( Bạo canh 3)
---
Trăng thanh gió mát,
Đêm nay không khí mát mẻ, là thời điểm cực kỳ thích hợp để đi dạo.
Trên con đường phía sau bệnh viện Nam Kinh lúc này có một thanh niên gương mặt có chút gầy yếu, đang chậm rãi hoà vào dòng người đông đúc đi về phía xa.
Người thanh niên này đúng là Trần Dương vừa lén lút rời bệnh viện ra đây.
Dĩ nhiên, hắn không quên để lại mười vạn bên dưới giường như viện phí, đồng thời còn nhanh chóng thay đổi đồ đạc trên người rồi mới nhẹ nhàng rời đi.
Cũng may đường phố đông đúc, Trần Dương sau khi lén lút rời đi thì cũng không có ai phát hiện ra chuyện gì khác thường.
Mà thân hình Trần Dương rõ ràng có chút gầy, chuyện này là do mấy tháng trời nằm trên giường, khiến cho chất dinh dưỡng duy nhất mà Trần Dương nhận được nuôi cơ thể chỉ thông qua truyền dịch mà thôi.
Đối với linh khí trong thiên địa, Trần Dương cũng không dám tuỳ tiện hấp nạp nữa.
- Bầu không khí này thật quá ô nhiễm rồi!
Trần Dương đứng giữa dòng người chen chúc mà cảm thán một câu.
Trần Dương sờ sờ cái bụng lép kẹp, liền ngó tới ngó lui kiếm một chỗ để thoả mãn khẩu vị bị ngược đãi mấy tháng qua.
Nhưng cuối cùng, toàn bộ những chỗ bình dân đều kín người, thậm chí còn chen chúc nhau.
Cuối cùng, Trần Dương đi vào một cái nhà hàng tương đối sang trọng.
Nơi này giá cả chắc chắn có chút cao, cho nên số lượng người ăn mặc dù nhiều nhưng cũng không quá chật chội.
Trần Dương vừa bước vào liền có nhân viên tiếp tân chào hỏi:
- Chào ngài, xin hỏi ngài có đặt chỗ trước không ạ? - Không, ta đói quá rồi, có chỗ hay không?
Trần Dương không quanh co mà vào thẳng chính đề, tay cố giữ miếng da bụng cố không cho nó dính vào da lưng, sẽ rất khó coi.
Tiếp tân nghe vậy thì che miệng cười, nhưng cũng lịch sự nói:
- Vẫn còn, mời ngài theo ta!
Nói xong liền dẫn Trần Dương đi đến một cái bàn trong góc.
Bàn này vì vị trí trong góc nên không có mấy người chọn nó, ngược lại là tiện nghi cho Trần Dương có thể ăn uống thoải mái mà không bị ai dòm ngó.
Nhưng hiển nhiên, Trần Dương đã tính sai!
Ngay khi bàn đồ ăn đầy ắp của hắn được dọn ra rồi hắn ăn ngấu nghiến thì đã thành công thu hút vô số lời chỉ trỏ:
- Ba ba, ngài xem, ca ca trong góc kia thật đáng thương nha, ăn nhiều như vậy chắc là nhịn đói lâu lắm rồi.
Một cô bé lương thiện nói nhỏ.
- Tiểu Bảo bảo, ngươi mau húp hết chén cháo này đi. Không ăn sao? Được, nếu ngươi không ăn ta sẽ đem ngươi qua bên kia. Phải, trong góc đó, đó là ông Ba Bị chuyên ăn thịt con nít, ngươi thấy hắn ăn rồi chứ, ta đem ngươi qua đó chắc chắn ông Ba Bị kia sẽ rất hứng thú!
Một phụ nữ nghiêm mặt dạy dỗ một đứa bé đang biếng ăn.
Chỉ thấy đứa bé liếc một cái liền thấy cảnh Trần Dương đang ăn như gió cuốn mây trôi, nhất thời gương mặt xanh mét, cầm muỗng húp cháo lia lịa. Khi ăn còn len lén liếc nhìn ‘Ông Ba Bị’ Trần Dương đáng sợ chuyên ăn thịt con nít nữa.
Còn nữa…
- Tiểu Hân, ngoan nào, mau bú đi, nếu con không bú thì mẹ sẽ cho ông Ba Bị bú hết bây giờ.
Một người mẹ trẻ có chút nhan sắc vừa dỗ con bú vừa chỉ chỉ về phía Trần Dương hù doạ nó.
Em bé trong lòng nàng mở to đôi mắt to tròn nhìn Trần Dương nhoẻn miệng cười, lại không có ý tứ sợ hãi chút nào.
Mấy loại lời thoại này đương nhiên Trần Dương nghe rõ ràng. Mặc dù hắn đang ăn uống, nhưng thính lực của một gã tu sĩ Luyện Khí Hậu Kỳ đâu phải chuyện đùa.
Tất nhiên, mấy chuyện vặt vãnh này Trần Dương hoàn toàn không để trong lòng.
Nửa tiếng sau đó, Trần Dương ợ một cái cầm cây tăm xỉa xỉa răng. Thò thò túi móc ra một cọc tiền thanh toán mà mắt cũng không chớp một cái.
Nhân viên phục vụ tất nhiên cười híp mắt tiễn Trần Dương rời đi nói:
‘Hoan nghênh ngài lần sau lại đến!’
Trần Dương gật gật đầu rồi đi ra cửa.
Nhưng khi đi ngang em bé lúc nãy nhìn hắn mỉm cười kia, cũng không biết sao Trần Dương đột nhiên nhìn nó nói rõ to:
‘Bú xong chưa? Không bú thì tới lượt ta!’
Bà mẹ trẻ nghe xong lời này thì xấu hổ gương mặt đỏ bừng, còn em bé thì không biết có hiểu gì không mà chẳng những không sợ hãi mà còn cười lên khanh khách.
Trần Dương cười một tiếng, trong lòng thoải mái bước đi khỏi nơi này.
- Hừ, tưởng ta dễ chọc sao? Lão hổ không phát huy các ngươi lại tưởng ta là con mèo bệnh!
Trần Dương khoái trá nghĩ thầm, miệng không nhịn được huýt gió nghêu ngao đi bộ ra đón taxi để về nhà.
Vẫy vẫy một chiếc taxi, Trần Dương vừa ngồi lên liền nói ra địa chỉ rồi nhắm mắt dưỡng thần.
Không thể trách, căng da bụng thì chùn da mắt mà!
Nhưng hơn nửa tiếng sau, Trần Dương đột nhiên mở mắt ra, có chút ngạc nhiên hỏi tài xế:
‘Sao lại đi đường này vậy bác tài?’
‘Ha hả, đường chính có một vụ tai nạn, chúng ta nên đi cái đường vòng này thì tốt hơn, đỡ phải chậm chạp mất thời gian.’
Tài xế là một thanh niên khoảng tầm hơn ba mươi tuổi nghe Trần Dương hỏi liền cười nói.
Trần Dương nghe vậy ngẩn ra, liền im lặng không nói gì nữa.
Trong lòng Trần Dương âm thầm cho rằng tài xế taxi nhất định có vấn đề.
Nhưng xem ra Trần Dương đã đoán nhầm.
Nửa tiếng sau, chiếc xe taxi đã dừng lại ở một toà nhà biệt lập, chung quanh toàn bộ đều là cây cối được trồng trang trí xen lẫn với các pho tượng nghệ thuật.
Sau khi lái đến nơi này, tài xế liền bước xuống xe cung kính nói:
- Mời Trần tiên sinh, chủ nhân nhà ta có lời mời!
Trần Dương híp mắt, nhìn thanh niên này dáng vẻ cung kính tuy nhiên sâu trong đáy mắt lại có một tia hàn quang, hiển nhiên có chút gút mắc gì đó với Trần Dương là hắn.
Trần Dương lạnh nhạt bước xuống, nói:
- Dẫn đường!
Người kia nghe vậy liền đáp:
- Tiên sinh cứ vào bên trong, sẽ có người tiếp đãi, ta ở nơi này chờ ngài.
- Ồ, vậy được!
Nói xong Trần Dương bước về phía trước.
Khu biệt viện này không phải nhỏ, chỉ nhìn cánh cổng có đến mấy người đang ngồi canh cửa thì đã biết nơi này không phải tầm thường, chắc hẳn là ngươi có vai vế mới được vào.
- Nói về vai vế, bản quan dĩ nhiên có tư cách!
Trần Dương tự sướng một câu sau đó ưỡn ngực đi đến cánh cổng.
Vừa đi đến cổng thì liền có một thanh niên bước ra.
Nhìn người này, Trần Dương liền biết ai muốn gặp hắn.
Thanh niên đi đến trước mặt Trần Dương, cúi đầu chào:
- Hân hạnh gặp lại, Trần tiên sinh ngài khoẻ. Tiểu thư đang chờ bên trong, để ta dẫn đường cho ngài!
Nói xong, thanh niên này quay sang chỗ mấy tên bảo vệ đưa ra một cái thẻ rồi nói:
- Đây là khách quý của Nguyệt tiểu thư!
Mấy tên bảo vệ nghe tới tên Nguyệt tiểu thư liền gật đầu ngay lập tức, tỏ vẻ không vấn đề gì.
Trần Dương thấy cảnh này thì ánh mắt loé lên, nhưng cũng không nói gì.
Thanh niên nọ liền làm một cái động tác mời Trần Dương, sau đó dẫn đường.
Thanh niên cố ý đi sau Trần Dương nửa bước chân, tới chỗ nào cần đi đâu hắn đều cẩn thận hướng dẫn.
Trần Dương thấy người thanh niên này tuổi trẻ mà tâm tư cẩn mật như vậy thì không nhịn được hỏi:
- Ngươi tên gì?
- Trần tiên sinh, ta tên Lữ Mặc.
Thanh niên cẩn thận đáp.
Chuyện của người lần trước được giao nhiệm vụ theo dõi Trần Dương, Lữ Mặc cũng có nghe thấy, vì vậy cho nên đối với Trần Dương trước sau vẫn mang theo sự kính sợ.
Trần Dương thấy vậy thì cười nói:
- Lữ Mặc, ngươi lớn tuổi hơn ta, sau này ta sẽ gọi là anh Mặc đi. Cái kiểu gò bó như vậy dành cho kẻ khác đi, trước mặt ta cũng không cần khúm núm như thế. Ta đâu phải ác ma gì đâu.
- Trần tiên sinh, thân phận ngài cao quý, ta…
- Cao quý cái gì, bình thường ta vẫn là một tên bảo vệ ký túc xá đây này. Nếu ngươi không thích thì thôi vậy, tuỳ ý.
Trần Dương phẩy tay nói, xoay lưng rời đi.
Lữ Mặc lắc lắc đầu thở dài, hắn thật là không đoán ra nổi thâm ý và cách hành xử của Trần Dương. Nhìn bên ngoài có vẻ tuỳ ý, nhưng thật sự lại có một khí khái tự do phóng khoáng, không quá gò bó, không thể suy luận theo quy tắc thông thường được.
Mà thật sự Trần Dương cũng là nghĩ vậy.
Từ lần trước có chút suy nghĩ về Phán Thần Hệ Thống, Trần Dương dần dần muốn thay đổi tâm tính bản thân.
Bản thân hắn muốn tự lập, muốn tạo cho mình một cái mối quan hệ thật sự ngoài đời chứ không chỉ dựa dẫm vào Phán Thần Hệ Thống được.
Nói đơn giản, Phán Thần Hệ Thống đến cuối cùng chỉ là nơi Trần Dương làm việc, làm xong nhận được công đức chính là tiền lương rồi dùng nó để nâng cao thực lực bản thân mà thôi.
Trần Dương không muốn phụ thuộc vào nó đến mức, một ngày nào đó người ta hứng thú chỉ cần phất tay một cái liền lấy đi cái Phán Thần Hệ Thống này thì Trần Dương sẽ hiện nguyên hình là một cái phế vật ăn bám.
Làm một kẻ phế vật, dù là ai cũng tuyệt đối không hề muốn.
Bởi vậy, tầm mắt Trần Dương thoáng cái đã thông thoáng hơn rất nhiều.
Cũng may, Trần Dương chưa dấn quá sâu, vẫn còn kịp xác định lại mối quan hệ giữa hắn và Phán Thần Hệ Thống là hợp tác lẫn nhau chứ không phải Phán Thần Hệ Thống là chủ còn hắn là nô.
Hơn nữa, qua nhiều lần thử âm thầm thăm dò, xen lẫn từ lời nói của khí linh thì Trần Dương cũng có nghi ngờ, trước hắn đã có ít nhất một người Phán quan sở hữu Phán Thần Hệ Thống rồi, tất nhiên thậm chí có thể có nhiều hơn nữa cũng không chừng, chuyện này thì không ai biết được cả.
Chỉ có một cách duy nhất để tìm hiểu, đó chính là Trần Dương cần tự thân mình nâng cao thực lực, đến một lúc nào đó chắc chắn có thể tìm hiểu chân tướng hết thảy. Khi đó hắn mới thực sự là chủ nhân của cái Phán Thần Hệ Thống này.
---
Trăng thanh gió mát,
Đêm nay không khí mát mẻ, là thời điểm cực kỳ thích hợp để đi dạo.
Trên con đường phía sau bệnh viện Nam Kinh lúc này có một thanh niên gương mặt có chút gầy yếu, đang chậm rãi hoà vào dòng người đông đúc đi về phía xa.
Người thanh niên này đúng là Trần Dương vừa lén lút rời bệnh viện ra đây.
Dĩ nhiên, hắn không quên để lại mười vạn bên dưới giường như viện phí, đồng thời còn nhanh chóng thay đổi đồ đạc trên người rồi mới nhẹ nhàng rời đi.
Cũng may đường phố đông đúc, Trần Dương sau khi lén lút rời đi thì cũng không có ai phát hiện ra chuyện gì khác thường.
Mà thân hình Trần Dương rõ ràng có chút gầy, chuyện này là do mấy tháng trời nằm trên giường, khiến cho chất dinh dưỡng duy nhất mà Trần Dương nhận được nuôi cơ thể chỉ thông qua truyền dịch mà thôi.
Đối với linh khí trong thiên địa, Trần Dương cũng không dám tuỳ tiện hấp nạp nữa.
- Bầu không khí này thật quá ô nhiễm rồi!
Trần Dương đứng giữa dòng người chen chúc mà cảm thán một câu.
Trần Dương sờ sờ cái bụng lép kẹp, liền ngó tới ngó lui kiếm một chỗ để thoả mãn khẩu vị bị ngược đãi mấy tháng qua.
Nhưng cuối cùng, toàn bộ những chỗ bình dân đều kín người, thậm chí còn chen chúc nhau.
Cuối cùng, Trần Dương đi vào một cái nhà hàng tương đối sang trọng.
Nơi này giá cả chắc chắn có chút cao, cho nên số lượng người ăn mặc dù nhiều nhưng cũng không quá chật chội.
Trần Dương vừa bước vào liền có nhân viên tiếp tân chào hỏi:
- Chào ngài, xin hỏi ngài có đặt chỗ trước không ạ? - Không, ta đói quá rồi, có chỗ hay không?
Trần Dương không quanh co mà vào thẳng chính đề, tay cố giữ miếng da bụng cố không cho nó dính vào da lưng, sẽ rất khó coi.
Tiếp tân nghe vậy thì che miệng cười, nhưng cũng lịch sự nói:
- Vẫn còn, mời ngài theo ta!
Nói xong liền dẫn Trần Dương đi đến một cái bàn trong góc.
Bàn này vì vị trí trong góc nên không có mấy người chọn nó, ngược lại là tiện nghi cho Trần Dương có thể ăn uống thoải mái mà không bị ai dòm ngó.
Nhưng hiển nhiên, Trần Dương đã tính sai!
Ngay khi bàn đồ ăn đầy ắp của hắn được dọn ra rồi hắn ăn ngấu nghiến thì đã thành công thu hút vô số lời chỉ trỏ:
- Ba ba, ngài xem, ca ca trong góc kia thật đáng thương nha, ăn nhiều như vậy chắc là nhịn đói lâu lắm rồi.
Một cô bé lương thiện nói nhỏ.
- Tiểu Bảo bảo, ngươi mau húp hết chén cháo này đi. Không ăn sao? Được, nếu ngươi không ăn ta sẽ đem ngươi qua bên kia. Phải, trong góc đó, đó là ông Ba Bị chuyên ăn thịt con nít, ngươi thấy hắn ăn rồi chứ, ta đem ngươi qua đó chắc chắn ông Ba Bị kia sẽ rất hứng thú!
Một phụ nữ nghiêm mặt dạy dỗ một đứa bé đang biếng ăn.
Chỉ thấy đứa bé liếc một cái liền thấy cảnh Trần Dương đang ăn như gió cuốn mây trôi, nhất thời gương mặt xanh mét, cầm muỗng húp cháo lia lịa. Khi ăn còn len lén liếc nhìn ‘Ông Ba Bị’ Trần Dương đáng sợ chuyên ăn thịt con nít nữa.
Còn nữa…
- Tiểu Hân, ngoan nào, mau bú đi, nếu con không bú thì mẹ sẽ cho ông Ba Bị bú hết bây giờ.
Một người mẹ trẻ có chút nhan sắc vừa dỗ con bú vừa chỉ chỉ về phía Trần Dương hù doạ nó.
Em bé trong lòng nàng mở to đôi mắt to tròn nhìn Trần Dương nhoẻn miệng cười, lại không có ý tứ sợ hãi chút nào.
Mấy loại lời thoại này đương nhiên Trần Dương nghe rõ ràng. Mặc dù hắn đang ăn uống, nhưng thính lực của một gã tu sĩ Luyện Khí Hậu Kỳ đâu phải chuyện đùa.
Tất nhiên, mấy chuyện vặt vãnh này Trần Dương hoàn toàn không để trong lòng.
Nửa tiếng sau đó, Trần Dương ợ một cái cầm cây tăm xỉa xỉa răng. Thò thò túi móc ra một cọc tiền thanh toán mà mắt cũng không chớp một cái.
Nhân viên phục vụ tất nhiên cười híp mắt tiễn Trần Dương rời đi nói:
‘Hoan nghênh ngài lần sau lại đến!’
Trần Dương gật gật đầu rồi đi ra cửa.
Nhưng khi đi ngang em bé lúc nãy nhìn hắn mỉm cười kia, cũng không biết sao Trần Dương đột nhiên nhìn nó nói rõ to:
‘Bú xong chưa? Không bú thì tới lượt ta!’
Bà mẹ trẻ nghe xong lời này thì xấu hổ gương mặt đỏ bừng, còn em bé thì không biết có hiểu gì không mà chẳng những không sợ hãi mà còn cười lên khanh khách.
Trần Dương cười một tiếng, trong lòng thoải mái bước đi khỏi nơi này.
- Hừ, tưởng ta dễ chọc sao? Lão hổ không phát huy các ngươi lại tưởng ta là con mèo bệnh!
Trần Dương khoái trá nghĩ thầm, miệng không nhịn được huýt gió nghêu ngao đi bộ ra đón taxi để về nhà.
Vẫy vẫy một chiếc taxi, Trần Dương vừa ngồi lên liền nói ra địa chỉ rồi nhắm mắt dưỡng thần.
Không thể trách, căng da bụng thì chùn da mắt mà!
Nhưng hơn nửa tiếng sau, Trần Dương đột nhiên mở mắt ra, có chút ngạc nhiên hỏi tài xế:
‘Sao lại đi đường này vậy bác tài?’
‘Ha hả, đường chính có một vụ tai nạn, chúng ta nên đi cái đường vòng này thì tốt hơn, đỡ phải chậm chạp mất thời gian.’
Tài xế là một thanh niên khoảng tầm hơn ba mươi tuổi nghe Trần Dương hỏi liền cười nói.
Trần Dương nghe vậy ngẩn ra, liền im lặng không nói gì nữa.
Trong lòng Trần Dương âm thầm cho rằng tài xế taxi nhất định có vấn đề.
Nhưng xem ra Trần Dương đã đoán nhầm.
Nửa tiếng sau, chiếc xe taxi đã dừng lại ở một toà nhà biệt lập, chung quanh toàn bộ đều là cây cối được trồng trang trí xen lẫn với các pho tượng nghệ thuật.
Sau khi lái đến nơi này, tài xế liền bước xuống xe cung kính nói:
- Mời Trần tiên sinh, chủ nhân nhà ta có lời mời!
Trần Dương híp mắt, nhìn thanh niên này dáng vẻ cung kính tuy nhiên sâu trong đáy mắt lại có một tia hàn quang, hiển nhiên có chút gút mắc gì đó với Trần Dương là hắn.
Trần Dương lạnh nhạt bước xuống, nói:
- Dẫn đường!
Người kia nghe vậy liền đáp:
- Tiên sinh cứ vào bên trong, sẽ có người tiếp đãi, ta ở nơi này chờ ngài.
- Ồ, vậy được!
Nói xong Trần Dương bước về phía trước.
Khu biệt viện này không phải nhỏ, chỉ nhìn cánh cổng có đến mấy người đang ngồi canh cửa thì đã biết nơi này không phải tầm thường, chắc hẳn là ngươi có vai vế mới được vào.
- Nói về vai vế, bản quan dĩ nhiên có tư cách!
Trần Dương tự sướng một câu sau đó ưỡn ngực đi đến cánh cổng.
Vừa đi đến cổng thì liền có một thanh niên bước ra.
Nhìn người này, Trần Dương liền biết ai muốn gặp hắn.
Thanh niên đi đến trước mặt Trần Dương, cúi đầu chào:
- Hân hạnh gặp lại, Trần tiên sinh ngài khoẻ. Tiểu thư đang chờ bên trong, để ta dẫn đường cho ngài!
Nói xong, thanh niên này quay sang chỗ mấy tên bảo vệ đưa ra một cái thẻ rồi nói:
- Đây là khách quý của Nguyệt tiểu thư!
Mấy tên bảo vệ nghe tới tên Nguyệt tiểu thư liền gật đầu ngay lập tức, tỏ vẻ không vấn đề gì.
Trần Dương thấy cảnh này thì ánh mắt loé lên, nhưng cũng không nói gì.
Thanh niên nọ liền làm một cái động tác mời Trần Dương, sau đó dẫn đường.
Thanh niên cố ý đi sau Trần Dương nửa bước chân, tới chỗ nào cần đi đâu hắn đều cẩn thận hướng dẫn.
Trần Dương thấy người thanh niên này tuổi trẻ mà tâm tư cẩn mật như vậy thì không nhịn được hỏi:
- Ngươi tên gì?
- Trần tiên sinh, ta tên Lữ Mặc.
Thanh niên cẩn thận đáp.
Chuyện của người lần trước được giao nhiệm vụ theo dõi Trần Dương, Lữ Mặc cũng có nghe thấy, vì vậy cho nên đối với Trần Dương trước sau vẫn mang theo sự kính sợ.
Trần Dương thấy vậy thì cười nói:
- Lữ Mặc, ngươi lớn tuổi hơn ta, sau này ta sẽ gọi là anh Mặc đi. Cái kiểu gò bó như vậy dành cho kẻ khác đi, trước mặt ta cũng không cần khúm núm như thế. Ta đâu phải ác ma gì đâu.
- Trần tiên sinh, thân phận ngài cao quý, ta…
- Cao quý cái gì, bình thường ta vẫn là một tên bảo vệ ký túc xá đây này. Nếu ngươi không thích thì thôi vậy, tuỳ ý.
Trần Dương phẩy tay nói, xoay lưng rời đi.
Lữ Mặc lắc lắc đầu thở dài, hắn thật là không đoán ra nổi thâm ý và cách hành xử của Trần Dương. Nhìn bên ngoài có vẻ tuỳ ý, nhưng thật sự lại có một khí khái tự do phóng khoáng, không quá gò bó, không thể suy luận theo quy tắc thông thường được.
Mà thật sự Trần Dương cũng là nghĩ vậy.
Từ lần trước có chút suy nghĩ về Phán Thần Hệ Thống, Trần Dương dần dần muốn thay đổi tâm tính bản thân.
Bản thân hắn muốn tự lập, muốn tạo cho mình một cái mối quan hệ thật sự ngoài đời chứ không chỉ dựa dẫm vào Phán Thần Hệ Thống được.
Nói đơn giản, Phán Thần Hệ Thống đến cuối cùng chỉ là nơi Trần Dương làm việc, làm xong nhận được công đức chính là tiền lương rồi dùng nó để nâng cao thực lực bản thân mà thôi.
Trần Dương không muốn phụ thuộc vào nó đến mức, một ngày nào đó người ta hứng thú chỉ cần phất tay một cái liền lấy đi cái Phán Thần Hệ Thống này thì Trần Dương sẽ hiện nguyên hình là một cái phế vật ăn bám.
Làm một kẻ phế vật, dù là ai cũng tuyệt đối không hề muốn.
Bởi vậy, tầm mắt Trần Dương thoáng cái đã thông thoáng hơn rất nhiều.
Cũng may, Trần Dương chưa dấn quá sâu, vẫn còn kịp xác định lại mối quan hệ giữa hắn và Phán Thần Hệ Thống là hợp tác lẫn nhau chứ không phải Phán Thần Hệ Thống là chủ còn hắn là nô.
Hơn nữa, qua nhiều lần thử âm thầm thăm dò, xen lẫn từ lời nói của khí linh thì Trần Dương cũng có nghi ngờ, trước hắn đã có ít nhất một người Phán quan sở hữu Phán Thần Hệ Thống rồi, tất nhiên thậm chí có thể có nhiều hơn nữa cũng không chừng, chuyện này thì không ai biết được cả.
Chỉ có một cách duy nhất để tìm hiểu, đó chính là Trần Dương cần tự thân mình nâng cao thực lực, đến một lúc nào đó chắc chắn có thể tìm hiểu chân tướng hết thảy. Khi đó hắn mới thực sự là chủ nhân của cái Phán Thần Hệ Thống này.
Danh sách chương