Lục Diễn không thể không thừa nhận dường như anh không chán ghét phụ nữ, đương nhiên phụ nữ là giới hạn một mình Tô Cửu Cửu.
Vốn không muốn buông tay nhưng thật khéo chính là di động của anh cũng vang lên.
Không có biện pháp, anh lưu luyến buông tay ra.
Lúc anh buông ra, Tô Cửu Cửu giống như trốn ôn dịch, lùi về sau vài bước, sau đó mới lấy di động từ trong túi ra, bấm nút nghe.
- Alo, tôi là Tô Cửu Cửu.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nữ dễ nghe:
- Madam, tôi là Kim Linh, là như vầy, trên đường Nam Giang phát hiện ra một thi thể nữ, Sếp Trình bảo tôi xin ý kiến của cô...
Không đợi người bên kia nói xong, Tô Cửu Cửu liền trả lời:
- Được, bây giờ tôi lập tức đến đó.
Cô nói xong liền tắt điện thoại.
Không có biện pháp, bây giờ cô là tổ trưởng Tổ Trọng Án, có vụ án mạng phải xin ý kiến của cô là đương nhiên.
Lục Diễn cũng đang nghe điện thoại, là Trình Lạc gọi điện thoại đến, nội dung giống hệt như cuộc gọi cho Tô Cửu Cửu.
Vốn hơn nửa đêm anh sẽ không đến hiện trường, nhưng tình huống lúc này lại khác, Tô Cửu Cửu là tổ trưởng nhất định phải đến hiện trường, vậy anh cũng không ngại đi một lần.
Sau khi Tô Cửu Cửu tắt điện thoại liền định ngăn một chiếc taxi đi đến hiện trường.
Chỉ là lại bị Lục Diễn ngăn cản đúng lúc.
- Tô Cửu Cửu, cô muốn đi đến hiện trường với bộ dạng hiện giờ sao? Lục Diễn vừa nói vừa đánh giá cô từ trên xuống dưới.
Lúc này Tô Cửu Cửu mới nhớ tới tuy bây giờ đã tạnh mưa rồi, nhưng toàn thân cô đều ướt đẫm, cho dù gấp đến mấy cũng phải thay bộ quần áo khác mới đến hiện trường chứ.
Cô coi như không có Lục Diễn, xoay người đi lên tầng.
Lục Diễn lại chui vào trong xe, dùng khăn lau tóc và quần áo, bị mưa giội như vậy, dường như trái tim anh trấn định không ít.
Quả thật anh có cảm giác khác với Tô Cửu Cửu.
Tô Cửu Cửu vội vàng thay một bộ quần áo, bởi vì lấy bừa một bộ trong tủ quần áo, cho nên lúc mặc lên người mới phát hiện là một chiếc váy.
Mặc vào mới phát hiện đi đến hiện trường như vậy không ổn, nhưng không kịp đổi nữa, đành phải mặc như vậy đi.
Lúc Đậu Đinh ngủ mơ mơ màng màng nhìn thấy mẹ thay quần áo ra cửa, liền ngồi dậy dựa vào đầu giường, tình huống như vậy rất bình thường, lúc trước ở Mĩ mẹ có vụ án phải làm việc, cũng sẽ ra cửa lúc hơn nửa đêm.
Chỉ là hôm nay cậu cảm thấy không giống lúc trước lắm.
Vậy mà mẹ mặc váy ra cửa?
Chẳng lẽ không phải ra ngoài phá án sao?
Ôm lòng hiếu kỳ, Đậu Đinh chạy đến bên cửa sổ, ngó xuống dưới tầng.
Kết quả là thấy được một cảnh cậu không tưởng tượng được, vậy mà mẹ nói chuyện với một người đàn ông.
Lại nhìn kỹ, không phải người đàn ông kia là Lục Diễn sao?
Vậy mà mẹ hẹn với chú ấy? Đậu Đinh bừng tỉnh đại ngộ, quả nhiên chú ấy là cha cậu.
Ai ngờ được, thực ra tình huống dưới tầng không giống như Đậu Đinh nhìn thấy.
- Đi thôi, lên xe đi, dù sao tôi cũng tiện đường.
Lục Diễn thấy Tô Cửu Cửu đi xuống tầng, liền đi ra nghênh đón.
Tô Cửu Cửu hung dữ trừng mắt với Lục Diễn:
- Lục Diễn, anh cút xa một chút cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh!
Cô nói xong liền vòng qua anh, đi đến ven đường, ngăn cản một chiếc taxi.
Lục Diễn nhếch môi, giang tay, anh phát hiện ra một chuyện, bây giờ anh cảm thấy mình càng lúc càng giống thuốc cao bôi trên da chó, cố gắng dán sát vào thân thể cô.
Phải biết rằng hơn nửa đêm bắt xe cũng không dễ, Tô Cửu Cửu đứng một lúc lâu cũng không thấy bóng dáng chiếc xe nào.
Thấy thế Lục Diễn trực tiếp lên xe, lái xe đến trước mặt cô, hạ cửa kính xe xuống:
- Đi thôi, công việc quan trọng hơn, chúng ta bỏ ân oán xuống trước.
Vốn không muốn buông tay nhưng thật khéo chính là di động của anh cũng vang lên.
Không có biện pháp, anh lưu luyến buông tay ra.
Lúc anh buông ra, Tô Cửu Cửu giống như trốn ôn dịch, lùi về sau vài bước, sau đó mới lấy di động từ trong túi ra, bấm nút nghe.
- Alo, tôi là Tô Cửu Cửu.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nữ dễ nghe:
- Madam, tôi là Kim Linh, là như vầy, trên đường Nam Giang phát hiện ra một thi thể nữ, Sếp Trình bảo tôi xin ý kiến của cô...
Không đợi người bên kia nói xong, Tô Cửu Cửu liền trả lời:
- Được, bây giờ tôi lập tức đến đó.
Cô nói xong liền tắt điện thoại.
Không có biện pháp, bây giờ cô là tổ trưởng Tổ Trọng Án, có vụ án mạng phải xin ý kiến của cô là đương nhiên.
Lục Diễn cũng đang nghe điện thoại, là Trình Lạc gọi điện thoại đến, nội dung giống hệt như cuộc gọi cho Tô Cửu Cửu.
Vốn hơn nửa đêm anh sẽ không đến hiện trường, nhưng tình huống lúc này lại khác, Tô Cửu Cửu là tổ trưởng nhất định phải đến hiện trường, vậy anh cũng không ngại đi một lần.
Sau khi Tô Cửu Cửu tắt điện thoại liền định ngăn một chiếc taxi đi đến hiện trường.
Chỉ là lại bị Lục Diễn ngăn cản đúng lúc.
- Tô Cửu Cửu, cô muốn đi đến hiện trường với bộ dạng hiện giờ sao? Lục Diễn vừa nói vừa đánh giá cô từ trên xuống dưới.
Lúc này Tô Cửu Cửu mới nhớ tới tuy bây giờ đã tạnh mưa rồi, nhưng toàn thân cô đều ướt đẫm, cho dù gấp đến mấy cũng phải thay bộ quần áo khác mới đến hiện trường chứ.
Cô coi như không có Lục Diễn, xoay người đi lên tầng.
Lục Diễn lại chui vào trong xe, dùng khăn lau tóc và quần áo, bị mưa giội như vậy, dường như trái tim anh trấn định không ít.
Quả thật anh có cảm giác khác với Tô Cửu Cửu.
Tô Cửu Cửu vội vàng thay một bộ quần áo, bởi vì lấy bừa một bộ trong tủ quần áo, cho nên lúc mặc lên người mới phát hiện là một chiếc váy.
Mặc vào mới phát hiện đi đến hiện trường như vậy không ổn, nhưng không kịp đổi nữa, đành phải mặc như vậy đi.
Lúc Đậu Đinh ngủ mơ mơ màng màng nhìn thấy mẹ thay quần áo ra cửa, liền ngồi dậy dựa vào đầu giường, tình huống như vậy rất bình thường, lúc trước ở Mĩ mẹ có vụ án phải làm việc, cũng sẽ ra cửa lúc hơn nửa đêm.
Chỉ là hôm nay cậu cảm thấy không giống lúc trước lắm.
Vậy mà mẹ mặc váy ra cửa?
Chẳng lẽ không phải ra ngoài phá án sao?
Ôm lòng hiếu kỳ, Đậu Đinh chạy đến bên cửa sổ, ngó xuống dưới tầng.
Kết quả là thấy được một cảnh cậu không tưởng tượng được, vậy mà mẹ nói chuyện với một người đàn ông.
Lại nhìn kỹ, không phải người đàn ông kia là Lục Diễn sao?
Vậy mà mẹ hẹn với chú ấy? Đậu Đinh bừng tỉnh đại ngộ, quả nhiên chú ấy là cha cậu.
Ai ngờ được, thực ra tình huống dưới tầng không giống như Đậu Đinh nhìn thấy.
- Đi thôi, lên xe đi, dù sao tôi cũng tiện đường.
Lục Diễn thấy Tô Cửu Cửu đi xuống tầng, liền đi ra nghênh đón.
Tô Cửu Cửu hung dữ trừng mắt với Lục Diễn:
- Lục Diễn, anh cút xa một chút cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh!
Cô nói xong liền vòng qua anh, đi đến ven đường, ngăn cản một chiếc taxi.
Lục Diễn nhếch môi, giang tay, anh phát hiện ra một chuyện, bây giờ anh cảm thấy mình càng lúc càng giống thuốc cao bôi trên da chó, cố gắng dán sát vào thân thể cô.
Phải biết rằng hơn nửa đêm bắt xe cũng không dễ, Tô Cửu Cửu đứng một lúc lâu cũng không thấy bóng dáng chiếc xe nào.
Thấy thế Lục Diễn trực tiếp lên xe, lái xe đến trước mặt cô, hạ cửa kính xe xuống:
- Đi thôi, công việc quan trọng hơn, chúng ta bỏ ân oán xuống trước.
Danh sách chương