Sau khi ăn uống xong, Lý Thanh lấy lý do bận việc rời đi trước. Còn Lý Tiểu Nguyệt thì ngồi lại.

Trần Dương có chút thắc mắc sao nàng ở lại, nhưng thấy Lý Tiểu Nguyệt lộ vẻ trầm tư thì đành ngồi đó bồi tiếp nàng.

Trần Dương cảm nhận không khí có chút ngột ngạt, bèn ho khục khục hai tiếng nhìn Lý Tiểu Nguyệt nói:

- Tiểu Nguyệt, nàng không cùng đi với sư phụ nàng sao? - À, hả…A…ngài vừa nói gì?

Lý Tiểu Nguyệt như chợt tỉnh cơn mê, nghe Trần Dương hỏi liền ngơ ngác nhìn.

Trần Dương thấy vậy cười khổ:

- Thôi đi, không có gì, nàng ăn no chưa?

- Cảm tạ tiền bối quan tâm, ta ăn no rồi.

- Thôi được rồi, sau này không cần gọi là tiền bối này tiền bối nọ. Chúng ta tuổi tác cũng tương đương, từ nay về sau gọi ta là Ca ca được rồi.

Trần Dương xoa xoa cái trán nói.

Lý Tiểu Nguyệt nghe vậy thì mỉm cười:

- Tuân lệnh tiền…. ca ca!

- Ha ha, tiền ca ca là cái gì? Thôi, ăn no rồi thì chúng ta đi dạo một chút. Ta biết một chỗ chơi rất vui, muội thấy sao?

Trần Dương thoáng chốc hào hứng vì thoát khỏi không gian gò bó này, hứng thú hỏi.

Lý Tiểu Nguyệt cũng mỉm cười gật đầu đồng ý.

Trần Dương thấy nụ cười của nàng thì ánh mắt có chút nghệch ra, nhưng rất nhanh bối rối đứng dậy đi tính tiền.

Lý Tiểu Nguyệt thấy vẻ ngẩn ngơ của Trần Dương thì vui vẻ cười duyên một tiếng bước theo sau.

Trần Dương cùng Lý Tiểu Nguyệt cũng không đón xe đi mà cả hai cùng nhau đi bộ.

Mặc dù chỗ mà Trần Dương định dẫn Lý Tiểu Nguyệt đến có hơi xa một chút, nhưng với thân thủ của hai người, đi bộ một quãng đường như thế cũng không có vấn đề gì quá lớn.

- Tiểu Nguyệt, muội năm nay bao nhiêu tuổi?

Trần Dương vui vẻ cầm một cây kem vừa ăn vừa hỏi.

Trên tay Lý Tiểu Nguyệt cũng là một cây kem có vị socola, nàng nghe Trần Dương hỏi liền mỉm cười, không chút do dự xoè hai ngón tay ra, không nói.

Miệng nàng đang bận cắn từng miếng kem rồi.

- Hai mươi tuổi sao?

Trần Dương có chút ngạc nhiên.

Khi thấy Lý Tiểu Nguyệt không có phản bác thì Trần Dương liền có chút giật mình, nhìn dáng vẻ lãnh ngạo của nàng lúc trước, Trần Dương còn cho rằng nàng lớn tuổi hơn hắn. Nhưng sự việc này tất nhiên chỉ có Trần Dương, ta cùng vài trăm huynh đệ đang đọc truyện này biết mà thôi, còn Lý Tiểu Nguyệt thì làm sao mà biết được, hắc hắc.

Cái mà Lý Tiểu Nguyệt biết chính là:

- Tiểu Nguyệt, nhìn dáng vẻ thơ ngây thuần khiết của muội ca liền đoán ra số tuổi muội còn rất nhỏ. Thực sự là ta đoán không sai! Hắc hắc.

Lý Tiểu Nguyệt nghe vậy thì cười vui vẻ.

Trần Dương chợt sững sờ, kéo tay Lý Tiểu Nguyệt lại.

Hai người bốn mắt nhìn nhau đứng giữa đường.

Lý Tiểu Nguyệt thân hình có chút run rẩy, mắt như bị trúng thôi miên cứ nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Trần Dương đang nhìn tới.

Hai mắt Lý Tiểu Nguyệt si mê, khẽ khép lại, chân hơi kiễng lên, mặt hơi ngẩng lên…

- Muội bị dính kem lên mũi kìa!

Trần Dương chăm chú đưa tay lên quẹt vết kem dính trên mũi Lý Tiểu Nguyệt, cười hắc hắc.

- Ơ kìa, sao mặt muội đỏ như vậy? A, kinh mạch bình thường nhưng máu huyết có chút hỗn loạn, chẳng lẽ gặp tâm ma đột nhiên quấy rối?

Trần Dương lo lắng nhìn Lý Tiểu Nguyệt mặt đỏ tới tận mang tai, che mặt chạy đi, còn ném cây kem vào người hắn.

- Kỳ lạ thật, cũng may Cầm Long Thủ của ca ca đây đã luyện đến đỉnh phong, sao có thể để loại ám khí giá trị năm đồng một cây này ám toán chứ.

Trần Dương cười cười đắc ý, lại tiện tay cầm cây kem lên liếm một cái.

- Ủa? Sao lại có mùi socola? Ách, là của nàng.

Trần Dương ngẩn ra.

Đúng lúc này, Lý Tiểu Nguyệt chạy đi một đoạn, quay đầu nhìn lại thấy Trần Dương đang cầm cây kem nàng ăn dở mà liếm liếm. Khuôn mặt nàng thoáng cái càng có thể xuất huyết đến nơi, vùng vằng chạy đi.

Trần Dương bất đắc dĩ cầm hai cây kem cho vào thùng rác, đuổi theo.



Cao Thuần là một nơi không có nhiều chỗ hoạt động vui chơi cho lắm.

Mà khu trung tâm thương mại là một trong những nơi đó.

Nơi này có cái gì vui? Đó chính là mua sắm, xài tiền, dùng tiền mua vui…

Lúc này Trần Dương đúng là như vậy.

Cũng may hắn cái không thiếu nhất chính là tiền. Mà Lý Tiểu Nguyệt sau khi được Trần Dương dẫn đến nơi này, sau đó mua cho nàng một con heo đất rồi khuôn mặt chính nghĩa lẫm liệt nói:

- Tiền của ca cũng như của muội, tiền của muội cũng như của ca. Sau này nhớ xài tiết kiệm một chút, nuôi con heo này cho lớn làm của hồi môn sau này cho muội. Ca ca dụng tâm lương khổ, xin muội hãy thời khắc mang theo con heo này mà tự nhắc nhở bản thân thực hành tiết kiệm nhé!

Nhìn dáng vẻ Trần Dương vừa tiếc tiền, vừa có thể hiên ngang chính nghĩa như vậy rốt cuộc Lý Tiểu Nguyệt không nhịn được mà phì cười.

Con heo chỉ đáng giá có mười đồng, nhưng đối với nàng nó thật quý giá. Nàng liền cẩn thận nhờ người ta bọc nó lại rồi bắt Trần Dương xách đi.

Tiếp theo là một đường càn quét.

Hầu như mỗi một tầng, mỗi một cửa hàng thì Lý Tiểu Nguyệt đều dừng lại xem xét. Thứ nào nàng không thích thì nhìn cũng không nhìn mà trực tiếp bỏ qua.

Còn những thứ nàng thích, chỉ cần dùng một câu thần chú:

- Ài, thứ này thật xinh đẹp, nhưng đáng tiếc giá tiền hơi cao. Ca ca nói phải tiết kiệm, mặc dù ta rất thích nó, nhưng cũng phải nuôi heo a…

Nói xong, nàng còn làm ra vẻ đau lòng thắt ruột lắm mới rời xa nó được.

Dĩ nhiên, ngay sau đó có một gương mặt buồn bực thanh toán mua ngay thứ đó cho nàng.

Mà người này còn ai khác ngoài Trần Dương.

Tuy vậy, Lý Tiểu Nguyệt cũng rất biết chừng mực, chỉ chọn những món bình dân và đồ lưu niệm mà thôi. Mặc dù nàng biết rõ Trần Dương không thiếu tiền, thậm chí thân gia có thể còn giàu có hơn cả tưởng tượng của nàng, nhưng nàng cũng không vì đó mà tiêu xài quá đáng.

Trần Dương thậm chí còn dẫn Lý Tiểu Nguyệt đến quầy trang sức, nhờ nàng chọn một bộ rồi hắn mua hai bộ, một tặng cho Lý Tiểu Nguyệt, còn một tặng cho em gái hắn là Trần Tiểu Mi.

Lý Tiểu Nguyệt còn đặc biệt chọn một bộ trang sức bằng phỉ thuý tinh xảo, tặng cho mẹ của Trần Dương. Món này nàng tự thanh toán bằng tiền của mình.

Hai người cứ như vậy, mua sắm một hồi thì cũng có chút mệt mỏi.

Sau khi Lý Tiểu Nguyệt đi vào một góc khuất thu lại toàn bộ đồ đạc của nàng vào túi trữ vật thì Trần Dương cùng nàng liền đến tầng trên uống nước trò chuyện.

Một giờ sau, Trần Dương cùng Lý Tiểu Nguyệt ai về nhà nấy.

Trước khi đi, Trần Dương còn cố tình tặng cho nàng một bình Tụ Khí Đan khác. Lý Tiểu Nguyệt cũng không từ chối mà nhận lấy rồi rời đi.

Trần Dương một mình ngồi trên xe về nhà.

Hắn cũng không biết cảm giác với Lý Tiểu Nguyệt là cái gì, cũng có thể là bảy phần là xem như em gái, một phần là bạn bè, hai phần là tình cảm nam nữ.

Nhưng dù là gì đi nữa, trước mắt Trần Dương tạm thời chưa có ý định sẽ tiến tới trong chuyện tình cảm nam nữ.



Mắt thấy còn hai tuần nữa là đến ước hẹn ba tháng với Chu gia, Trần Dương liền rời nhà lần nữa, một mình đón xe đi đến sân bay.

‘Quý khách chú ý, hành khách chuyến bay 3A-45, hành trình Nam Kinh – Bắc Kinh vui lòng đến cổng số 2 để làm thủ tục lên máy bay!’

‘Xin nhắc lại…’

Một thanh niên ăn mặc giản dị trên người không mang bất kỳ hành lý gì chậm rãi đi đến cổng số 2.

Nửa tiếng sau, người thanh niên này đã ngồi trên chuyến bay xuất phát từ Nam Kinh đi Bắc Kinh.

Người thanh niên này là Trần Dương vừa chạy đến đây.

Chu gia nọ theo như lời của Chu Đức là nằm ở Bắc Kinh.

Đối với cái gia tộc tu chân này, Trần Dương vẫn có sự tò mò nhất định. Hắn không hiểu nổi một gia tộc tu tiên sẽ vận hành như thế nào trong thời đại như hiện giờ. Nhất là dưới sự quản lý pháp quyền, pháp luật thượng tôn thì những gia tộc tu tiên càng sẽ gặp khó khăn mới đúng.

Thế nhưng, hiển nhiên suy nghĩ này của Trần Dương đã lầm.

Sau khi Trần Dương xuống máy bay, có một người đứng giơ cao cái bảng có tên Trần Dương.

Người này chính là Trương Thái lão nhị.

Nhìn thấy thân ảnh Trần Dương tay không bước xuống máy bay, Trương Thái liền ồ lên kinh ngạc, nhào tới ôm Trần Dương một cái thật chặt rồi hỏi:

- Lão đại, hành lý của ngươi đâu?

- Không phải có tiền sẽ mua được sao?

Trần Dương không nhịn được hỏi lại, dáng vẻ rất ngạc nhiên.

Trương Thái trố mắt nhìn Trần Dương một lúc, mới cười ha hả nói:

- Lão đại, ngươi phát tài rồi sao? Câu nói này ta cũng chưa từng nghe ngươi nói qua à! Thôi được rồi, hiện tại để lão đệ đây dẫn ngươi đi tẩy trần.

Nói xong chạy đến chỗ một chiếc xe màu đen hiệu Mercedez bóng bẩy mở cửa chờ sẵn.

Trần Dương cũng mỉm cười ngồi vào tay lái phụ, vừa đóng cửa cài dây an toàn, vừa nói:

- Chà, xem ra một thời gian ở Bắc Kinh lăn lộn, lão đệ ngươi cũng thành cái địa chủ rồi nha!

- Đại ca, ngươi nói vậy là không được. Ta hiện tại là quan chức, làm việc đàng hoàng, cái gì địa chủ hay không địa chủ chứ? Như vậy quá vi phạm nguyên tắc!

Trương Thái khuôn mặt nghiêm nghị nói.

Trần Dương nhìn hắn thật sâu, cuối cùng thở ra một câu, cũng vô cùng nghiêm túc đáp:

- Nguyên tắc cái rắm! Mau lái!

Trương Thái chưng hửng nhìn Trần Dương một cái, sau ba giây thì cả hai cùng nở nụ cười ha hả.

- Lão đại, mừng quá ngươi vẫn bựa như xưa!

- Lão nhị, còn ngươi vẫn lầy như cũ!

Nói xong, cả hai lại cùng cười lớn.

Trương Thái nhanh chóng lái chiếc xe lao đi.

Thông qua nói chuyện, Trần Dương cũng được biết Trương Thái cũng đang làm một viên công chức ở Bắc Kinh. Mặc dù là công chức nhỏ nhưng là thuộc nghành công thương nghiệp, có chút béo bở cho nên cũng kiếm được một chút.

Tất nhiên, những thứ Trương Thái có được cũng không phải chuyện tình đút lót hối lộ gì đó, mà chủ yếu hắn nhờ nhanh nhạy nắm bắt, tự tay bí mật đầu tư ít tiền nên thu được chút đỉnh.

Trần Dương ngược lại cũng không có phản cảm gì, chỉ khuyên Trương Thái không nên quá đáng, vẫn nên làm việc quang minh chính đại, tích luỹ công đức cho bản thân và đời sau mới là chính đạo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện