Thân ảnh Trần Dương vừa bay ra ngoài cửa sổ liền nhẹ nhàng đáp xuống đất, nhún mình thêm một cái nữa liền bay qua khỏi bức tường, như một làn gió phóng ra ngoài.

Vừa bay ra ngoài, Trần Dương ngay lập tức cảm nhận được ba cỗ thần thức Luyện Khí Sơ Kỳ như có như không quét tới.

Trong đó có hai người là luyện khí tầng hai, một người cách gần Trần Dương nhất là Luyện Khí Kỳ tầng một.

Ba cỗ thần thức này, chỉ quét qua liền thu hồi lại, không dám có chút vọng động.

Trần Dương chỉ cười khẩy rồi nhún mình đi ra xa.

Lát sau, Trần Dương ra đến đường lớn, liền đứng chờ một chiếc taxi rồi ngồi lên nói ra địa chỉ khách sạn.

- Cậu trai trẻ, nhìn cậu là sinh viên sao? Bác tài xế có khuôn mặt khá đôn hậu, mở miệng cười nói.

Trần Dương cũng mỉm cười, khách khí:

- Dạ không, cháu vừa tốt nghiệp. Bác trai, sao bác hỏi vậy?

- Ha hả, bởi vì tôi cũng có một đứa con gái năm nay vừa chuẩn bị vào đại học. Con bé học rất giỏi, đậu vào Trường Đại học Nam Kinh nha. Ha ha…

Bác tài xế gương mặt ánh lên nét tự hào, bắt đầu khoe chiến tích của con gái mình.

Trần Dương cũng không có cắt đứt hứng thú đang dạt dào của bác ta mà mỉm cười. Chờ cho bác ta nói hết rồi Trần Dương mởi thỉnh thoảng hỏi lại một hai câu.

Thường thường một hai câu này sẽ đánh vào trọng điểm, làm cho bác tài lại càng có dịp nói nhiều hơn.

Xe một đường chạy nhanh, nhưng bầu không khí trong xe cũng không có buồn tẻ mà thỉnh thoảng lại vang lên tràng cười của bác tài và Trần Dương.

Hắn cũng rất thoải mái trò chuyện với bác tài để giết thời gian.

Xe rất nhanh về tới khách sạn chỗ mà Trần Dương đang ở.



Một tháng sau.

Trường Đại học Nam Kinh.

Ký túc xá nữ.

Hiện giờ là mười giờ đêm, không khí có chút yên ắng.

Một người bảo vệ tay cầm đèn pin cẩn thận soi tới soi lui, nhanh chóng đi tuần tra quanh ký túc xá, khi đi ngang ký túc xá số ba thì bước chân người này không khác chạy đi là mấy.

Giờ phút này, không có ai phát hiện, trên sân thượng của ký túc xá số hai vắng hoe lại đang có một thân ảnh ngồi xếp bằng, ánh mắt người này nhắm hờ nhưng thần thức lại cẩn thận toả ra chung quanh, quan sát động tĩnh.

Lát sau, người này khẽ lẩm bẩm một mình:

- Không có dấu vết gì, chẳng lần trước mình nhìn lầm?

Người này chính là Trần Dương đã đến đây mỗi đêm âm thầm quan sát động tĩnh ở ký túc xá số ba.

Sở dĩ Trần Dương đến nơi này có hai lý do, một là trong số những điểm mà Trương Tiểu Anh nói tới là có Trường Đại học Nam Kinh này, hai là Trần Dương ở nơi này từng phát hiện qua dao động của một loại trận pháp hoặc tương tự mà lúc đó vì tu vi còn yếu nên Trần Dương không điều tra rõ ràng được.

Thậm chí, để chuẩn bị cho việc điều tra lần này có thể chạm trán đối phương, Trần Dương còn cố ý tự chuẩn bị cho mình hai viên Bồi Nguyên Đan và mấy viên đan dược chữa thương nữa. Đối với những thứ đồ giữ mạng này, Trần Dương không chút hối tiếc sử dụng điểm công đức để đổi. Dù sao, cái mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn.

Trần Dương cũng không vội vàng, nếu người kia chuyên thu thập âm khí thì chắc hẳn là sẽ chọn những đêm trăng tròn chính là đỉnh điểm của âm khí dâng cao, cực kỳ thích hợp để thu thập âm hồn âm khí để hành động.

Theo tính toán, nếu như nơi này có cổ quái thì rất có thể là đêm nay người kia sẽ ra tay. Còn nếu không hành động thì Trần Dương cũng đành rời đi, tháng sau ngày này lại chạy đến đây.

Hiện giờ thông tin liên quan trọng tay Trần Dương thật sự quá ít, không thể phát giác ra được gì nhiều.

Trần Dương lại lần nữa tiến hành nghiên cứu thông tin có trong Thiên Đan Thủ, chỉ để lại một tia thần thức giám thị động tĩnh chung quanh.

Nội dung mà Trần Dương đang nghiên cứu là Dị Hoả Bảng.

Đối với Trần Dương, Dị Hoả Bảng này ngoài khả năng luyện đan còn có thể phối hợp với công pháp khác dùng để đối địch. Dù sau, hoả diễm luôn được xem là loại công pháp có sức công phá mạnh mẽ nhất.

Hiện giờ trong tay Trần Dương, thứ có thể đối địch chỉ có Cầm Long Thủ, Khống Hoả Thuật và Âm Dương Truy Hồn Châm.

Âm Dương Truy Hồn Châm thì Trần Dương chỉ mới học được da lông, Cầm Long Thủ thì chỉ có tác dụng vây khốn hoặc khoá chặt địch nhân mà thôi, còn Khống Hoả Thuật thì khi sử dụng cũng không mang được tính bất ngờ.

Vả lại, theo Trần Dương biết được thì Âm Dương Truy Hồn Châm – Âm châm cũng cần sử dụng một loại Âm hoả để tạo nên sát thương cực mạnh đối với nguyên thần kẻ địch. Âm hoả càng mạnh, thì Âm châm càng trở lên thần bí khó lường, sát thương càng quỷ dị.

Đang lúc suy nghĩ thì Trần Dương bỗng phát giác phía dưới có động tĩnh bèn ngưng thần chú ý.

Lúc này, từ bên ngoài bờ tường ký túc xá số ba có một bóng đen tựa nhu u linh men theo bờ tường nhẹ nhàng bay vào.

Trần Dương không sử dụng thần thức tránh đánh động đối phương mà sử dụng pháp nhãn.

Dưới pháp nhãn, người kia rõ ràng là một tu sĩ, nhưng tiếc là Pháp nhãn không có thể nhìn ra tu vi mà chỉ phân biệt được các loại sinh linh mà thôi.

Ngược lại, người kia cũng không hề biết có người để ý đến gã mà rất nhẹ nhàng đi vào khu ký túc xá số ba.

Trần Dương ngưng thần quan sát.

Chừng mấy hơi thở sau, người nọ đi đến ngay chỗ lần trước mà Trần Dương từng nhìn thấy.

Sau khi đến đúng vị trí đó, người kia cẩn thận quan sát chung quanh, sau đó lấy từ bên hông ra mấy vật gì đó, đi chung quanh sắp xếp.

Người này dáng vẻ rất thành thục và nhanh nhẹn, chỉ trong chốc lát liền bày xong một cái vòng tròn.

Nhìn cách bày trí, Trần Dương hai mắt hiện lên một tia ngưng trọng, trong lòng thầm hô:

‘Tụ Âm Trận!’

Sở dĩ Trần Dương nhìn ra trận pháp này là nhờ bên trong Âm Dương Truy Hồn Châm cũng có nói, nếu tu sĩ không có đủ khí âm sát để tạo thành âm hoả thì có thể dùng loại trận pháp Tụ Âm Trận này để thu thập âm hồn âm khí, luyện hoá tạo thành âm hoả để sử dụng.

Tuy vậy, bên trong Âm Dương Truy Hồn Châm cũng chỉ giới thiệu chứ không đi sâu vào chi tiết bày trận, cho nên Trần Dương cũng không có biết được chi tiết bên trong.

Nhưng nhìn dáng vẻ người kia thành thạo như vậy, có thể đoán ra tu vi không tệ.

Người này sau khi bày trận xong liền ngẩng đầu nhìn bầu trời, tự nói cái gì đó không rõ rồi ngay lập tức ngồi vào chính giữa Tụ Âm Trận.

Hai tay hắn kết một cái thủ ấn cổ quái, miệng lầm rầm niệm chú ngữ.

Lát sau, trong tay hắn truyền ra từng luồng âm phong màu đen.

Những luồng âm phong từ trong người hắn bay ra liền bị những thứ mà hắn sắp xếp hút lấy, nhất thời khí âm hàn theo đó khuếch tán ra chung quanh. Ngay cả Trần Dương ở trên sân thượng ký túc xá số hai cũng cảm thấy có chút lạnh lẽo.

Động tác trong tay người kia cũng không vì vậy mà chậm lại chút nào, mà gật nhẹ đầu liền vỗ bên hông lấy ra một cái lá phù màu xám nhạt, vừa lấy ra liền toả ra quang mang lúc ẩn lúc hiện.

Người kia hai mắt nhìn lá phù, tay điểm một cái liền có một luồng khí đen dung nhập vào.

Trần Dương cẩn thận quan sát.

Lát sau, dường như bị khí tức âm hàn của Tụ Âm Trận thu hút, chung quanh bỗng có từng luồng âm khí kéo đến. Mặc dù những luồng âm khí này rất mỏng manh, nhưng nếu từ trên cao nhìn xuống thì thấy chung quanh như một vòng xoáy khổng lồ lấy Tụ Âm Trận làm trung tâm mà cuồn cuộn kéo đến.

Dưới mắt người bình thường, cho dù có đứng trong vòng xoáy này thì vẫn chỉ cảm thấy như là những cơn gió có chút lạnh mà thôi, không thể nhìn thấy những gì mà Trần Dương đang nhìn thấy.

Dưới Pháp nhãn của hắn, trong những luồng âm phong đang ầm ầm kéo đến kia, xen lẫn với những tia âm khí dày đặc thì còn có cả những oan hồn hai mắt mang theo vẻ mơ hồ và hung hãn đang bị thu hút tới.

Trong số đó, thậm chí còn có một hai oan hồn từ bên ngoài đường bị kéo vào, trên người mang theo oán khí nồng đậm.

Theo đại lượng âm hồn bốn phương tám hướng kéo đến ngày càng nhiều, thì Tụ Âm Trận chung quanh gã tu sĩ kia càng trở nên dày đặc, quang mang trên lá phù kia cũng ngày càng đậm.

Trần Dương ánh mắt chớp động, liền tựa như một u linh cẩn thận theo hàng lang nhẹ nhàng đi xuống.

Lúc này, Trần Dương cố gắng thu liễm khí tức đồng thời dùng tốc độ nhanh chóng nhất đi xuống.

Sau khi xuống tới mặt đất, Trần Dương không nói hai lời cẩn thận vòng qua phía bên cạnh, tránh hướng trực tiếp với gã tu sĩ kia.

Một khi gây ra động tĩnh quá lớn, chắc chắn sẽ làm kinh động đến gã tu sĩ trên kia. Trần Dương rất rõ ràng, gã này chắc chắn không phải là một đối thủ dễ xử lý cho nên từ đầu đến cuối đều cố hết sức giữ bí mật hành tung của mình.

‘Phù…’

Trần Dương trong lòng thở ra.

Rốt cuộc hắn đã áp sát được người kia trong vòng trăm bước.

Đang lúc do dự có nên tiến lên hay không thì đột nhiên bên tai Trần Dương vang lên tiếng cười lạnh:

‘Khặc…khặc’

Tiếng cười này rơi vào tai Trần Dương liền làm cho hai mắt hắn khẽ co rút lại, không nhịn được nói một câu:

- Trúc Cơ Kỳ!

Nhưng ngay sau đó, Trần Dương liền không chút kiêng dè gì cẩn thận dùng thần thức cảm ứng lần nữa liền có chút thở phảo nói:

- Thì ra là Luyện Khí Hậu Kỳ, rõ ràng là lợi dụng Tụ Âm Trận để thi triển Truyền âm thuật!

Ngoài mặt Trần Dương nở nụ cười lạnh, nhưng trong lòng thì Trần Dương lại âm thầm nhẹ nhõm một chút. Nếu đối phương là Trúc Cơ Kỳ thì Trần Dương không có đến nửa phần nắm chắc có thể lưu đối phương lại, trừ khi sử dụng Chiến giáp cùng Chiến thương. Nhưng nếu như vậy thì sẽ tạo thành tổn thương cho cơ thể, ngược lại chưa chắc có thể một chiêu chế ngự đối phương mà lại có thể đánh động lòng tham của gã.

Cũng vì vừa rồi tiếng cười kia có đến tám chín phần giống như Truyền Âm Thuật mà chỉ có Trúc Cơ Kỳ tu sĩ mới có thể sử dụng làm cho Trần Dương nhìn nhầm.

Tuy vậy, mặc dù người kia chỉ là một gã ma tu Luyện Khí Hậu Kỳ nhưng Trần Dương cũng biết hôm nay nếu đã đến đây thì không tránh khỏi một trận ác đấu, nhất thời trên mặt nở nụ cười lạnh, bàn tay âm thầm vận linh lực tích súc lạnh lùng đi tới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện