Bước xuống lầu dưới khách sạn Anfonso XIIl, Becker uế oải lê bước đến quầy bar. Một anh chàng phục vụ trông không khác gì một chú lùn tiến lại đặt trước mặt anh một cái khăn ăn.
- Ông muốn dùng gì ạ? - Không, cảm ơn anh - Becker trả lời.
- Tôi định hỏi xem liệu anh có biết trong thành phố này có câu lạc bộ Punk không?
Người phục vụ nhìn anh ngạc nhiên.
- Câu lạc bộ Punk ư?
- Phải, ở thành phố này có chỗ nào mà họ hay tụ tập không?
- Không thưa ông, tôi không rõ lắm, nhưng chắc chắn không phải là ở đây rồi - Anh ta mỉm cười - Ông uống chút gì nhé?
Becker cảm thấy hình như mình vừa làm anh chàng phục vụ ngạc nhiên và hơi thất vọng. Có vẻ không giống những gì anh ta đã lên kế hoạch từ trước.
- Ông dùng rượu nhé - Anh chàng nhắc lại - Fino? Hay Jerez?
Một giai điệu nhẹ nhàng vang lên. Bản công xéc tô Brandenburg, Becker nghĩ, Số 4.
Năm ngoái, anh và Susan đã được xem dàn nhạc của Học Viện St. Martin chơi bản công xéc tô này tại trường đại học. Đột nhiên anh ước gì lúc này Susan ở đây bên anh.
Hơi mát toả ra từ chiếc máy điều hoà phía trên đầu khiến anh hình dung ra nhiệt độ ở bên ngoài khách sạn. Anh nghĩ đến cảnh mình sắp phải lê bước trên những con phố nóng nực và vắng ngắt ở Triana tìm kiếm một con bé mặc chiếc áo phông có hình quốc kỳ Anh. Anh lại nghĩ về Susan một lần nữa.
- Zumo de arandanol - Anh nói.
- Nước quất Cranberry.
Người phục vụ quầy bar ngạc nhiên.
- Một thôi ư?
Nước quất Cranberry rất phổ biến ở Tây Ban Nha nhưng anh chàng này chưa thấy ai dùng thứ đồ uống đó một mình bao giờ.
- Ừ! - Becker nói - Một thôi.
Người phụ vụ dỗ dành.
- Pha thêm một chút xíu Vodka nhé?
- Không, cảm ơn!
- Chúng tôi không tính tiền đâu - Anh chàng ngon ngọt – Miễn phí.
Đầu nhức như búa bổ, Becker vẫn mường tượng được cảnh những con phố bẩn thỉu và ngột ngạt ở Triana và cả một đêm dài ở trước mắt. Đúng là địa ngục. Anh gật đầu.
- Ừ thì thêm tí vodka vậy!
Anh chàng phục vụ có vẻ đã thoải mái trở lại, bắt đầu pha chế đồ uống.
Becker ngắm nhìn quầy bar trang nhã anh đang ngồi và lại tự hỏi xem mình có nằm mơ không nhỉ? Không gì có thể thật hơn sự thực trần trụi này được. Mình là một giảng viên đại học, anh nghĩ, đang thực thi một nhiệm vụ tối mật.
Anh chàng phục vụ mang cho Becker đồ uống anh vừa gọi.
- Nước quất Cranberry ới một chút xíu vodka của ông đây!
Becker cảm ơn anh ta. Anh đưa lên miệng nhâm nhi một ngụm, nhưng ngay lập tức khạc ra. Một chút xíu mà thế này à?
- Ông muốn dùng gì ạ? - Không, cảm ơn anh - Becker trả lời.
- Tôi định hỏi xem liệu anh có biết trong thành phố này có câu lạc bộ Punk không?
Người phục vụ nhìn anh ngạc nhiên.
- Câu lạc bộ Punk ư?
- Phải, ở thành phố này có chỗ nào mà họ hay tụ tập không?
- Không thưa ông, tôi không rõ lắm, nhưng chắc chắn không phải là ở đây rồi - Anh ta mỉm cười - Ông uống chút gì nhé?
Becker cảm thấy hình như mình vừa làm anh chàng phục vụ ngạc nhiên và hơi thất vọng. Có vẻ không giống những gì anh ta đã lên kế hoạch từ trước.
- Ông dùng rượu nhé - Anh chàng nhắc lại - Fino? Hay Jerez?
Một giai điệu nhẹ nhàng vang lên. Bản công xéc tô Brandenburg, Becker nghĩ, Số 4.
Năm ngoái, anh và Susan đã được xem dàn nhạc của Học Viện St. Martin chơi bản công xéc tô này tại trường đại học. Đột nhiên anh ước gì lúc này Susan ở đây bên anh.
Hơi mát toả ra từ chiếc máy điều hoà phía trên đầu khiến anh hình dung ra nhiệt độ ở bên ngoài khách sạn. Anh nghĩ đến cảnh mình sắp phải lê bước trên những con phố nóng nực và vắng ngắt ở Triana tìm kiếm một con bé mặc chiếc áo phông có hình quốc kỳ Anh. Anh lại nghĩ về Susan một lần nữa.
- Zumo de arandanol - Anh nói.
- Nước quất Cranberry.
Người phục vụ quầy bar ngạc nhiên.
- Một thôi ư?
Nước quất Cranberry rất phổ biến ở Tây Ban Nha nhưng anh chàng này chưa thấy ai dùng thứ đồ uống đó một mình bao giờ.
- Ừ! - Becker nói - Một thôi.
Người phụ vụ dỗ dành.
- Pha thêm một chút xíu Vodka nhé?
- Không, cảm ơn!
- Chúng tôi không tính tiền đâu - Anh chàng ngon ngọt – Miễn phí.
Đầu nhức như búa bổ, Becker vẫn mường tượng được cảnh những con phố bẩn thỉu và ngột ngạt ở Triana và cả một đêm dài ở trước mắt. Đúng là địa ngục. Anh gật đầu.
- Ừ thì thêm tí vodka vậy!
Anh chàng phục vụ có vẻ đã thoải mái trở lại, bắt đầu pha chế đồ uống.
Becker ngắm nhìn quầy bar trang nhã anh đang ngồi và lại tự hỏi xem mình có nằm mơ không nhỉ? Không gì có thể thật hơn sự thực trần trụi này được. Mình là một giảng viên đại học, anh nghĩ, đang thực thi một nhiệm vụ tối mật.
Anh chàng phục vụ mang cho Becker đồ uống anh vừa gọi.
- Nước quất Cranberry ới một chút xíu vodka của ông đây!
Becker cảm ơn anh ta. Anh đưa lên miệng nhâm nhi một ngụm, nhưng ngay lập tức khạc ra. Một chút xíu mà thế này à?
Danh sách chương