Trong lời nói của Tiểu Tú đều lộ ra niềm tự hào và hâm mộ.

Mà nghe như vậy, Nhiếp Cẩn Huyên đang đi phía trước có chút sửng sốt, sau đó hơi quay đầu liếc nhìn Tiểu Tú một cái, lúc này Tiểu Tú đang tò mò nhìn ngó xung quanh, bị những đóa hoa ven đường thu hút, thấy tình hình như vậy, Nhiếp Cẩn Huyên mới mỉm cười nhẹ nhàng nói.

"Biết sao được, Vương gia không cho ta nói với người khác, cho nên ta chỉ đành giữ kín."
"Không có việc gì, không có gì đâu, chỉ cần Vương phi vui vẻ, mọi thứ thế nào cũng được.

Bất quá nô tỳ cảm thấy, cuối cùng người tức giận nhất chắc hẳn là Vương gia.


Bởi vì mục đích ban đầu Vương gia bắt Vương phi làm việc này chỉ là muốn dọa ngài một chút, nhưng ai ngờ Vương phi lại có thể biến nguy thành an, không những không bị dọa mà còn học được bản lĩnh nghiệm thi lợi hại như vậy...!Ha hả, phòng chửng lúc đó Vương gia bị ngài làm cho tức chết đi.

Nhưng như vậy cũng tốt, ai bảo Vương gia cố tình chọc ngài làm chi, ha hả ~."
Hôm nay Tiểu Tú vô cùng hoạt bát, khác hẳn với ngày thường.

Nếu là trước đây, ngay cả nghĩ thôi Tiểu Tú còn không dám làm sao có thể nói ra những lời như thế được.

Mà lúc này, vừa nói xong, nàng liền chạy đến dòng suối nhỏ ở phía trước, không hề có nửa phần khiếp đảm và sợ hãi.

Bất quá, nghe Tiểu Tú nói như vậy, Nhiếp Cẩn Huệ đang đi theo phía sau nhịn không được mắng nàng một tiếng.

"Tiểu cô nương nhà ngươi, càng lớn càng to gan.

Ngay cả Thần Vương gia mà ngươi cũng dám nói xấu?! Thật đáng đánh!"
Miệng thì nói phải đánh nhưng trên mặt Nhiếp Cẩn Huệ tràn đầy ý cười, không có chút nghiêm nghị nào.


"Nhưng nếu để ta nói, Tiểu Tú nói cũng có phần đúng, Cẩn Huyên ngươi thật sự rất to gan nha.

Ngay cả nghiệm thi mà cũng dám học...!Ha hả, nhưng ta thực sự có chút tò mò, Cẩn Huyên ngươi nói thử xem, bọn họ đều đã chết làm sao ngươi có thể tì được manh mối từ trên người họ được? Cảm giác thật thần kỳ nha!"
"Đúng vậy, đúng vậy, Vương phi ngài hãy giải thích cho nô tỳ cùng Nhị tiểu thư một chút đi, tại sao chúng ta có thể tìm ra nhiều manh mối như vậy từ trên người người chết? Nô tỳ cũng rất muốn biết a! Ngài nhanh nói đi ~!"
Giờ này khắc này, Nhiếp Cẩn Huệ cùng Tiểu Tú đều bị gợi lên lòng tò mò, dứt lời, trực tiếp lôi kéo Nhiếp Cẩn Huyên ngồi xuống khối đá xanh ở bên cạnh.

Thấy vậy, Nhiếp Cẩn Huyên biết lần này cho dù nàng có tìm lý do gì để thoái thác cũng không thể thoát được, hơn nữa tâm tình nàng lúc này cũng khá tốt, cho nên liền nhẹ giọng cười.

"Được, được rồi cũng không có gì là không thể nói.

Chỉ là rất nhiều người sẽ cảm thấy, chỉ có người chết mới giữ được bí mật, kỳ thật nói như vậy có chút không đúng.

Bởi vì nếu nghiêm túc mà nói thì chỉ cần sự tình đã diễn ra tất nhiên sẽ lưu lại dấu vết."
"Cho nên mới nói, mặc kệ là người sống hay là người chết, bọn họ đều giống nhau, không có gì khác cả! Thậm chí có chút thời điểm, ta có thể tìm được manh mối từ trên người người chết nhiều hơn so với người sống...!Đơn giản chỉ vì, người sống có thể nói dối, nhưng người chết tuyệt đối không nói dối!"
Ngồi ở trên phiến đá, Nhiếp Cẩn Huyên thản nhiên giải thích tường tận công việc của một pháp y.


Mà nghe vậy, Tiểu Tú cùng Nhiếp Cẩn Huệ gần như cùng một lúc đều mở to hai mắt.

"Thiệt hay giả? Thần kỳ như vậy?"
"Vương phi, người chết thật sự sẽ không nói dối sao?"
"Đương nhiên! Cho dù là nói dối cũng là do người sống động tay động chân vào người chết để thực hiện thủ thuật che mắt, nhưng những chuyện như vậy, chỉ cần nghiêm túc phân tích, cẩn thận xem xét, nhất định sẽ biết được đâu là thật đâu là giả!"
"Nga...!thì ra là thế, Vương phi thật lợi hại!"
"Ta cũng cảm thấy rất thần kỳ a, bất quá Cẩn Huyên ngươi thử nói xem nếu thi thể đã bị phân hủy, hay bị chặt thành nhiều mảnh, kia không phải rất khủng bố sao? Ngay cả dọa cũng có thể hù chết người, như thế làm sao tiếp tục tra nha?"
" Đương nhiên vẫn có thể tra xét..."
"Thật sao? Nhưng vừa tưởng tượng liền cảm thấy rùng mình a~!"
"Đúng vậy, đúng vậy, nô tỳ cũng không dám xem!"
"Ha hả, ngươi thật nhát gan...".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện