David Becker đứng lặng người giữa không gian hoang vắng, sự tĩnh lặng của phòng đợi nhà ga, làm hai chân anh như muốn khuỵ xuống. Anh nhìn cô gái đang đứng trước mắt anh và ngay lúc này anh hiểu cuộc kiếm tìm vất vả bấy lâu đã kết thúc. Hoá ra cô gái đã gội đầu và thay đổi trang phục - có lẽ cô hy vọng làm thế vận may sẽ đến với cô và cô sẽ bán được chiếc nhẫn - thế nhưng cuối cùng cô vẫn không thể đáp được chuyến bay đi New York. Becker cố tỏ vẻ bình tĩnh, lạnh lùng. Chuyến công tác đầy phiêu lưu của anh đã đến lúc kết thúc. Anh đưa mắt nhìn ngón tay cô gái.
Mười ngón tay trống trơn. Anh liếc nhìn chiếc túi len cô cầm trên tay. Chiếc nhẫn ở trong đây rồi, anh nghĩ thầm. Chắc chắn nó đang ở trong đó! Becker mỉm cười, vừa đủ để lộ rõ sự phấn khích của mình.
- Điều tôi sắp nói nghe có vẻ điên rồ - anh lên tiếng - Nhưng tôi nghĩ cô đang có một thứ mà tôi cần. - Ồ! - Megan bỗng ngập ngừng nửa tin nửa ngờ.
Becker thò tay vào túi rút ví ra. - Dĩ nhiên tôi sẵn sàng trả tiền cho cô để đổi lấy món đồ ấy - Anh cúi xuống và bắt đầu lục tìm đống tiền lẻ trong ví.
Nhìn Becker đếm tiền, Megan bỗng cảm thấy nghẹt thở, hơi lo lắng và giật mình, rõ ràng cô ta đang hiểu nhầm ý định của anh. Ánh mắt đầy vẻ sợ hãi, cô liếc nhìn về phía cánh cửa xoay… áng chừng khoảng cách từ chỗ cô đứng đến đó. Khoảng 45 mét.
Tôi sẽ cho cô đủ tiền để mua vé máy bay về nhà nếu… - Đừng nói nữa - Megan thốt lên, và cô cố nở một nụ cười gượng ép..Tôi biết thứ mà ông đang cần là gì rồi - Cô cúi xuống và thò tay vào chiếc túi len.
Becker đầy hy vọng. Đúng là cô ấy có nó! Anh tự nhủ. Cô ấy có chiếc nhẫn! Anh không hiểu làm thế nào mà cô gái ấy lại biết được nó là thứ anh đang cần, nhưng điều đó không quan trọng, lúc này anh đã quá mệt mỏi và không còn sức để bận tâm tới chuyện đó nữa. Xương thịt anh rã rời. Anh bắt đầu tưởng tượng ra viễn cảnh lúc anh cầm chiếc nhẫn đưa tới trước mặt ngài phó giám đốc NSA với nét mặt rạng rỡ, tươi cười. Rồi sau đó anh sẽ cùng Susan nằm trên một chiếc giường vòm lớn ở biệt thự Stone và bù đắp cho những giờ phút cả hai vừa đánh mất. Cuối cùng cô gái cũng thấy thứ mà cô loay hoay tìm mãi từ nãy tới giờ - đó chính là hộp xịt hơi cay dùng để tự vệ - một loại vũ khí tấn công an toàn, không ảnh hưởng đến môi trường, làm bằng hỗn hợp ớt cay và hồ tiêu rất hiệu nghiệm. Nhanh như sóc, cô gái chạy một vòng quanh Becker và xịt thẳng hơi cay vào mắt anh. Rồi cô giật nhanh lấy cái túi và lao nhanh ra cửa. Khi cô ngoái lại thì Becker đã nằm trên sàn, hai tay ôm mặt quằn quại trong đau đớn.
Mười ngón tay trống trơn. Anh liếc nhìn chiếc túi len cô cầm trên tay. Chiếc nhẫn ở trong đây rồi, anh nghĩ thầm. Chắc chắn nó đang ở trong đó! Becker mỉm cười, vừa đủ để lộ rõ sự phấn khích của mình.
- Điều tôi sắp nói nghe có vẻ điên rồ - anh lên tiếng - Nhưng tôi nghĩ cô đang có một thứ mà tôi cần. - Ồ! - Megan bỗng ngập ngừng nửa tin nửa ngờ.
Becker thò tay vào túi rút ví ra. - Dĩ nhiên tôi sẵn sàng trả tiền cho cô để đổi lấy món đồ ấy - Anh cúi xuống và bắt đầu lục tìm đống tiền lẻ trong ví.
Nhìn Becker đếm tiền, Megan bỗng cảm thấy nghẹt thở, hơi lo lắng và giật mình, rõ ràng cô ta đang hiểu nhầm ý định của anh. Ánh mắt đầy vẻ sợ hãi, cô liếc nhìn về phía cánh cửa xoay… áng chừng khoảng cách từ chỗ cô đứng đến đó. Khoảng 45 mét.
Tôi sẽ cho cô đủ tiền để mua vé máy bay về nhà nếu… - Đừng nói nữa - Megan thốt lên, và cô cố nở một nụ cười gượng ép..Tôi biết thứ mà ông đang cần là gì rồi - Cô cúi xuống và thò tay vào chiếc túi len.
Becker đầy hy vọng. Đúng là cô ấy có nó! Anh tự nhủ. Cô ấy có chiếc nhẫn! Anh không hiểu làm thế nào mà cô gái ấy lại biết được nó là thứ anh đang cần, nhưng điều đó không quan trọng, lúc này anh đã quá mệt mỏi và không còn sức để bận tâm tới chuyện đó nữa. Xương thịt anh rã rời. Anh bắt đầu tưởng tượng ra viễn cảnh lúc anh cầm chiếc nhẫn đưa tới trước mặt ngài phó giám đốc NSA với nét mặt rạng rỡ, tươi cười. Rồi sau đó anh sẽ cùng Susan nằm trên một chiếc giường vòm lớn ở biệt thự Stone và bù đắp cho những giờ phút cả hai vừa đánh mất. Cuối cùng cô gái cũng thấy thứ mà cô loay hoay tìm mãi từ nãy tới giờ - đó chính là hộp xịt hơi cay dùng để tự vệ - một loại vũ khí tấn công an toàn, không ảnh hưởng đến môi trường, làm bằng hỗn hợp ớt cay và hồ tiêu rất hiệu nghiệm. Nhanh như sóc, cô gái chạy một vòng quanh Becker và xịt thẳng hơi cay vào mắt anh. Rồi cô giật nhanh lấy cái túi và lao nhanh ra cửa. Khi cô ngoái lại thì Becker đã nằm trên sàn, hai tay ôm mặt quằn quại trong đau đớn.
Danh sách chương