Trong lúc Hoàng ra ngoài nghe điện thoại, đám con trai đã bắt đầu gọi bia, còn con gái thì bắt đầu khoe xem móng tay đứa nào đẹp nhất.
Đến lượt Giao Linh, cô cũng chìa tay ra theo bản năng, nhưng lại là úp ngược nó xuống.
"Giao Linh, thứ gì trong tay em kia?"
Khanh nhìn vào lòng bàn tay Giao Linh, thắc mắc.
"Cuối cùng lại không qua khỏi mắt cô ta."
Giao Linh lầm bầm.
Cô vội vàng thu tay lại, nắm lấy, không cho Khanh nhìn ra lá bùa mà Hoàng vẽ cho mình.
"Không có gì, không có gì đâu. Em hay vẽ bậy linh tinh vào trong tay ý mà. Thói quen thôi."
"Thế à?"
Khanh Khanh à một tiếng thật to, rồi làm như đã hiểu ra chuyện gì.
Đồ đáng ghét Khanh Khanh.
Không hiểu sao khi nãy lúc Giao Linh nhìn anh Hoàng, lại phát hiện ra anh Hoàng không nhìn Giao Linh mà lại nhìn bà chị Khanh Khanh kia. Còn bà chị kia cũng nhìn anh Hoàng, mà cái người tên Tuấn kia lại nhìn hai người. Giao Linh cảm giác trong người bực bội, muốn chạy lại cắn vào tay anh Hoàng một cái cho bõ tức...
Nói chuyện với mẹ một hồi, Hoàng cuối cùng cũng bước vào quán.
"Hơi lâu nhỉ?"
Khanh Khanh nhìn cậu, khẽ mỉm cười.
Hoàng không nói gì, chỉ cười rồi gật đầu.
"Khanh, em đã đói chưa?"
Tuấn nãy giờ ngồi bên cạnh mới lên tiếng.
"Em chưa."
Khanh Khanh lại cười tiếp.
Xinh thật...
Nhưng mà không bằng Giao Linh, huống hồ gì là Cao Tuệ Mẫn.
Cao Tuệ Mẫn?!? Tự nhiên Hoàng nghĩ đến cô ta làm gì?
Cậu ngồi xuống chỗ, quay sang quan sát Giao Linh. Cô vẫn đang còn say sưa mải mê nghe Nga và Mai lắm mồm lắm miệng kể chuyện linh tinh.
"Sao đợt trước biến mất lâu thế?"
Khanh nhìn Hoàng.
Đến giờ phút này, việc cậu bị đâm bởi hai kẻ kia vẫn được giữ kín. Phần vì nhà trường muốn trấn an học sinh, không ai lại nói có kẻ sát nhân trong ngôi trường đang học, phần còn lại là do mẹ Hoàng không nói ra cho người khác biết.
"Mình chỉ là mắc tập trung ôn thi cho qua môn thôi. Chứ không có ý biến mất gì gì đâu."
"Ha ha, ừ. Tại thấy dạo này ít liên lạc với tụi này hẳn."
Khanh Khanh cười chữa ngượng. Cô đang bị Hoàng bơ, chính xác hơn là vị trí trong lòng cậu ta đã có người thay thế?
Hoàng khẽ lén quan sát Khanh Khanh. Rõ ràng là không có gì, nhưng tại sao Hoàng lại cảm thấy trực giác có gì đó không ổn?
Không ổn ở chỗ nào nhỉ?
Nhóm bạn ngồi nói chuyện với nhau thêm một chút nữa, thì Khanh Khanh do vướng chiếc túi xách, đã va vào cốc nước trên bàn, làm nước rớt hết xuống mép váy Giao Linh.
"Chị xin lỗi, xin lỗi em. Để chị lau chỗ ướt cho."
Khanh Khanh mang khăn giấy, định lau khô chỗ bị ướt.
Giao Linh mím môi, gạt phắt tay của cô ra, xô ghế chạy nhanh ra ngoài.
Hành động của Giao Linh khiến mọi người hoảng hốt.
Hoàng cũng không ngoại lệ...
Thôi chết, váy của Giao Linh làm bằng giấy...
Chẳng phải ướt hết thì chiếc váy cũng tan theo hay sao?
Hoàng nhìn theo Giao Linh, cậu vội vàng đứng lên, chạy ra ngoài, không quên nói rằng Giao Linh bị chứng mất kiểm soát hành động, mọi người thông cảm cho hai người.
Đến lượt Giao Linh, cô cũng chìa tay ra theo bản năng, nhưng lại là úp ngược nó xuống.
"Giao Linh, thứ gì trong tay em kia?"
Khanh nhìn vào lòng bàn tay Giao Linh, thắc mắc.
"Cuối cùng lại không qua khỏi mắt cô ta."
Giao Linh lầm bầm.
Cô vội vàng thu tay lại, nắm lấy, không cho Khanh nhìn ra lá bùa mà Hoàng vẽ cho mình.
"Không có gì, không có gì đâu. Em hay vẽ bậy linh tinh vào trong tay ý mà. Thói quen thôi."
"Thế à?"
Khanh Khanh à một tiếng thật to, rồi làm như đã hiểu ra chuyện gì.
Đồ đáng ghét Khanh Khanh.
Không hiểu sao khi nãy lúc Giao Linh nhìn anh Hoàng, lại phát hiện ra anh Hoàng không nhìn Giao Linh mà lại nhìn bà chị Khanh Khanh kia. Còn bà chị kia cũng nhìn anh Hoàng, mà cái người tên Tuấn kia lại nhìn hai người. Giao Linh cảm giác trong người bực bội, muốn chạy lại cắn vào tay anh Hoàng một cái cho bõ tức...
Nói chuyện với mẹ một hồi, Hoàng cuối cùng cũng bước vào quán.
"Hơi lâu nhỉ?"
Khanh Khanh nhìn cậu, khẽ mỉm cười.
Hoàng không nói gì, chỉ cười rồi gật đầu.
"Khanh, em đã đói chưa?"
Tuấn nãy giờ ngồi bên cạnh mới lên tiếng.
"Em chưa."
Khanh Khanh lại cười tiếp.
Xinh thật...
Nhưng mà không bằng Giao Linh, huống hồ gì là Cao Tuệ Mẫn.
Cao Tuệ Mẫn?!? Tự nhiên Hoàng nghĩ đến cô ta làm gì?
Cậu ngồi xuống chỗ, quay sang quan sát Giao Linh. Cô vẫn đang còn say sưa mải mê nghe Nga và Mai lắm mồm lắm miệng kể chuyện linh tinh.
"Sao đợt trước biến mất lâu thế?"
Khanh nhìn Hoàng.
Đến giờ phút này, việc cậu bị đâm bởi hai kẻ kia vẫn được giữ kín. Phần vì nhà trường muốn trấn an học sinh, không ai lại nói có kẻ sát nhân trong ngôi trường đang học, phần còn lại là do mẹ Hoàng không nói ra cho người khác biết.
"Mình chỉ là mắc tập trung ôn thi cho qua môn thôi. Chứ không có ý biến mất gì gì đâu."
"Ha ha, ừ. Tại thấy dạo này ít liên lạc với tụi này hẳn."
Khanh Khanh cười chữa ngượng. Cô đang bị Hoàng bơ, chính xác hơn là vị trí trong lòng cậu ta đã có người thay thế?
Hoàng khẽ lén quan sát Khanh Khanh. Rõ ràng là không có gì, nhưng tại sao Hoàng lại cảm thấy trực giác có gì đó không ổn?
Không ổn ở chỗ nào nhỉ?
Nhóm bạn ngồi nói chuyện với nhau thêm một chút nữa, thì Khanh Khanh do vướng chiếc túi xách, đã va vào cốc nước trên bàn, làm nước rớt hết xuống mép váy Giao Linh.
"Chị xin lỗi, xin lỗi em. Để chị lau chỗ ướt cho."
Khanh Khanh mang khăn giấy, định lau khô chỗ bị ướt.
Giao Linh mím môi, gạt phắt tay của cô ra, xô ghế chạy nhanh ra ngoài.
Hành động của Giao Linh khiến mọi người hoảng hốt.
Hoàng cũng không ngoại lệ...
Thôi chết, váy của Giao Linh làm bằng giấy...
Chẳng phải ướt hết thì chiếc váy cũng tan theo hay sao?
Hoàng nhìn theo Giao Linh, cậu vội vàng đứng lên, chạy ra ngoài, không quên nói rằng Giao Linh bị chứng mất kiểm soát hành động, mọi người thông cảm cho hai người.
Danh sách chương