Lâm Uyển Nương hơi sửng sốt, cảm thấy người thanh niên trẻ này rất quen thuộc, nhưng là nàng cũng không nói ra được là như thế nào quen thuộc.
"Ngươi đứng phát ngốc làm gì, muốn ta đau chết sao!" Khương Thiên Tứ tức giận.
Lâm Uyển Nương lấy lại lý trí, chạy nhanh lại đỡ Khương Thiên Tứ vào trong, mãn tâm mãn nhãn chỉ còn lại Khương Thiên Tổ đang thống khổ.
Khương Quy buồn cười, Lâm Uyển Nương đúng thật là vẫn như mấy năm trước, vẫn là từ mẫu yêu thương nhi tử của mình. Đến giờ phút này Khương Quy cũng không thể lui ra, này sẽ không hợp quy củ, bất quá trên đường chuyển vào phòng nàng không dấu vết khiến đồng sự thay nàng chữa trị cho Khương Thiên Tứ. Để nàng tới trị liệu cho Khương Thiên Tứ nàng sợ chính mình sẽ *quan báo tư thù, ra tay tra tấn hắn, sẽ phá hỏng danh tiếng của Hồi Xuân Đường. (*quan báo tư thù = lấy việc công trả thù riêng)
Ở bên trong sự đau đớn, Khương Thiên Tứ đem Khương Minh Châu ra mắng long trời lở đất, hận cũ chưa trả xong nay lại thêm hận mới, Khương Minh Châu đã vững vàng chiếm giữ vị trí đầu bảng trong danh sách thù hận của Khương Thiên Tứ, bỏ xa vị trí thứ hai, tâm muốn xé sống Khương Minh Châu, Khương Thiên Tứ đều có. Hắn như thế nào có thể không hận Khương Minh Châu, đầu tiên là thiến hắn, việc đó đối với một người nam nhân là vô cùng nhục nhã, sau lại hắn vừa tìm được phụ thân vốn là sẽ có cuộc sống vinh hoa phú quý, đi ngang trời nhưng lại bị Khương Minh Châu phá hỏng, làm lộ ra chuyện xấu của hắn. Nếu như phụ thân cũng như lão thái bà đã chết kia, cũng không nhận hắn, hắn về sau nên làm cái gì bây giờ? Khương Quy tinh thần vừa động, Khương Minh Châu cũng ở Thượng Hải, đây là toàn gia đại đoàn viên a, có ý tứ.
"Xú kỹ nữ như thế nào không bị người chơi chết ở trên giường, ông trời mắt bị mù, cư nhiên cũng thu lưu cái đồ đê tiện này..." Tức muốn hộc máu Khương Thiên Tứ miệng lải nhải chửi không ngừng, Lưu đại phu đang giúp hắn xử lý vết thương không thể nhịn được nữa: "Im lặng, nơi này là dược quán, thỉnh bảo trì an tĩnh."
Khương Thiên Tứ hậm hực, bực bội ngậm lại miệng, hắn chính là người như vậy, chuyên bắt nạt kẻ yếu.
Lâm Uyển Nương liếc mắt nhìn về hướng Khương Quy đang tiếp nhận bệnh nhân khác, nãy giờ cũng không thèm liếc nhìn bọn họ lại lần thứ hai, Lâm Uyển Nương mày gắt gao nhíu chặt lại.
Xử lý tốt vết thương, Lâm Uyển Nương đỡ Khương Thiên Tứ rời đi, nàng một lần nữa không nhịn được quay đầu lại nhìn Khương Quy.
Khương Thiên Tứ duỗi tay ngăn lại xe kéo thấy vậy, hắn không kiên nhẫn nói: "Ngươi nhìn cái gì?"
Lâm Uyển Nương do dự nói: "Cái kia đại phu mặc áo màu lam vừa rồi, có chút nhìn giống Lai Đệ."
"Khương Lai Đệ?" Đau đến căn bản không có tâm trạng liếc nhìn Khương Quy, Khương Thiên Tứ trào phúng nói, "Ngươi bị thần kinh đi, đó là một cái nam nhân, làm sao có thể là Khương Lai Đệ. Khương Lai Đệ sao có thể trở thành đại phu, ngươi nghĩ cũng thật đẹp."
Lâm Uyển Nương ngượng ngùng, đúng vậy, sao có thể, đại khái là người giống người đi.
Khương Thiên Tứ bực bội nói: "Ngươi có thời gian rảnh nhớ tới Khương Lai Đệ, còn không bằng ngươi hảo hảo nghĩ xem làm thế nào hướng phụ thân giải thích đi. Đều do cái đồ hàng nát Khương Minh Châu, sẽ sớm có một ngày lão tử chơi chết nàng." Hùng hùng hổ hổ ngồi trên xe kéo rời đi.
Trong dược quán Khương Quy cười một cái, Lâm Uyển Nương một chút nhìn một chút lại nhìn, nàng đương nhiên là phát hiện. Nàng mấy năm nay biến hóa không nhỏ, nhưng còn chưa tới tình trạng đổi một khuôn mặt khác, Lâm Uyển Nương nhận thấy được cái gì cũng thực là bình thường, dù sao cũng là nương thân sinh không phải sao, Khương Quy châm chọc cong lên khóe môi.
Trở lại khách sạn Cẩm Hoa, Lâm Uyển Nương lại không nhịn được nhớ lại người thanh niên trẻ tuổi xa lạ mà lại quen thuộc nàng gặp được ở dược quán, nàng hồn vía lên tận mây xanh, bất quá rất nhanh đã bị sự hoảng loạn của Khương Thiên Tứ kéo lại tinh thần.
Khương Thiên Tứ tâm tình như kiến bị bỏ trên chảo nóng, một khi phụ thân phái người đi Tam gia thôn hỏi thăm, lập tức biết hắn nối dối rất nhiều, đến lúc đó phụ thân sẽ như thế nào nhìn hắn? Có thể hay không sẽ hoài nghi huyết thống của hắn, sẽ không nhận hắn là nhi tử? Khương Thiên Tứ rùng mình, hắn thật vất vả mới tìm lại được phụ thân, mắt thấy sinh hoạt nghèo khổ liền sẽ nhanh chóng chấm dứt, chẳng lẽ lại bị đánh trở về địa ngục.
Khương Thiên Tứ tâm như bị đốt cháy sắp nứt ra, Lâm Uyển Nương thấy vậy an ủi, ngược lại làm chỗ cho hắn trút giận, bị mắng đến máu chó phun đầy đầu.
Khương Thiên Tứ nơm nớp lo sợ trốn trong phòng, không có tâm tình đi xuống ăn cơm, chỉ có thể kêu người đưa lên phòng, hắn hiện tại là vừa sợ Khương Kế Tổ tới, lại vừa sợ Khương Kế Tổ không tới. Ngày hôm sau Lâm Uyển Nương không thể lay chuyển được Khương Thiên Tứ đi đổi thuốc, đành phải tự mình đi lấy thuốc trở về đổi cho hắn.
Càng tới gần dược quán Hồi Xuân Đường, nàng lại không tự chủ được mà nhớ tới thanh niên trẻ tuổi kia, bước một chân vào cửa, nhịn không được lại tìm kiếm, nhìn thấy Khương Quy đang bốc thuốc, lại thẳng tắp nhìn chằm chằm Khương Quy.
Bị người nhìn chằm chằm như vậy, đương nhiên là Khương Quy phát hiện, bất quá nàng thần sắc vẫn như cũ mà làm việc, là phúc thì không phải là họa, là họa thì không thể tránh khỏi.
"Ngày mai gặp." Khương Quy cùng đồng sự chào hỏi, rời đi Hồi Xuân Đường. Nhà nàng cách dược quán không xa, đi đường mười lăm phút, cho nên Khương Quy đi bộ, hôm nay cũng không ngoại lệ. Ngoại lệ chính là, Khương Quy lựa chọn một đoạn đường nhỏ hẻo lánh, tiến vào ngã rẽ, Khương Quy đứng dựa vào tường, vài giây sau, Lâm Uyển Nương thần sắc vội vàng xuất hiện ở trước mặt nàng.
Lâm Uyển Nương theo dõi bị bắt gặp, lại không hề cảm thấy xấu hổ hay hoảng sợ mà là phẫn nội rống lên: "Lai Đệ, quả nhiên là ngươi!"
Khương Quy bình tĩnh nhìn nàng.
Lâm Uyển Nương nổi giận đùng đùng: "Đừng tưởng ngươi mặc thành như vậy ta liền không nhận ra ngươi, ta là nương của ngươi, mặc kệ ngươi biến thành cái dạng gì ta đều nhận ra được."
Khương Quy cười một cái, thân thể này đã thay đổi tim, ngôn hành cử chỉ cùng với Khương Lai Đệ chân chính hoàn toàn khác nhau, người tự xưng là nương này lại không phát hiện.
"Ngươi như thế nào lại trở nên không nên thân như vậy! Sao lại có thể bán ta cùng với Minh Châu, ngươi có biết hay không Minh Châu vì ngươi nên mới bị lưu lạc vào phong trần. Minh Châu bởi vì mấy năm nay tao ngộ mà tính tình đại biến, thế nhưng nàng thiến Thiên Tứ, đây đều tại ngươi hại, nếu không phải ngươi bán Minh Châu, Minh Châu sẽ không thay đổi thành người như vậy. Ngươi làm như vậy ta làm sao có thể cùng phụ thân ngươi nói lời công đạo, ngươi làm cho Khương gia liệt tổ liệt tông đều thất vọng ta."
Lâm Uyển Nương ở trước mặt Khương Thiên Tứ vâng vâng dạ dạ, giờ phút này lại trung khí mười phần, phảng phất nàng vừa tìm lại được quyền uy của mình.
Khương Quy vô tâm thưởng thức, nàng chỉ nghe được duy nhất một câu tiếng người: "Khương Minh Châu thiến Thiên Tứ."
Lâm Uyển Nương bên dưới sự tức giận nói lỡ, hiện giờ nghe Khương Quy hỏi lại, mặt nàng trắng bệch, việc đã đến nước này không thể vãn hồi, Lâm Uyển Nương càng thêm phẫn nộ: "Đều là bởi vì ngươi, Minh Châu mới có thể trở nên nhẫn tâm như vậy, Thiên Tứ thiếu chút nữa liền chết, tất cả đều là do ngươi hại."
Khương Quy khinh miệt xuy một tiếng: "Vậy ngươi nói xem ta vì sao lại muốn bán các ngươi?"
Lâm Uyển Nương nghẹn họng, thần sắc nàng biến đổi, bi thương nói: "Nương cũng là bất đắc dĩ, bệnh của Thiên Tứ không thể chậm trễ. Ta chỉ nghĩ muốn gả ngươi ra ngoài thu chút tiền lễ hỏi, coi như là một chút đền đáp ta đã sinh ra cùng với nuôi dưỡng ngươi, cũng tính là ngươi báo đáp người trong nhà. Năm đó hai cữu cữu của ngươi cũng là dùng tiền lễ hỏi của ta cho nên mới cưới được hai cái cữu mẫu. Ta chỉ muốn gả chồng cho ngươi, nhưng ngươi đâu, ngươi thế nhưng lại đem ta cùng Minh Châu bán cho *mẹ mìn, ngươi vẫn còn là người sao?" (*mẹ mìn = người đàn bà dụ dỗ người khác để đưa người ta đi bán dâm hay là bắt cóc người đem bán).
Khương Quy mỉa mai trả lời: "Ta cũng là vì bất đắc dĩ, ta không có tiền rời đi, cho nên mới phải đem các ngươi bán, ta cũng chỉ là muốn đáp lễ các ngươi nhiều năm như vậy khiến ta làm trâu làm ngựa."
Lâm Uyển Nương ngẩn ngơ, hiển nhiên nàng không nghĩ tới Khương Quy lại nói như vậy.
Khương Quy trầm mặt xuống: "Lễ hỏi, nói cũng thật dễ nghe, còn không phải vẫn là đem ta bán cho nam nhân để đổi tiền? Ngươi như thế nào không bán chính ngươi, không bán Khương Minh Châu đi đổi lễ hỏi, luyến tiếc, nhưng ngươi lại dễ dàng bỏ được mà bán ta. Ngươi bán ta là bất đắc dĩ là đương nhiên, ta còn không thể phản kích, ta phản kích bán các ngươi chính là ta hư ta không nên thân. Song tiêu ngươi chơi đến thật hảo, lấy tiêu chuẩn của tiện nhân để chính ngươi dùng, lại muốn ta phải làm một thánh nhân."
Lâm Uyển Nương ngơ ngẩn nhìn Khương Quy, giây tiếp theo cái mũi của nàng đau xót, nước mắt nàng lăn xuống: "Lai Đệ, ngươi như thế nào lại biến thành dáng vẻ như thế này, ngươi trước kia không phải như vậy, trước kia ngươi sẽ không cùng ta nói chuyện như vậy."
Khương Quy khí đến cực phản mà cười: "Cho nên trước kia ta còn không bằng heo chó. Ngươi đương nhiên sẽ hy vọng ta giống như bộ dáng trước kia, đối với ngươi nói gì nghe nấy, giúp ngươi cung phụng tổ tông Khương gia. Liền tính bị ngươi bán cũng chỉ có thể nhận mệnh mà không dám phản kháng, bán đi rồi cũng phải tiếp tục đưa tiền cho ngươi, cho ngươi dưỡng cái đám trùng hút máu Khương gia, thành toàn cho ngươi làm một tức phụ tốt một kế nương tốt. Trước kia là do ta khờ đem ngươi xem thành nương của mình, cho nên mới bị ngươi áp bức thành nô dịch. Hiện tại ta không ngốc, ngươi xem ta sống đến thật tốt."
"Lai Đệ! Ngươi như thế nào có thể nói ra loại lời nói như vậy." Vô cùng đau đớn Lâm Uyển Nương vung tay định đánh Khương Quy.
Khương Quy chế trụ cổ tay của nàng, hung hăng ấn mạnh vào gân cổ tay của nàng, Lâm Uyển Nương tay chân tê dại té ngã ra đất, chợt sau cổ cảm thấy đau xót, không đợi Lâm Uyển Nương ý thức được chuyện gì đang xảy ra, nàng đã xụi lơ nằm trên mặt đất, toàn thân không còn một chút sức lực. Lâm Uyển Nương đại kinh thất sắc: "Ngươi đã làm gì ta?"
Khương Quy trên tay cầm một cây kim châm, dưới ánh mặt trời lóe lên ánh sáng, dương môi mỉm cười: "Ta có thể bán ngươi một lần, cũng có thể đem ngươi bán lần hai. Lại tới phiền ta, ta khẳng định sẽ tìm một nơi tốt cho ngươi đi, mỏ than hay là đồn điền cao su ở nước ngoài? Bảo đảm ngươi cả đời đều chạy không ra được. Ta biết ngươi không yên lòng Khương Thiên Tứ, ta sẽ làm cho hắn đi cùng làm bạn với ngươi, đảm bảo nương cùng nhi tử hai người các ngươi sẽ vĩnh viễn không thể chia lìa."
Nàng tươi cười tà ác cùng với nụ cười năm đó trong ký ức của Lâm Uyển Nương như chồng lại vào nhau, Lâm Uyển Nương sởn tóc gáy, lạnh từ trong xương cốt thấm ra tới.
"Không, ngươi không thể như vậy!" Lâm Uyển Nương thanh âm run đến kỳ cục, đồng tử nàng kịch liệt run rẩy.
Khương Quy rũ mắt nhìn thẳng hai mắt đang hoảng sợ của Lâm Uyển Nương nói: "Vậy đừng có tới làm bẩn mắt ta."
Nằm trên mặt đất lạnh băng Lâm Uyển Nương trơ mắt nhìn Khương Quy không chút nào do dự rời đi, chỉ cảm thấy tim như bị dao cắt. Nữ nhi năm đó ngoan ngoãn nghe lời sao lại có thể biến thành một người xa lạ lại đáng sợ như vậy, nước mắt như vỡ đê ào ào chảy xuống, làm ướt một mảng mặt đường đá xanh.
Nửa giờ sau, Lâm Uyển Nương dần dần khôi phục lại sức lực bò lên, nàng là không dám lại đi tìm Lai Đệ, nàng một chút cũng không nghi ngờ Lai Đệ sẽ mang nàng cùng Thiên Tứ bán đi, tựa như năm đó bán nàng cùng Minh Châu, chuyện như vậy trải qua một lần, nàng không muốn trải qua thêm lần nữa.
Nàng là không có sinh ra cái loại nghiệp chướng như vậy, Lâm Uyển Nương thương tâm lau nước mắt trở lại khách sạn Cẩm Hoa.
Nàng vừa vào cửa khách sạn liền thấy Khương Minh Châu đang ôm cây đợi thỏ chờ ở sảnh. Khương Minh Châu phái người ở trước khách sạn canh chừng, đã hai ngày nàng chưa có thấy phụ thân tới, nhịn không được bối rối, nàng gấp đến độ thật sự không ngồi yên được nữa, vì thế nàng tìm tới Lâm Uyển Nương.
"Phụ thân ở nơi nào?" Lâm Uyển Nương biểu tình phức tạp nhìn nàng, thanh âm đau khổ nói: "Ta không biết, Minh Châu ngươi...." Dư lại những lời muốn khuyên nhủ nàng cải tà quy chính đừng lại làm khó Thiên Tứ đều bị nàng trả trở về, "Ngươi làm sao lại không biết!"
Lâm Uyển Nương nói: "Ta thật sự không biết, đại gia không có nói với chúng ta."
Khương Minh Châu vốn đang phẫn nộ nghe Lâm Uyển Nương nói vậy liền chuyển thành mỉa mai, nàng đối với Lâm Uyển Nương châm chọc: "Xem ra là phụ thân ta không muốn cùng các ngươi quấn lên, thấy nữ nhân ngày đó sao? Tuệ Tuệ, phụ thân ta kêu đến có bao nhiêu thân thuộc, tám phần là phụ thân ta lại cưới thêm lão bà, lão bà lại xinh đẹp khí chất như vậy, so với ngươi nàng mạnh hơn nhiều, không chừng cũng đã sinh được mấy cái nhi tử. Ngươi cùng đứa con hoang Khương Thiên Tứ, nhân lúc còn sớm thì chết tâm đi, đừng hy vọng phụ thân ta sẽ tiếp nhận các ngươi."
Lâm Uyển Nương như bị vạn tiễn xuyên tâm, tê tâm liệt phế mà kêu: "Thiên Tứ không phải con hoang, hắn là nhi tử thân sinh của đại gia."
Khương Minh Châu cười nhạo một tiếng: "Chờ phụ thân của ta điều tra rõ ràng, ngươi xem phụ thân ta có nhận hắn hay không. Nãi nãi trước kia thương hắn như vậy đều không nhận hắn, ngươi là cảm thấy phụ thân ta sẽ nhận, nam nhân nào có thể chịu đựng được chính mình bị đội lên nón xanh, đặc biệt Khương Thiên Tứ còn có cái đức hạnh y đúc với Nhiếp lão tam. Đến nỗi ngươi, đem tên con hoang dưỡng thành bảo bối, ngươi cho rằng phụ thân ta sẽ cảm tạ ngươi, nghỉ đến cũng thật đẹp."
Lâm Uyển Nương trên mặt huyết sắc bị rút đi không còn một mảnh, mỗi cái bộ phận trên người nàng đều run rẩy.
Khương Minh Châu trong lòng rốt cuộc cũng được thoải mái, lắc mông rời đi.
Được người nhà nhớ thương cùng hy vọng Khương Kế Tổ chính là giờ phút này đang đau đớn muốn chết.
Ngày đó, Khương Kế Tổ đuổi theo Ngô Tịnh Tuệ đi ra ngoài, chỉ kịp nhìn thấy Ngô Tịnh Tuệ ngồi lên xe rời đi, hắn đuổi theo xe chạy, không cẩn thận té ngã xuống đất, ô tô phía trước vẫn như cũ không có dừng lại, ngược lại càng lúc càng nhanh.
Bất chấp bàn tay trầy da đang đổ máu, Khương Kế Tổ vẫy tay kêu lại một chiếc xe kéo, đuổi theo ô tô đương nhiên là không kịp, hắn chỉ có thể đoán ra Ngô Tịnh Tuệ đi bệnh viện.
Nhớ tới nhạc phụ uy nghiêm đang ở trong bệnh viện, Khương Kế Tổ da đầu đều trở nên tê dại, mặt mũi hắn trắng bệch, từ trước đến nay hắn rất sợ người nhạc phụ này, bằng không hắn cũng sẽ không như vậy nhiều năm không liên hệ với người nhà, hắn sợ để lộ ra dấu vết bị nhạc phụ bắt được nhược điểm.
Thiếu chút nữa hắn không dám đuổi đến bệnh viện, nhưng sớm muộn gì cũng phải đối mặt, càng đối mặt sớm càng có khả năng sẽ cứu vãn được. Khương Kế Tổ chỉ có thể căng da đầu đi đến bệnh viện.
Bên trong bệnh viện, Ngô Tịnh Tuệ kiên định mà nói với phụ thân: "Phụ thân, ta muốn cùng Khương Kế Tổ ly hôn, hắn thật là đáng sợ, người nhà hắn cũng đều thật đáng sợ. Cả nhà bọn họ đều không phải là người bình thường, ta tuyệt đối không muốn cùng chung đụng với bọn họ."
Lúc này Ngô Tịnh Tuệ cũng không phải giống Ngô Tịnh Tuệ trong nguyên tác. Trong nguyên tác Ngô Tịnh Tuệ đã mất đi cây ô dù lớn nhất của mình, ngay cả gia tài bạc triệu cũng bị Khương Kế Tổ nắm ở trong tay, mà chính nàng thân thể cũng ốm yếu bệnh tật, ăn bữa nay lo bữa mai, nữ nhi của nàng cũng mới hai tuổi, một khi nàng đi rồi ai sẽ tới chiếu cố nữ nhi nàng, càng không có người ở sau lưng an ủi nữ nhi nàng, Ngô Tịnh Tuệ làm sao dám ly hôn, mà nàng nếu muốn ly hôn cũng ly hôn không được.
Nhưng lúc này phụ thân của Ngô Tịnh Tuệ còn ở, gia nghiệp khổng lồ cũng vẫn còn ở trong tay của phụ thân, càng không có nữ nhi ràng buộc. Khương Kế Tổ hiện giờ đối với nàng chỉ là người nam nhân nàng thích, hiện tại, nàng không thích người nam nhân này nữa. Sống dưới sự bảo hộ của Ngô phụ, Ngô Tịnh Tuệ chưa từng trải qua sóng gió, nàng được Ngô phụ bảo vệ quá tốt, thế giới của nàng chỉ có trắng không có đen, Khương Kế Tổ đã có vết nhơ, cả người hắn liền chỉ còn lại vết nhơ, đã từng nhu tình mật ý bây giờ tất cả đã không còn tồn tại nữa. Ngô phụ quả thực vui mừng khôn xiết, còn tưởng nữ nhi sẽ do dự rất lâu, hắn thậm chí đã chuẩn bị tốt tâm lý nữ nhi hắn sẽ luyến tiếc Khương Kế Tổ, không nghĩ tới nữ nhi sẽ quyết đoán như vậy, quả nhiên là nữ nhi của hắn! Nên là như vậy, còn không phải chỉ là một người nam nhân sao, lúc hắn còn trẻ tuấn lãng muốn chỗ nào còn không có.
"Tốt, tốt, tốt. Thật là nữ nhi ngoan của ta!" Ngô phụ vui mừng mà vỗ lên tay Ngô Tịnh Tuệ, trên mặt mỗi một đạo nếp nhận đều bởi vì vui sướng mà giãn ra, "Ngươi quyết đoán như vậy, phụ thân liền an tâm rồi."
Khương Kế Tổ được cho phép tiến vào phòng bệnh, hắn hồn nhiên không hay biết chờ đợi hắn chính là lệnh phong sát của Ngô phụ, hắn ngây thơ tưởng rằng sẽ còn có con đường cho hắn xoay chuyển. Khương Kế Tổ vẻ mặt áy náy thương tâm đi vào cửa, thanh âm chứa đầy tình cảm: "Tuệ Tuệ, ngươi nghe ta giải thích."
Ngô Tịnh Tuệ cố gắng nén giận nói: "Vậy ngươi liền giải thích đi, ngươi rõ ràng đã cưới thê sinh ra hài tử, vì cái gì lừa gạt ta nhiều năm như vậy, ngươi còn cưới qua hai cái thê tử thậm chí còn đã có một di thái thái!"
"Ta yêu ngươi, Tuệ Tuệ, ta sợ ngươi biết được sẽ không tiếp thu ta nữa, ta thực sự quá yêu ngươi, ta không muốn mất đi ngươi!" Khương Kế Tổ thống khổ che lại mặt, "Tuệ Tuệ, ta biết ta không nên làm vậy, nhưng là tại vì ta thật sự quá yêu ngươi."
Ngô phụ có chút muốn nôn, còn có chút muốn gϊếŧ người, hắn cố nén xuống bụng.
Ngô Tịnh Tuệ nghe vậy tức muốn hộc máu: "Ngươi yêu ta nên ngươi liền lừa gạt ta! Yêu một người tuyệt đối sẽ không lừa gạt đối phương, đặc biệt là lừa gạt ác ý như vậy. Ngươi đừng có làm ta ghê tởm, ngươi căn bản không phải yêu ta, ngươi yêu là thân phận, yêu là tiền của phụ thân ta, ngươi muốn là hiền tế của Ngô gia cho nên mới lừa gạt ta, như vậy mới không phải là yêu, mà chính là ngươi tham lam cùng ích kỷ. Ngươi tham lam tiền của nhà ta, cho nên mới lừa gạt ta, ngươi là cái đồ ích kỷ, cho nên ngươi mới có thể bỏ thê bỏ hài tử của ngươi lại còn không quan tâm đến lão nương của ngươi."
Tiếp theo là Khương Kế Tổ 'ta không phải, ta không có, ngươi hãy nghe ta giải thích', bộ dáng tràn đầy si tình, Ngô Tịnh Tuệ tỏ vẻ 'ta không nghe, ta vĩnh viễn đều không muốn thấy ngươi, thấy ngươi ta liền cảm thấy ghê tởm'.
Lão Hoài một bên an ủi Ngô phụ, một bên nhanh chóng vứt ra giấy ly hôn đã được chuẩn bị từ sớm.
Khương Kế Tổ đương nhiên là không chịu ký tên.
Bảo tiêu của Ngô phụ làm hắn ký, hắn nghĩ không muốn ký cũng phải ký.
Khương Kế Tổ bị Ngô phụ cùng Ngô Tịnh Tuệ thủ đoạn giải quyết nhanh như sấm rền gió cuốn đánh đến phát ngốc, cả người hắn đều có điểm phản ứng không kịp, ly hôn, như thế nào liền ly hôn?!
Ngô Tịnh Tuệ kỳ thật cũng có chút phát ngốc, tình cảm suốt tám năm, nhưng là nghĩ đến Khương Kế Tổ lừa gạt nàng suốt tám năm qua, tức khắc nàng cảm thấy mình như vừa nuốt phải một ngụm ruồi bọ liền ghê tởm như vậy.
Nàng định thần lại: "Xem ở phân lượng nhiều năm cảm tình của chúng ta."
Đang thất hồn lạc phách Khương Kế Tổ nghe vậy hai mắt như phát ra ánh sáng kinh người.
"Lão nương của ngươi không phải là tự nhiên mà chết, là đang sống sờ sờ bị người gϊếŧ chết, không phải Lâm Uyển Nương thì chính là do Khương Thiên Tứ, cụ thể như thế nào thì ngươi tự mình đi hỏi." Ngô Tịnh Tuệ cảm thấy có chút không được tự nhiên, A Khôn mới vừa làm lộ ra tin tức Khương Kế Tổ ở tại Thượng Hải, cùng ngày Khương lão thái chết. A Khôn từ trước đến nay vẫn luôn thận trọng, hắn liền đi kiểm tra thi thể của Khương lão thái, quả nhiên hắn phát hiện Khương lão thái không phải bị bệnh chết mà là đang sống sờ sờ bị người làm ngạt chết, là Lâm Uyển Nương hay vẫn là Khương Thiên Tứ, hoặc là do hai người hợp mưu? Nàng nhịn không được nghĩ, nếu như A Khôn không đi thì có phải hay không Khương lão thái sẽ không phải chết.
Khương Kế Tổ như bị sét đánh trúng, trong đầu trống rỗng: "Không, không có khả năng!"
Ngô Tịnh Tuệ: "Tự ngươi đi hỏi bọn hắn đi. Ta không có gì để cùng ngươi nói, ngươi đi đi, về sau tự giải quyết cho tốt."
"Tuệ Tuệ." Khương Kế Tổ còn nghỉ muốn dây dưa, hắn như thế nào có thể dễ dàng nhận mệnh như vậy.
Mọi thứ hắn có được hiện tại đều là vì hắn là hiền tế của Ngô gia, nếu mất đi Ngô Tịnh Tuệ hắn chỉ còn hai bàn tay trắng.
Ngô phụ một ánh mắt nhìn qua, A Khôn chế trụ Khương Kế Tổ đem hắn kéo đi ra ngoài, ghét bỏ hắn gào khóc như đàn bà, lấy khăn tay trong túi áo Khương Kế Tổ nhét vào miệng hắn, thế giới lúc đó rốt cuộc an tĩnh.
Khương Kế Tổ bị ném ra bên ngoài bệnh viện, hắn bò dậy muốn lại vào bệnh viện.
A Khôn bẻ bẻ khớp ngón tay phát ra khanh khách, ở dưới ánh mắt hoảng sợ của Khương Kế Tổ, nện một quyền thật mạnh vào bụng hắn. Khương Kế Tổ lui ra ngoài, hắn quỳ rạp trên mặt đất nôn khan, không đợi hắn hoàn hồn, một trận tay đánh chân đá như mưa rền gió dữ liên tiếp đánh vào người hắn.
Vài phút sau, A Khôn đánh xong một trận thống khoái liền đem giấy thỏa thuận ly hôn ném lên mặt Khương Kế Tổ đã chỉ còn lại hơi thở mong manh, liền nói: "Còn dám xuất hiện ở trước mặt đại tiểu thư, ta thấy một lần đánh ngươi một lần."
Khương Kế Tổ nằm trên mặt đất một lúc lâu, mới cảm thấy đầu không còn choáng váng nữa. Hắn miễn cưỡi bò dậy, nhìn kỹ giấy thỏa thuận ly hôn, xem được minh bạch lúc sau, hắn không dám tin mà trừng lớn hai mắt, hắn bị tay trắng đá đi! Này sao lại có thể?
Như thế nào không thể.
Ngô phụ cười lạnh, lúc hắn mới đến Ngô gia hắn chính là một nghèo hai lại tay lại trắng, ly hôn xong đương nhiên sẽ mình không rời đi. Muốn Ngô gia phân ra tài sản cho hắn, nghĩ cũng thật đẹp. (chỉ còn lại mỗi cái nịt ~~)
Lão quản gia A Phúc lo lắng sốt ruột nói: " Lão gia... Khương Kế Tổ sợ là sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy, khẳng định hắn còn sẽ lại tìm tiểu thư, tiểu thư từ trước đến nay vẫn luôn thiện tâm, rốt cuộc một đêm phu thê trăm đêm ân."
Ngô phụ buồn bực: "Là vì cái gì ngươi lại cảm thấy lão gia ta muốn ăn chay, vương bát đản kia lừa hôn, ngươi cảm thấy ly hôn xong ta liền sẽ nguôi giận?"
A Phúc: "....."
Ngô phụ lạnh giọng: "Chân trước ly hôn chân sau mất tích, không tránh khỏi làm Tuệ Tuệ nghĩ nhiều, lại để hắn nhảy nhót thêm hai ngày."
Hồn nhiên không biết đường sống của mình đã được người khác an bài dùm, Khương Kế Tổ còn nghĩ muốn vãn hồi lại cùng Ngô Tịnh Tuệ, thậm chí hắn còn không rảnh lo chuyện Ngô Tịnh Tuệ nói trước đó là Khương Thiên Tứ cùng Lâm Uyển Nương có khả năng là hung thủ gϊếŧ chết Khương lão thái, lão bà cùng nhi tử gϊếŧ lão nương thân loại này thảm kịch nơi nào so sánh được với vinh hoa phú quý của hắn.
Khương Kế Tổ 40 tuổi học theo cái người trẻ tuổi hai mươi mưa to đứng đợi trước Ngô gia chờ Ngô Tịnh Tuệ, muốn có bao nhiêu si tình liền có bấy nhiêu si tình.
Ngô Tịnh Tuệ bực bội kéo lên cửa sổ, lý trí nói nàng biết Khương Kế Tổ tuyệt không phải là một người trượng phu tốt, nhưng tám năm cảm tình cũng không thể nói bỏ là bỏ ra được, một cái tiểu sủng vật nuôi nó tám năm còn khó mà vứt bỏ, càng không nói đến người từng nhu tình mật ý cùng mình.
Ngô Tịnh Tuệ tâm tình không yên ở trong phòng đi qua đi lại, nàng khẽ cắn môi lại lần nữa đi đến phía cửa sổ, kéo rèm ra nhìn xem bên ngoài, đã không còn thấy Khương Kế Tổ.
Ngô Tịnh Tuệ nhẹ nhỡm thở dài một hơi, cứ như vậy đi, hảo tụ hảo tán.
Lại không ngờ được Khương Kế Tổ bị A Khôn dẫn theo người tóm hắn vào góc lại đánh cho một trận, liền răng cửa cũng bị gãy một cái.
Lần này Khương Kế Tổ không thể ngoan cường mà bò dậy nữa, hắn hôn mê bất tỉnh.
Vẫn luôn chú ý đến sự tình của Ngô gia, Khương Quy cuối cùng cũng mong được nam nhân dễ dãi này bị kim chủ đuổi ra khỏi nhà, Khương Quy vô cùng sảng khoái.
Ngô nữ sĩ uy vũ, gặp tra nam không đáng sợ, đáng sợ chính là ngươi không tin hắn tra, còn tin rằng 'hắn yêu ngươi'.
Thể xác lẫn tinh thần đều sảng khoái Khương Quy lấy ra một cái đĩa nhạc bỏ vào máy quay đĩa, lại rót một ly rượu vang đỏ, đây là một đêm đáng giá nên được thả lỏng.
Đồng hồ điểm đến 9 giờ hơn, Khương Quy chuẩn bị đi nghỉ ngơi, vô tình nhìn lướt qua cửa sổ nàng trong thấy một thân ảnh lật qua đầu tường nhảy vào trong sân.
"Uông....!!" Thạch Đầu rống giận xông lên.
"Thạch Đầu!"
Nghe được Khương Quy lên tiến ngăn cản, Thạch Đầu dịu lại, không lên tiếng rống nữa nhưng là vẫn như cũ như hổ rình mồi nhìn chằm chằm người đang đứng ở trong góc tường không biết nên chạy hay là nên ở.
Khương Quy làm một cái thủ thế trấn an người đó, rồi bước nhanh xuống lầu.
"Nhiếp Bắc." Khương Quy thanh âm ép đến rất nhỏ kêu.
Mới vừa rồi ở dưới ánh trăng nàng nhìn thấy gương mặt thân ảnh nhảy qua đầu tường chợt lóe lên một cái rồi biến mất.
Nhiếp Bắc đang ở góc tường, tay hắn đã thủ sẵn súng, đột nhiên sửng sốt hắn kinh nghi bất định nhìn về phía Khương Quy.
"Ta là Khương Lai Đệ."
Khương Quy lời ít ý nhiều. Nhiếp Bắc ngạc nhiên, nam nhân thanh tú anh tuấn trước mắt là Khương Lai Đệ? Sao có thể? Nhìn kỹ nhưng thật ra từ trên khuôn mặt hắn nhìn thấy được vài phần quen thuộc.
Khương Quy đã nghe được xa xa truyền đến thanh âm ồn ào, đi thẳng vào vấn đề: "Bắt ngươi?"
Nhiếp Bắc hơi do dự, rồi mới gật gật đầu, hắn nguyên bản định mượn cái sân này chạy trốn tới đối diện bên kia đường.
Khương Quy không hỏi nhiều, nàng băn khoăn một vòng, rồi nói thẳng: "Ngươi trốn vào ổ chó, mùi vị bên trong có thể che giấu được mùi máu tươi trên người ngươi." Ổ chó này là Khương Quy đặt một thợ mộc có tay nghề làm, nó cao chừng 1 mét, có thể chứa đủ một người.
Nhiếp Bắc trên người bị thương, Khương Quy mới ra tới đã ngửi thấy.
Nhiếp Bắc do dự lại do dự, hắn sợ liên lụy nàng.
Khương Quy liền đem hắn đẩy vào ổ chó, nếu là người khác nàng đương nhiên sẽ có cách tự bảo vệ mình, nhưng Nhiếp Bắc thì không được, nàng có thể thuận lợi từ Khương gia thoát ra, Nhiếp Bắc có công không ít, hắn là đại ân nhân của nàng.
Điều tra từng nhà rốt cuộc đến phiên tiểu viện Khương Quy, Khương Quy trấn định tiến lên mở cửa, nàng hơi hơi kinh ngạc: "Hoàng đội trưởng?"
Hoàng đội trưởng mang theo thủ hạ nối đuôi nhau đi vào: "Nguyên lai đây là nhà của Khương đại phu a."
Khương Quy: "Buổi tối động tĩnh lớn như vậy đây là làm sao vậy?
Hoàng đội trưởng vẻ mặt đen đủi nói: "Bắt một tên hồng phỉ, mẹ nó, cũng không biết đã chạy đi đâu, so với chuột còn trốn nhanh hơn. Khương đại phu có hay không thấy người khả nghi?"
Khương Quy trầm ngâm: "Thạch Đầu nhà ta vừa rồi kêu lên hai tiếng, không chừng là hồng phỉ đi ngang qua, bị nó phát hiện."
Nhìn theo tầm mắt Khương Quy, Hoàng đội trưởng phát hiện Thạch Đầu ngồi xổm ngay ổ, hai mắt sáng ngời, uy phong lẫm liệt, vừa nhìn liền biết là một con chó tốt, Hoàng đội trưởng khen một câu: "Khương đại phu, con chó này của ngươi nuôi đến thật tốt."
Khương Quy cười cười.
Hoàng đội trưởng: "Dựa theo quy củ, chúng ta đến lục soát một chút."
Khương Quy: "Điều nên làm, bất quá mong Hoàng đội trưởng cùng các huynh đệ động tác nhẹ một chút, chỗ này của ta có không ít dược liệu."
Hoàng đội trưởng liền nói: "Nghe thấy được không, nhẹ tay một chút." Vung tay lên ra hiệu cho thủ hạ đi làm việc, chính hắn lại đứng ở trong viện chờ.
Khương Quy nói với Hoàng đội trưởng 'ta nhìn thấy môi của ngươi khô ráo, khóe môi bị loét, hỏa khí có chút lớn.
Hoàng đội trưởng nghe vậy muốn phun một ngụm nước đắng, vài ngày nay hắn gấp đến độ không ngủ được, tất cả đều là vì hồng phỉ nháo loạn.
Khương Quy liền nói ta chỗ này có chút thuốc uống vào sẽ có thể giảm được nóng nảy, tinh thần lại tỉnh táo. Rồi cầm một cái bọc lớn ra tới, không chỉ tặng cho mỗi đội trưởng, mọi người đi theo cũng có phần.
Thủ hạ đi theo Hoàng đội trưởng nhìn thấy vậy động tác kiểm tra tức khắc càng thêm ôn nhu, hơn nữa rất nhanh đã lục soát xong, Hoàng đội trưởng tâm tình không tồi mang theo thang thuốc đi đến nhà tiếp theo.
Thẳng đến Hoàng đội trưởng cùng thủ hạ đã đi được nửa giờ, Khương Quy xác định được an toàn mới để Nhiếp Bắc từ ổ chó bò ra ngoài, rồi dẫn hắn vào phòng.
"Cảm tạ!" Bởi vì mất máu quá nhiều, mặt Nhiếp Bắc nhợt nhạt không còn chút máu, nói chuyện cũng lộ ra một cổ suy yếu.
Khương Quy một bên mở ra hòm thuốc một bên nói: "Ngươi cũng đã giúp ta rất nhiều lần."
Nhiếp Bắc cười một cái.
Xử lý tốt miệng vết thương cho Nhiếp Bắc, Khương Quy nói: "Ngươi trước nghỉ ngơi đi, có muốn nói cái gì thì để ngày mai ngươi tỉnh lại rồi nói."
Kiệt sức cùng tác dụng của thuốc Nhiếp Bắc đã cảm thấy mơ mơ màng màng sắp ngủ nên hắn cũng không cố chống đỡ nữa, tinh thần buông lỏng, hắn lập tức lâm vào hôn mê.
Khương Quy thu thập xong tàn cuộc, nàng tới chiếc giường nhỏ phía trước cửa sổ nằm ngủ, nàng sợ ban đêm Nhiếp Bắc xảy ra tình huống bộc phát.
Nằm ở trên giường Khương Quy lại khó ngủ được.
Không nghĩ tới Nhiếp Bắc lại đi con đường này, thật nàng cũng không có ngoài ý muốn lắm, hắn vốn là một người có tinh thần trọng nghĩa, bằng không năm đó hắn cũng sẽ không ra tay cứu giúp một người chẳng quen thuộc như nàng.
Nhiếp Bắc xuất hiện, làm nàng ý thức được cốt truyện không phải chỉ có cẩu huyết mà còn có chiến tranh. Thế giới này cùng với thế giới cũ của nàng lịch sử tương tự nhau, quốc gia này đang ở trong đoạn thời kỳ hắc ám trước bình minh.
Hệ thống cốt truyện chưa bao giờ nhắc tới chuyện này, hệ thống chỉ phát cho nàng một chậu lại một chậu máu chó. Nhưng cùng chiến tranh so sánh cẩu huyết lại tính là cái gì.
Ở cái thời kỳ chiến loạn khói đạn khắp nơi này, mạng người như là cỏ rác, sống sót mới quan trọng, mà không phải cùng một đám cặn bã dây dưa không rõ, cho nên làm thế nào để đám cặn bã này mau chóng biến mất, nàng phải hảo hảo ngẫm lại.