nương nương, muội muội không phải nói tốt cho Trương Quý Phi kia, nhưng chuyện này muội cảm thấy không phải nàng làm! Rốt cuộc, sau khi Đồng Thục Tần tiến cung không lâu, liền đi lại rất gần với Trương Quý phi, sau đó còn bởi vì Trương Tĩnh Nhã đứng ra cầu tình giúp nàng, quan hệ giữa hai người càng thêm thân thiết!"
"Mấy năm này, Đồng Thục Tần kia từng bước từng bước thăng chức, nhưng chưa từng xảy ra tranh chấp với Trương Quý Phi, này không phải muội cố ý nói a, nếu không phải mấy năm nay có hồ ly tinh Đồng Thục Tần giúp đỡ, thổi gió bên tai Hoàng Thượng, Trương Quý Phi nàng có thể vinh sủng không suy sao?! Cho nên, muội nghĩ, chuyện này không thể do nàng ta làm ra, trừ phi nàng ta bị ngốc!"
Lệ phi giương giọng nói, nhưng nàng vừa dứt lời đã bị Đoạn Hoàng Hậu xem thường.
"Ngươi thì biết cái gì? Ngươi nghĩ Trương Tĩnh Nhã kia là người tốt sao? Nói cho ngươi biết, Trương Tĩnh Nhã nàng là sói đội lốt cừu, bề ngoài hiền lành, nhưng nếu tàn nhẫn lên, nàng so với bất luận kẻ nào đều không kém! Hơn nữa, ngươi cho rằng tại sao Trương Tĩnh Nhã có thể sống nhiều năm trong cung như vậy mà không rơi đài? Nếu không phải vì nữ nhân kia, Hoàng thượng đã sớm quên mất nàng ta là ai!"
Đoạn Hoàng Hậu nghiến răng nghiến lợi thốt ra từng chữ, ánh mắt hung hăng mỗi lúc một nhíu lại.
Mà ở một bên nghe hai người phụ nữ nói, Ân Phượng Hàn nãy giờ vẫn luôn im lặng, hai mắt không khỏi giật giật.
"Như vậy, theo ý tứ của mẫu hậu, Trương Quý Phi là người đã xuống tay với Đồng Thục Tần, còn muốn kéo mẫu hậu xuống nước? Giống như Lan Tài Tử lần đó, muốn ăn miếng trả miếng với mẫu hậu?"
Ân Phượng Hàn nhìn thấu tâm tư của Đoạn Hoàng Hậu.
Bị con trai mình vạch trần, Đoạn Hoàng Hậu cũng không che dấu nữa, trực tiếp ngước mắt nhìn hắn một cái, sau đó mở miệng.
"Nếu không con cho rằng nàng ta còn lý do gì?"
"Mẫu hậu nói có lý, bất quá nhi thần cảm thấy người không cần vì chuyện này mà quá lo lắng...!Dù sao, chuyện này không phải chúng ta làm, chúng ta cần gì phải lo sợ? Cho nên nói đến cùng, người sợ hãi phải là tên hung thủ kia..."
Khuôn mặt lạnh lùng của Ân Phượng Hàn mang theo ý cười khó dấu.
Mà Đoạn Hoàng Hậu được Ân Phượng Hàn trấn an, tức khắc minh bạch, tiếp theo trên mặt cũng chậm rãi lộ ra tươi cười...!
"Đúng, Hàn nhi nói rất đúng!"
....
Danh sách chương