"Tiểu nhân biết sai rồi, xin ngài tha tội."
Con quỷ cái đói kia cúi gằm mặt, à không, hộp sọ của nó xuống dưới xương ngực, ra vẻ ăn năn hối lỗi trước mặt Hoàng.
Nhìn nó thật gớm chiếc với hai chiếc răng nanh dài nhọn hoắt, hai hốc mắt lõm vào bên trong không có tròng, bộ da xanh loét bám dính lấy khung xương như một loại kí sinh. Tóc thì lơ thơ vài cọng dài xám xám, trắng không ra trắng, đen không ra đen.
Chắc chắn nó ngửi thấy mùi máu... Chậc chậc... Máu trai tân ở đây, nên mới bước ra tính làm liều.
Ai mà ngờ, người kia lại có thể nhìn thấy nó chứ.
Ngu dại, thứ quỷ ngu dại aaaaaaa...
"Ngươi ở đây lâu chưa? Tại sao lại không bị âm binh tới bắt?"
Hoàng nuốt ngược cơn buồn nôn sắp trào ra khỏi nơi cổ họng, dùng một giọng hết sức bình sinh để nói, chứ thực ra trong dạ dày đang biểu tình, muốn đưa hết thức ăn ra ngoài bằng đường miệng.
Ừ ha, đúng vậy. Hoàng hỏi con quỷ kia xong, cũng thấy thật lạ. Quái đản, thứ quỷ này cùng bầy quỷ đói đáng sợ kia ở điện Nhị, nếu như chỉ cần léng phéng vài giờ thôi, lập tức sẽ có âm binh của Thành Hoàng làng tới bắt liền. Hà cớ tại sao chúng vẫn bình an vô sự?!? "Cái này... Tiểu nhân không có biết."
Quỷ cái kia đi chuyển khớp xương cổ của mình, tạo thành một chuyển động lắc lư sang trái qua phải, ngụ ý là lắc đầu, khớp kêu rắc rắc.
Hoàng tuy sởn da gà đến tận óc, nhưng vẫn cố làm ra vẻ bình thường. Thứ quỷ cái, thấy trai là sáng mắt ra, mau biến đi.
"Thôi được, mau đi đi."
Cậu lấy một lá bìa tím, dán ngay bên hộp sọ của con quỷ, niệm thần chú, lập tức nó lại biến thành khói đen, phả nhanh vào hư không, biến mất hoàn toàn như chưa từng xuất hiện.
Chắc do oán hận lúc chết nặng nề quá. Cậu để ý thấy trên hộp sọ con quỷ kia có một hốc lớn, cỡ bằng một trái táo nhỏ, bị đập nát xương xung quanh. Chắc là bị sát hại tàn bạo, chết bất ngờ nên không chịu siêu thoát, oan hồn thường hay lảng vảng quanh đây.
Hoàng thở dài, mấy chuyện ân ân oán oán này cậu không tham gia, có như thế nào, kẻ xấu tuy thoát lưới pháp luật nhưng tuyệt đối xuống âm gian lại bị chịu sự rà soát lại một lượt của âm phủ, xác suất trốn tội là 0%, người oan ức chắc chắn sẽ được làm Phước ở kiếp sau, chuyện siêu thoát cho con quỷ kia giúp cậu làm tăng âm Đức, tuy không đáng là bao, nhưng vẫn tốt. Những chuyện còn lại, đã có các quỷ sai cùng Diêm Vương giải quyết.
Nghĩ đoạn, Hoàng bước lại trong điện, vòng ra phía trái tìm chú Hải.
Con quỷ cái đói kia cúi gằm mặt, à không, hộp sọ của nó xuống dưới xương ngực, ra vẻ ăn năn hối lỗi trước mặt Hoàng.
Nhìn nó thật gớm chiếc với hai chiếc răng nanh dài nhọn hoắt, hai hốc mắt lõm vào bên trong không có tròng, bộ da xanh loét bám dính lấy khung xương như một loại kí sinh. Tóc thì lơ thơ vài cọng dài xám xám, trắng không ra trắng, đen không ra đen.
Chắc chắn nó ngửi thấy mùi máu... Chậc chậc... Máu trai tân ở đây, nên mới bước ra tính làm liều.
Ai mà ngờ, người kia lại có thể nhìn thấy nó chứ.
Ngu dại, thứ quỷ ngu dại aaaaaaa...
"Ngươi ở đây lâu chưa? Tại sao lại không bị âm binh tới bắt?"
Hoàng nuốt ngược cơn buồn nôn sắp trào ra khỏi nơi cổ họng, dùng một giọng hết sức bình sinh để nói, chứ thực ra trong dạ dày đang biểu tình, muốn đưa hết thức ăn ra ngoài bằng đường miệng.
Ừ ha, đúng vậy. Hoàng hỏi con quỷ kia xong, cũng thấy thật lạ. Quái đản, thứ quỷ này cùng bầy quỷ đói đáng sợ kia ở điện Nhị, nếu như chỉ cần léng phéng vài giờ thôi, lập tức sẽ có âm binh của Thành Hoàng làng tới bắt liền. Hà cớ tại sao chúng vẫn bình an vô sự?!? "Cái này... Tiểu nhân không có biết."
Quỷ cái kia đi chuyển khớp xương cổ của mình, tạo thành một chuyển động lắc lư sang trái qua phải, ngụ ý là lắc đầu, khớp kêu rắc rắc.
Hoàng tuy sởn da gà đến tận óc, nhưng vẫn cố làm ra vẻ bình thường. Thứ quỷ cái, thấy trai là sáng mắt ra, mau biến đi.
"Thôi được, mau đi đi."
Cậu lấy một lá bìa tím, dán ngay bên hộp sọ của con quỷ, niệm thần chú, lập tức nó lại biến thành khói đen, phả nhanh vào hư không, biến mất hoàn toàn như chưa từng xuất hiện.
Chắc do oán hận lúc chết nặng nề quá. Cậu để ý thấy trên hộp sọ con quỷ kia có một hốc lớn, cỡ bằng một trái táo nhỏ, bị đập nát xương xung quanh. Chắc là bị sát hại tàn bạo, chết bất ngờ nên không chịu siêu thoát, oan hồn thường hay lảng vảng quanh đây.
Hoàng thở dài, mấy chuyện ân ân oán oán này cậu không tham gia, có như thế nào, kẻ xấu tuy thoát lưới pháp luật nhưng tuyệt đối xuống âm gian lại bị chịu sự rà soát lại một lượt của âm phủ, xác suất trốn tội là 0%, người oan ức chắc chắn sẽ được làm Phước ở kiếp sau, chuyện siêu thoát cho con quỷ kia giúp cậu làm tăng âm Đức, tuy không đáng là bao, nhưng vẫn tốt. Những chuyện còn lại, đã có các quỷ sai cùng Diêm Vương giải quyết.
Nghĩ đoạn, Hoàng bước lại trong điện, vòng ra phía trái tìm chú Hải.
Danh sách chương