- Tổ trưởng Tô, cô xem bây giờ không còn sớm nữa, cô hãy đi về nhà trước đi, phạm nhân cứ để tôi thẩm vấn cho.
Trình Lạc nói xong còn không quên nhìn thoáng qua Lục Diễn với ý vị thâm trường.
Tô Cửu Cửu vốn muốn từ chối nhưng nghĩ đến đứa bé vẫn còn ở một mình trong khách sạn, cũng không kiên trì nữa:
- Được, vậy thì làm phiền anh rồi.
- Không phiền gì đâu, đi thôi, Hứa Nguyện.
Lúc Trình Lạc rời đi vẫn còn không quên dẫn bóng đèn Hứa Nguyện cùng rời đi.
Chỉ còn lại hai người Tô Cửu Cửu và Lục Diễn yên lặng đi trên đường.
- Lục Diễn, bây giờ tôi nói cho anh biết, Đậu Đinh là con trai tôi, không có bất luận quan hệ gì với anh, câu trả lời này anh có vừa lòng không? Tô Cửu Cửu đề phòng cao độ nói, có lẽ trong lòng đã ném đi sợ hãi, bản năng đã bảo cô trả lời như vậy.
Nói xong cô mới phát hiện, lời của cô có cảm giác hơi giấu đầu hở đuôi.
- Đậu Đinh? Cái tên thật đáng yêu, nếu cô đã nói Đậu Đinh không phải là con tôi, vậy cô có dám để cho đứa bé và tôi giám định DNA hay không?
Lục Diễn biết rõ cô đang nói dối, mà anh muốn vạch trần lời nói dối của cô.
Hơi thở Tô Cửu Cửu cứng lại, một giây sau, cô xoay người rời đi.
Vừa đi vừa thở gấp nói:
- Anh nói làm giám định DNA thì làm, anh cho rằng anh là ai!
Lục Diễn nhìn cô như vậy, càng thêm chắc chắn Đậu Đinh là con anh, khóe miệng không ngăn được ý cười, vội vàng đuổi theo.
Có lẽ cảm xúc quá mức kích động, hoặc là do cô không biết phải làm sao, hơn nữa lại đi giày cao gót mà mình đi không quen, bước chân của cô bị nghiêng, sắp tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Đúng lúc này Lục Diễn nhanh tay lẹ mắt ôm lấy eo cô.
Tô Cửu Cửu còn tưởng rằng mình sẽ ngã sấp xuống, lại phát hiện không có ngã, sau đó cô cảm nhận được eo mình rất nóng, lúc này mới phát hiện một đôi tay đang ôm lấy eo cô.
Mà tư thế của Lục Diễn và cô lúc này, thật sự muốn bao nhiêu ái muội có bấy nhiêu ái muội, hai tay anh ôm eo cô, mà cả người cô đều ở trong lòng anh.
Đáng giận nhất là mặt anh lại cố ý kề sát mặt cô.
Lục Diễn ngửi được hương thơm nhàn nhạt trên người cô, trong chớp mắt hoa mắt chóng mặt, từ trước đến nay anh luôn cách điện với phụ nữ, anh không biết sẽ có một người phụ nữ làm cho anh có cảm giác kỳ diệu như vậy.
Một giây sau, Tô Cửu Cửu dùng lực đẩy anh ra, vẫn không quên cho anh một cái đạp đoạn tử tuyệt tôn.
- Lục Diễn, anh là đồ khốn nạn, dám chiếm tiện nghi của lão nương!
Cũng khó trách cô dũng mãnh như vậy, nhiều năm trôi qua, không có người đàn ông nào dám chiếm tiện nghi của cô, vô cùng rõ ràng, lần này Lục Diễn ăn tim gấu mật hổ rồi.
Nhưng mà một cái đạp lần này Lục Diễn dễ dàng tránh được, không chật vật giống như năm năm trước.
Phải biết rằng năm năm trôi qua, anh đúng là không nhàn rỗi, từ khi bị Tô Cửu Cửu "Bá vương ngạnh thượng cung", sau đó anh cũng rất cố gắng luyện tập, may mà anh là người chỉ cần dụng tâm là có thể sẽ làm tốt chuyện đó, anh tin tưởng bây giờ công phu của anh cũng không kém Tô Cửu Cửu.
Không trúng mục tiêu là chỗ hiểm của anh, Tô Cửu Cửu rất bất ngờ, xem ra năm năm qua thật sự là đã xảy ra không ít chuyện.
- Tô Cửu Cửu, tôi cảm thấy chúng ta nên bình tĩnh nói chuyện.
Lục Diễn không muốn giương cung bạt kiếm với cô, nhìn bộ dạng của cô, cô hoàn toàn coi anh là tên lưu manh vô lại, nhưng mà anh không phải.
Tô Cửu Cửu bước chậm rãi đến trước mặt anh, mặc dù cô cao gần 1m7 lại đi thêm đôi giày cao gót nhưng cô vẫn phải ngước lên nhìn anh:
- Lục Diễn, giữa tôi và anh không có gì cần phải nói!
Cô gằn từng chữ một, nếu có khả năng lựa chọn, cô hi vọng kiếp này không gặp lại anh, đương nhiên cô càng hi vọng từ trước đến giờ cô không có gặp anh.
- Cô thật sự chắc chắn là không có chuyện gì để nói sao? Cô là cảnh sát nên biết pháp luật mới đúng, nếu Đậu Đinh là con tôi, tôi có quyền tranh giành quyền lợi nuôi dưỡng...
Trình Lạc nói xong còn không quên nhìn thoáng qua Lục Diễn với ý vị thâm trường.
Tô Cửu Cửu vốn muốn từ chối nhưng nghĩ đến đứa bé vẫn còn ở một mình trong khách sạn, cũng không kiên trì nữa:
- Được, vậy thì làm phiền anh rồi.
- Không phiền gì đâu, đi thôi, Hứa Nguyện.
Lúc Trình Lạc rời đi vẫn còn không quên dẫn bóng đèn Hứa Nguyện cùng rời đi.
Chỉ còn lại hai người Tô Cửu Cửu và Lục Diễn yên lặng đi trên đường.
- Lục Diễn, bây giờ tôi nói cho anh biết, Đậu Đinh là con trai tôi, không có bất luận quan hệ gì với anh, câu trả lời này anh có vừa lòng không? Tô Cửu Cửu đề phòng cao độ nói, có lẽ trong lòng đã ném đi sợ hãi, bản năng đã bảo cô trả lời như vậy.
Nói xong cô mới phát hiện, lời của cô có cảm giác hơi giấu đầu hở đuôi.
- Đậu Đinh? Cái tên thật đáng yêu, nếu cô đã nói Đậu Đinh không phải là con tôi, vậy cô có dám để cho đứa bé và tôi giám định DNA hay không?
Lục Diễn biết rõ cô đang nói dối, mà anh muốn vạch trần lời nói dối của cô.
Hơi thở Tô Cửu Cửu cứng lại, một giây sau, cô xoay người rời đi.
Vừa đi vừa thở gấp nói:
- Anh nói làm giám định DNA thì làm, anh cho rằng anh là ai!
Lục Diễn nhìn cô như vậy, càng thêm chắc chắn Đậu Đinh là con anh, khóe miệng không ngăn được ý cười, vội vàng đuổi theo.
Có lẽ cảm xúc quá mức kích động, hoặc là do cô không biết phải làm sao, hơn nữa lại đi giày cao gót mà mình đi không quen, bước chân của cô bị nghiêng, sắp tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Đúng lúc này Lục Diễn nhanh tay lẹ mắt ôm lấy eo cô.
Tô Cửu Cửu còn tưởng rằng mình sẽ ngã sấp xuống, lại phát hiện không có ngã, sau đó cô cảm nhận được eo mình rất nóng, lúc này mới phát hiện một đôi tay đang ôm lấy eo cô.
Mà tư thế của Lục Diễn và cô lúc này, thật sự muốn bao nhiêu ái muội có bấy nhiêu ái muội, hai tay anh ôm eo cô, mà cả người cô đều ở trong lòng anh.
Đáng giận nhất là mặt anh lại cố ý kề sát mặt cô.
Lục Diễn ngửi được hương thơm nhàn nhạt trên người cô, trong chớp mắt hoa mắt chóng mặt, từ trước đến nay anh luôn cách điện với phụ nữ, anh không biết sẽ có một người phụ nữ làm cho anh có cảm giác kỳ diệu như vậy.
Một giây sau, Tô Cửu Cửu dùng lực đẩy anh ra, vẫn không quên cho anh một cái đạp đoạn tử tuyệt tôn.
- Lục Diễn, anh là đồ khốn nạn, dám chiếm tiện nghi của lão nương!
Cũng khó trách cô dũng mãnh như vậy, nhiều năm trôi qua, không có người đàn ông nào dám chiếm tiện nghi của cô, vô cùng rõ ràng, lần này Lục Diễn ăn tim gấu mật hổ rồi.
Nhưng mà một cái đạp lần này Lục Diễn dễ dàng tránh được, không chật vật giống như năm năm trước.
Phải biết rằng năm năm trôi qua, anh đúng là không nhàn rỗi, từ khi bị Tô Cửu Cửu "Bá vương ngạnh thượng cung", sau đó anh cũng rất cố gắng luyện tập, may mà anh là người chỉ cần dụng tâm là có thể sẽ làm tốt chuyện đó, anh tin tưởng bây giờ công phu của anh cũng không kém Tô Cửu Cửu.
Không trúng mục tiêu là chỗ hiểm của anh, Tô Cửu Cửu rất bất ngờ, xem ra năm năm qua thật sự là đã xảy ra không ít chuyện.
- Tô Cửu Cửu, tôi cảm thấy chúng ta nên bình tĩnh nói chuyện.
Lục Diễn không muốn giương cung bạt kiếm với cô, nhìn bộ dạng của cô, cô hoàn toàn coi anh là tên lưu manh vô lại, nhưng mà anh không phải.
Tô Cửu Cửu bước chậm rãi đến trước mặt anh, mặc dù cô cao gần 1m7 lại đi thêm đôi giày cao gót nhưng cô vẫn phải ngước lên nhìn anh:
- Lục Diễn, giữa tôi và anh không có gì cần phải nói!
Cô gằn từng chữ một, nếu có khả năng lựa chọn, cô hi vọng kiếp này không gặp lại anh, đương nhiên cô càng hi vọng từ trước đến giờ cô không có gặp anh.
- Cô thật sự chắc chắn là không có chuyện gì để nói sao? Cô là cảnh sát nên biết pháp luật mới đúng, nếu Đậu Đinh là con tôi, tôi có quyền tranh giành quyền lợi nuôi dưỡng...
Danh sách chương