"Bác ấy cả ngày nay đều đi đi lại lại, rồi ngó ngó nghiêng nghiêng nhìn vào phòng anh. Thở dài ngao ngán, rồi lại lắc đầu, chảy nước mắt. Giao Linh có nhìn thấy, nhưng không ra nói chuyện được."

Hả?

Hoàng nhíu mày. Quái lạ, ai được nhỉ? Không lẽ... Ăn trộm?!? Cậu ngồi dậy, nói Giao Linh vào bên trong búp bê, còn chính mình thì ôm một cây chổi, vác ra ngoài hành lang.

"Kétttt...."

Tiếng cửa nối hành lang ban công với phòng Hoàng vang lên. Cậu bước nhanh đi ra, nhìn ngó xung quanh, nhưng chỉ toàn một màu tối thui, không có gì bất thường.

"Haizz... Có ai đâu?"

Hoàng khẽ thở dài, bước vào trong nhà.

"Đúng rồi nhỉ... Thằng bé không thể nhìn thấy mình..."

Hoàng khựng lại.

Qu... Quả nhiên...

Cậu cười cười, quay đầu lại. Nước mắt trào ra lúc nào không hay.

Giọng nói ấy, không nhầm lẫn được. Khuôn mặt đầy những nếp nhăn ấy, không hề sai.

"Con chào bác Thắng."

Vong hồn đứng sau cánh cửa khẽ động đậy.

"Con trai... Con có thể nhìn thấy, nghe thấy bác nói?"

Hồn ma bác Thắng thất thần, nhìn Hoàng.

"Con biết là bác mà."

Hoàng nghẹn lại.

"Bác vẫn còn nhớ đến con. Bác vẫn thương con."

Bác Thắng cười cười, bước đến bên cạnh cậu.

"Trai ngoan. Lớn rồi đừng khóc nhè nữa. Bác buồn lắm đấy."

"Bác... Sao bác đi mất?!?"

Hoàng mặc kệ bác Thắng, tiếp tục hỏi.

"Bác... Bác không phải... À à, bác buồn quá, bà ấy đi rồi, bác không thể ở trên này sống nữa..."

Hoàng gật gật, khẽ chùi nước mắt.

"Bác đến thăm con một chút, con về từ lúc nào mà bác không biết. Bác xin lỗi, bác đi vội quá. Nhưng mà... Tại sao... Con có thể nhìn thấy bác?!?"

"Bác. Lần trước khi về nhà dưỡng bệnh có kể bác nghe rồi."

"À à... Ừ nhỉ..."

Bác Thắng như thể nhớ ra gì đấy, vỗ vỗ trán.

"Giờ con đã là pháp sư rồi đấy, bác thấy con có giỏi không?"

"Giỏi, giỏi lắm."

Hoàng hí hửng khoe với bác Thắng về chuyện này.

"Con hết buồn rồi chứ? Thầy con không về đây chơi à?"

"Không có ạ. Con được nghỉ đúng vào hội làng, hai tuần về nhà thôi."

Hoàng lắc đầu.

Thầy Long?

Bác Thắng hỏi thầy Long làm gì?

"Bác... Bác không ở cạnh con lâu được, con... Con nhớ bảo trọng nhé..."

Bác Thắng nhìn vào trong lòng bàn tay mình thất thần, vội vàng tạm biệt.

"Ơ bác... Bác..."

Hoàng giật mình, gọi với theo, nhưng bác Thắng đã biến vào hư không.

Sao lại có thể như thế được?!?

Không hiểu sao bác Thắng lại đi vội như thế?!?

Lúc nãy ở cạnh, Hoàng đã ngửi thấy mùi tanh tanh.

Cậu nghĩ mãi vẫn không ra. Nhưng không sao.

Rốt cục thì bác vẫn nhớ đến cậu.

Như thế là cậu đã mãn nguyện rồi.

Hoàng cười cười, cậu khi ở đám tang đã không có thấy linh hồn bác quẩn quanh, định bụng khi về nhà sẽ tìm cách gọi về.

Nhưng giờ bác đã đến chào tạm biệt. Tuy có chút gấp gáp. Nhưng thật tốt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện