Kha Bái Bái thấy bộ dáng của Trần Dương thì lắc nhẹ đầu, vẻ mặt xem thường.
‘Cả việc dùng túi trữ vật cũng chậm chạp như vậy, ngộ tính quá kém, cả đời này cũng đừng mong tiến xa.’
- Trần Dương. Đồ vật ngươi đã lĩnh xong. Hiện tại đến nhận chỗ ở, làm quen với hoàn cảnh. Một tháng sau thì tiến hành nhận nhiệm vụ ngoại môn. Những thứ liên quan đã có trong ngọc giản. Ngọc giản này chỉ cần đặt lên trán, tập trung tinh thần là đọc được.
Kha Bái Bái nhìn Trần Dương chậm rãi nói, nàng dường như sợ hắn không biết cách sử dụng ngọc giản cho nên cố tình chỉ điểm một chút rồi mới cầm lấy một cái lệnh bài trong tay vuốt một cái.
Chừng hai nhịp thở sau liền có một trung niên chạy đến.
Nhìn thấy trung niên này chạy đến, Kha Bái Bái liền chỉ vào Trần Dương nói:
- Người này là đệ tử mới nhập môn. Ngươi dẫn hắn đi nhận chỗ ở, thuận tiện quan sát những nơi cần chú ý trong môn. Đi đi!
Kha Bái Bái nói xong liền phất tay như đuổi ruồi.
Trung niên kia thấy vậy gật đầu đồng ý rồi kéo Trần Dương lui ra.
Mà Kha Bái Bái sau khi nhìn thân ảnh hai người đi khỏi liền tiếp tục nhìn cây Tu Diễm Thảo đến xuất thần.
Trung niên sau khi đi được một đoạn liền nhìn Trần Dương hỏi:
- Sư đệ, ngươi tên gì? Trần Dương cũng cúi người đáp lại:
- Tiểu đệ Trần Dương ra mắt sư huynh!
Trung niên này cũng là một người cởi mở, nghe Trần Dương tự giới thiệu liền cũng nói:
- Ta là Giản Sâm. Nhìn ngươi chắc là từ cuộc khảo hạch lần này vừa tiến vào?
- Giản sư huynh ánh mắt như đuốc, tiểu đệ đúng là như vậy!
Trần Dương cười nhẹ một tiếng, cũng không giấu giếm.
Vả lại chuyện này cũng không có gì phải giấu giếm, nói ra rõ ràng thì cũng thuận tiện một chút.
Giản sư huynh vừa đi vừa giới thiệu các loại kiến trúc hai bên đường.
Sau khi đi loanh quoanh mấy vòng, Giản Sâm liền dẫn Trần Dương đến một khu nhà.
Trần Dương nhìn khu này liền có chút kinh ngạc.
Nơi này là một dãy núi dài, bên trong được đục đẽo thành các căn phòng ăn sâu vào trong vách núi.
Giản Sâm nhìn vẻ ngạc nhiên của Trần Dương thì liền giải thích:
- Nơi này là chỗ ở dành cho các đệ tử ngoại môn. Bởi vì thông thường, đệ tử mới nhập môn đều có ba tháng thời gian để làm quen với các sự tình bên trong phái. Cho nên cứ cách năm năm, vào thời kỷ khảo hạch thì nơi đây liền trở nên nhộn nhịp hơn.
- Mà đệ tử ngoại môn sau ba tháng làm quen thì phải đến ‘Sự Vụ Phòng’ để nhận nhiệm vụ công tác của riêng mình. Tuỳ theo nội dung nhiệm vụ mà sẽ nhận được điểm cống hiến tương ứng. Bên trong môn phái, tất cả đều sử dụng điểm cống hiến quy đổi. Chỉ cần đủ điểm cống hiến, cho dù mua một viên Trúc Cơ Đan cũng là chuyện tình có thể xảy ra. Từng có một vị ngoại môn đệ tử tích cóp nhịn ăn nhịn uống mười năm cũng đổi được một viên Trúc Cơ Đan, từ đó nhất phi trùng thiên, trở thành đệ tử nội môn, hưởng thụ đãi ngộ đặc quyền cao vời.
- Do đó, ba tháng qua đi thì bình thường những nơi này nhân khí cũng theo đó vắng vẻ lại, vì đa số đều ra ngoài làm nhiệm vụ.
Giản Sâm cười cười, vừa dẫn Trần Dương đi vào một gian phòng đá vừa nói.
Gian phòng này khá nhỏ, điều kiện cũng đơn sơ, ngoài một cái giường đá và một bộ bàn ghế thì không còn gì khác.
Trần Dương thấy vậy thì hài lòng.
Đối với hắn, điều kiện càng đơn giản càng tốt. Chủ yếu là có được sự riêng tư thanh tĩnh. Mà nhìn bộ dáng gian phòng này, chắc chắn không thể nào có người thứ hai vào ở rồi.
Giản Sâm thấy dáng vẻ của Trần Dương không chút nào buồn bực mà ngược lại còn có vẻ vui mừng thì có chút bất ngờ.
Phải biết, Giản Sâm cũng dẫn dắt không ít người đến nơi này nhận phòng. Đa số đều vui vẻ nhận nhưng trong ánh mắt hoặc hành động đều có rõ ràng sự buồn bực hoặc là không quá hài lòng với điều kiện đơn giản nơi này.
Giản Sâm thấy Trần Dương đang quan sát gian phòng thì ho nhẹ nói:
- Được rồi, Trần sư đệ cứ nghỉ ngơi ba tháng ở đây. Bình thường vấn đề gì thì cứ đến Sự Vụ Phòng tìm ta.
- Đa tạ Giản sư huynh!
- Ừm, ta đi đây.
- Giản sư huynh đi thong thả.
Trần Dương đứng ở cửa tiễn Giản Sâm đi xa rồi mới xoay người đóng lại cửa đá rồi ngồi lên giường đá.
Lấy ngọc giản mà Kha Bái Bái đưa cho, Trần Dương liền bắt đầu xem xét.
Ít phút sau, Trần Dương chậm rãi lấy ngọc giản ra rồi đảo mắt, đi chung quanh bố trí một cái trận pháp cách âm xen lẫn ngăn chặn thần thức dòm ngó.
Có cái trận pháp này, trừ khi là tu sĩ Kết Đan Kỳ tự mình tới dòm ngó quan sát, nếu không thì Trần Dương tự tin rằng chỉ cần người nào đó cố tình quan sát hoặc nghe ngóng bên trong căn phòng của hắn cũng không thể được.
Trần Dương chính là muốn lợi dụng ba tháng ngắn ngủi này tiến vào Phán Thần Hệ Thống tranh thủ sớm một chút hồi phục thực lực.
Ba tháng bên ngoài là ba mươi tháng bên trong Phán Thần Hệ Thống, cũng tương đương thời gian hơn hai năm.
Trần Dương sau khi chú ý quan sát chung quanh, lại cẩn thận dán một lá phù lục có để lại một tia thần thức của hắn trước cửa.
Làm như vậy, chỉ cần có người đến tìm hoặc là có động tĩnh gì khác thì Trần Dương sẽ sớm cảm ứng được mà hiện thân đối phó.
Xong xuôi đâu đó, Trần Dương nhoáng một cái cả người liền biến mất tại chỗ, tiến vào bên trong Phán Thần Hệ Thống.
Trần Dương sau khi trải qua biến cố trong lần truyền tống trước, bởi vì tình huống cấp bách nên sử dụng điểm công đức tích luỹ gần hết, chỉ còn trên dưới bốn mươi nghìn điểm.
Thanh trung giai linh kiếm lần trước Trần Dương đổi cũng đã bị vỡ nát khi cố tự bạo ngăn chặn một tia không gian loạn lưu.
Bởi vậy, lần này bế quan, Trần Dương chẳng những muốn phục hồi thực lực, mà nhân cơ hội này tìm một phương pháp luyện chế ra một pháp bảo bản mệnh thật tốt để bồi dưỡng. Mà trong các loại, Trần Dương trực tiếp bỏ qua thanh Chiến Thương của mình.
Chiến Thương này mặc dù mạnh mẽ, nhưng sát khí và hung mãnh của nó không phải có thể dễ dàng kiềm chế, thậm chí còn tự hành rút đi tu vi của chủ nhân. Mà Trần Dương cũng không quá thuận tay khi sử dụng thương pháp.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng quay lại sử dụng kiếm là tốt nhất.
Trần Dương cũng đã suy xét kỹ. Hiện giờ thân đang ở trong Nam Nhạc Phái, nếu đem ra một thanh Chiến Thương kinh thiên như vậy chắc chắn sẽ nảy sinh vô số chuyện khó lường, nhưng nếu mang ra một thanh kiếm thì chẳng ai thèm để ý.
Bởi vì số lượng tu sĩ sử dụng kiếm thật sự quá đông.
Bọn họ cũng không hẳn là kiếm tu, đơn giản chỉ là Kiếm sử dụng thuận tay, uy lực công kích hoàn toàn triệt để, lại có thể phối hợp thành kiếm trận hoặc hợp kích...
Trần Dương sau này đã quyết định sẽ bồi dưỡng một nhóm thuộc hạ có năng lực hợp kích, cho nên việc tiếp xúc với kiếm cũng sẽ làm cho con đường sau này thuận tiện hơn nhiều.
Nói tới thuộc hạ, Trần Dương lại nhớ đến thuộc cấp đầu tiên: Cẩm Y Vệ Bạch Chính.
Khi ấy Trần Dương có ý muốn kéo gã đến Tu Tiên Giới, nhưng Bạch Chính khi đó lại muốn tự mình gia nhập vào Thương Long Môn, sau đó tự dùng sức của gã để tu luyện.
Ý đồ của Bạch Chính thì Trần Dương rất rõ ràng, đó là không muốn vướng tay vướng chân của Trần Dương, hơn nữa hình như gã còn có một nguyên do sâu xa nào đó mà Trần Dương cũng không gặng hỏi. Nhưng nếu đã dùng người thì phải tin người. Trần Dương cũng đành để cho gã tự lăn lộn.
Lắc lắc đầu, thu lại tâm tư, Trần Dương liền nhoáng mình một cái liền xuất hiện bên trong một thạch ốc.
Thạch ốc này ở rất xa rất xa Pháp Đường của Trần Dương, là nơi Trần Dương cố ý thiết lập để tu luyện bên trong Phán Thần Hệ Thống nhằm không kinh động tới bất cứ thứ gì.
Mà cũng không ai có thể làm phiền tới hắn.
Ngay khi xuất hiện trong thạch ốc, Trần Dương liền ngồi xuống, bắt đầu bố trí một cái Tụ Linh Trận quanh người, lấy hắn làm trung tâm.
Ở trong Phán Thần Hệ Thống, việc bố trí Tụ Linh Trận chỉ là việc cỏn con đối với Trần Dương, chỉ trong chốc lát hắn đã bố trí xong xuôi.
Ngay sau đó Trần Dương liền chậm rãi đem linh thạch để bên trong pháp trận.
Số lượng Hạ phẩm linh thạch ở đây cũng chỉ khoảng hai mươi viên.
Đây là toàn bộ số linh thạch mà Trần Dương có hiện giờ.
Trần Dương đối với thân gia của mình thì có chút hết chỗ nói. Thầm suy tính nhất định khi căn cơ ở nơi này đã ổn liền phải tìm cách thu hoạch thêm nhiều linh thạch.
Sau khi sắp xếp linh thạch như ý, Trần Dương liền bắt đầu bấm niệm pháp quyết.
‘Ông~~~’
Tụ Linh Trận theo những pháp quyết trên tay Trần Dương thì càng ngày càng sáng, mà những Hạ phẩm linh thạch bên trong cũng tan vỡ hoá thành một cột khí xuất hiện chính giữa bên trên pháp trận.
Ngay trên đỉnh đầu Trần Dương chậm rãi xuất hiện một vòng xoáy nhỏ.
Vòng xoáy này ban đầu chỉ nhỏ bằng nắm tay.
Nhưng theo thời gian, tiếng chú ngữ trầm thấp trong miệng Trần Dương phát ra càng nhiều, thủ ấn trên tay càng nhanh thì vòng xoáy càng ngày càng lớn, linh lực trong linh thạch toàn bộ đều dung nhập vào vòng xoáy này.
Mà lúc này, linh khí nồng đậm bốn phương tám hướng cũng dường như bị cái vòng xoáy cực lớn này thu hút, dần dần kéo đến.
Chỉ trong nửa ngày, gian thạch ốc của Trần Dương đang bế quan đã xuất hiện sương khói mờ ảo.
Đám sương khói mờ ảo này chính là do linh khí nồng đậm tụ tập lại hoá thành hơi mù, thậm chí kết thành những đám mây vờn quanh, lần lượt bị vòng xoáy cuốn lấy.
Mà vòng xoáy cũng không lúc nào ngừng chuyển động, đều đều xoay tròn.
Tâm của vòng xoáy này chính là đỉnh đầu của Trần Dương.
Chỉ thấy Trần Dương ngồi chính giữa pháp trận, cảm thụ từng dòng linh lực khổng lồ kéo đến, sắc mặt hồng nhuận, hai mắt nhắm nghiền, tập trung hấp thu vận chuyển linh lực. Tốc độ vận chuyển linh lực trong cơ thể Trần Dương lúc này cũng vô cùng mạnh mẽ. Từng tấc da thịt vốn cạn kiệt sinh khí hiện tại như nắng hạn gặp mưa rào, từng chút một lộ ra sự thoải mái đến tận cùng.
‘Cả việc dùng túi trữ vật cũng chậm chạp như vậy, ngộ tính quá kém, cả đời này cũng đừng mong tiến xa.’
- Trần Dương. Đồ vật ngươi đã lĩnh xong. Hiện tại đến nhận chỗ ở, làm quen với hoàn cảnh. Một tháng sau thì tiến hành nhận nhiệm vụ ngoại môn. Những thứ liên quan đã có trong ngọc giản. Ngọc giản này chỉ cần đặt lên trán, tập trung tinh thần là đọc được.
Kha Bái Bái nhìn Trần Dương chậm rãi nói, nàng dường như sợ hắn không biết cách sử dụng ngọc giản cho nên cố tình chỉ điểm một chút rồi mới cầm lấy một cái lệnh bài trong tay vuốt một cái.
Chừng hai nhịp thở sau liền có một trung niên chạy đến.
Nhìn thấy trung niên này chạy đến, Kha Bái Bái liền chỉ vào Trần Dương nói:
- Người này là đệ tử mới nhập môn. Ngươi dẫn hắn đi nhận chỗ ở, thuận tiện quan sát những nơi cần chú ý trong môn. Đi đi!
Kha Bái Bái nói xong liền phất tay như đuổi ruồi.
Trung niên kia thấy vậy gật đầu đồng ý rồi kéo Trần Dương lui ra.
Mà Kha Bái Bái sau khi nhìn thân ảnh hai người đi khỏi liền tiếp tục nhìn cây Tu Diễm Thảo đến xuất thần.
Trung niên sau khi đi được một đoạn liền nhìn Trần Dương hỏi:
- Sư đệ, ngươi tên gì? Trần Dương cũng cúi người đáp lại:
- Tiểu đệ Trần Dương ra mắt sư huynh!
Trung niên này cũng là một người cởi mở, nghe Trần Dương tự giới thiệu liền cũng nói:
- Ta là Giản Sâm. Nhìn ngươi chắc là từ cuộc khảo hạch lần này vừa tiến vào?
- Giản sư huynh ánh mắt như đuốc, tiểu đệ đúng là như vậy!
Trần Dương cười nhẹ một tiếng, cũng không giấu giếm.
Vả lại chuyện này cũng không có gì phải giấu giếm, nói ra rõ ràng thì cũng thuận tiện một chút.
Giản sư huynh vừa đi vừa giới thiệu các loại kiến trúc hai bên đường.
Sau khi đi loanh quoanh mấy vòng, Giản Sâm liền dẫn Trần Dương đến một khu nhà.
Trần Dương nhìn khu này liền có chút kinh ngạc.
Nơi này là một dãy núi dài, bên trong được đục đẽo thành các căn phòng ăn sâu vào trong vách núi.
Giản Sâm nhìn vẻ ngạc nhiên của Trần Dương thì liền giải thích:
- Nơi này là chỗ ở dành cho các đệ tử ngoại môn. Bởi vì thông thường, đệ tử mới nhập môn đều có ba tháng thời gian để làm quen với các sự tình bên trong phái. Cho nên cứ cách năm năm, vào thời kỷ khảo hạch thì nơi đây liền trở nên nhộn nhịp hơn.
- Mà đệ tử ngoại môn sau ba tháng làm quen thì phải đến ‘Sự Vụ Phòng’ để nhận nhiệm vụ công tác của riêng mình. Tuỳ theo nội dung nhiệm vụ mà sẽ nhận được điểm cống hiến tương ứng. Bên trong môn phái, tất cả đều sử dụng điểm cống hiến quy đổi. Chỉ cần đủ điểm cống hiến, cho dù mua một viên Trúc Cơ Đan cũng là chuyện tình có thể xảy ra. Từng có một vị ngoại môn đệ tử tích cóp nhịn ăn nhịn uống mười năm cũng đổi được một viên Trúc Cơ Đan, từ đó nhất phi trùng thiên, trở thành đệ tử nội môn, hưởng thụ đãi ngộ đặc quyền cao vời.
- Do đó, ba tháng qua đi thì bình thường những nơi này nhân khí cũng theo đó vắng vẻ lại, vì đa số đều ra ngoài làm nhiệm vụ.
Giản Sâm cười cười, vừa dẫn Trần Dương đi vào một gian phòng đá vừa nói.
Gian phòng này khá nhỏ, điều kiện cũng đơn sơ, ngoài một cái giường đá và một bộ bàn ghế thì không còn gì khác.
Trần Dương thấy vậy thì hài lòng.
Đối với hắn, điều kiện càng đơn giản càng tốt. Chủ yếu là có được sự riêng tư thanh tĩnh. Mà nhìn bộ dáng gian phòng này, chắc chắn không thể nào có người thứ hai vào ở rồi.
Giản Sâm thấy dáng vẻ của Trần Dương không chút nào buồn bực mà ngược lại còn có vẻ vui mừng thì có chút bất ngờ.
Phải biết, Giản Sâm cũng dẫn dắt không ít người đến nơi này nhận phòng. Đa số đều vui vẻ nhận nhưng trong ánh mắt hoặc hành động đều có rõ ràng sự buồn bực hoặc là không quá hài lòng với điều kiện đơn giản nơi này.
Giản Sâm thấy Trần Dương đang quan sát gian phòng thì ho nhẹ nói:
- Được rồi, Trần sư đệ cứ nghỉ ngơi ba tháng ở đây. Bình thường vấn đề gì thì cứ đến Sự Vụ Phòng tìm ta.
- Đa tạ Giản sư huynh!
- Ừm, ta đi đây.
- Giản sư huynh đi thong thả.
Trần Dương đứng ở cửa tiễn Giản Sâm đi xa rồi mới xoay người đóng lại cửa đá rồi ngồi lên giường đá.
Lấy ngọc giản mà Kha Bái Bái đưa cho, Trần Dương liền bắt đầu xem xét.
Ít phút sau, Trần Dương chậm rãi lấy ngọc giản ra rồi đảo mắt, đi chung quanh bố trí một cái trận pháp cách âm xen lẫn ngăn chặn thần thức dòm ngó.
Có cái trận pháp này, trừ khi là tu sĩ Kết Đan Kỳ tự mình tới dòm ngó quan sát, nếu không thì Trần Dương tự tin rằng chỉ cần người nào đó cố tình quan sát hoặc nghe ngóng bên trong căn phòng của hắn cũng không thể được.
Trần Dương chính là muốn lợi dụng ba tháng ngắn ngủi này tiến vào Phán Thần Hệ Thống tranh thủ sớm một chút hồi phục thực lực.
Ba tháng bên ngoài là ba mươi tháng bên trong Phán Thần Hệ Thống, cũng tương đương thời gian hơn hai năm.
Trần Dương sau khi chú ý quan sát chung quanh, lại cẩn thận dán một lá phù lục có để lại một tia thần thức của hắn trước cửa.
Làm như vậy, chỉ cần có người đến tìm hoặc là có động tĩnh gì khác thì Trần Dương sẽ sớm cảm ứng được mà hiện thân đối phó.
Xong xuôi đâu đó, Trần Dương nhoáng một cái cả người liền biến mất tại chỗ, tiến vào bên trong Phán Thần Hệ Thống.
Trần Dương sau khi trải qua biến cố trong lần truyền tống trước, bởi vì tình huống cấp bách nên sử dụng điểm công đức tích luỹ gần hết, chỉ còn trên dưới bốn mươi nghìn điểm.
Thanh trung giai linh kiếm lần trước Trần Dương đổi cũng đã bị vỡ nát khi cố tự bạo ngăn chặn một tia không gian loạn lưu.
Bởi vậy, lần này bế quan, Trần Dương chẳng những muốn phục hồi thực lực, mà nhân cơ hội này tìm một phương pháp luyện chế ra một pháp bảo bản mệnh thật tốt để bồi dưỡng. Mà trong các loại, Trần Dương trực tiếp bỏ qua thanh Chiến Thương của mình.
Chiến Thương này mặc dù mạnh mẽ, nhưng sát khí và hung mãnh của nó không phải có thể dễ dàng kiềm chế, thậm chí còn tự hành rút đi tu vi của chủ nhân. Mà Trần Dương cũng không quá thuận tay khi sử dụng thương pháp.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng quay lại sử dụng kiếm là tốt nhất.
Trần Dương cũng đã suy xét kỹ. Hiện giờ thân đang ở trong Nam Nhạc Phái, nếu đem ra một thanh Chiến Thương kinh thiên như vậy chắc chắn sẽ nảy sinh vô số chuyện khó lường, nhưng nếu mang ra một thanh kiếm thì chẳng ai thèm để ý.
Bởi vì số lượng tu sĩ sử dụng kiếm thật sự quá đông.
Bọn họ cũng không hẳn là kiếm tu, đơn giản chỉ là Kiếm sử dụng thuận tay, uy lực công kích hoàn toàn triệt để, lại có thể phối hợp thành kiếm trận hoặc hợp kích...
Trần Dương sau này đã quyết định sẽ bồi dưỡng một nhóm thuộc hạ có năng lực hợp kích, cho nên việc tiếp xúc với kiếm cũng sẽ làm cho con đường sau này thuận tiện hơn nhiều.
Nói tới thuộc hạ, Trần Dương lại nhớ đến thuộc cấp đầu tiên: Cẩm Y Vệ Bạch Chính.
Khi ấy Trần Dương có ý muốn kéo gã đến Tu Tiên Giới, nhưng Bạch Chính khi đó lại muốn tự mình gia nhập vào Thương Long Môn, sau đó tự dùng sức của gã để tu luyện.
Ý đồ của Bạch Chính thì Trần Dương rất rõ ràng, đó là không muốn vướng tay vướng chân của Trần Dương, hơn nữa hình như gã còn có một nguyên do sâu xa nào đó mà Trần Dương cũng không gặng hỏi. Nhưng nếu đã dùng người thì phải tin người. Trần Dương cũng đành để cho gã tự lăn lộn.
Lắc lắc đầu, thu lại tâm tư, Trần Dương liền nhoáng mình một cái liền xuất hiện bên trong một thạch ốc.
Thạch ốc này ở rất xa rất xa Pháp Đường của Trần Dương, là nơi Trần Dương cố ý thiết lập để tu luyện bên trong Phán Thần Hệ Thống nhằm không kinh động tới bất cứ thứ gì.
Mà cũng không ai có thể làm phiền tới hắn.
Ngay khi xuất hiện trong thạch ốc, Trần Dương liền ngồi xuống, bắt đầu bố trí một cái Tụ Linh Trận quanh người, lấy hắn làm trung tâm.
Ở trong Phán Thần Hệ Thống, việc bố trí Tụ Linh Trận chỉ là việc cỏn con đối với Trần Dương, chỉ trong chốc lát hắn đã bố trí xong xuôi.
Ngay sau đó Trần Dương liền chậm rãi đem linh thạch để bên trong pháp trận.
Số lượng Hạ phẩm linh thạch ở đây cũng chỉ khoảng hai mươi viên.
Đây là toàn bộ số linh thạch mà Trần Dương có hiện giờ.
Trần Dương đối với thân gia của mình thì có chút hết chỗ nói. Thầm suy tính nhất định khi căn cơ ở nơi này đã ổn liền phải tìm cách thu hoạch thêm nhiều linh thạch.
Sau khi sắp xếp linh thạch như ý, Trần Dương liền bắt đầu bấm niệm pháp quyết.
‘Ông~~~’
Tụ Linh Trận theo những pháp quyết trên tay Trần Dương thì càng ngày càng sáng, mà những Hạ phẩm linh thạch bên trong cũng tan vỡ hoá thành một cột khí xuất hiện chính giữa bên trên pháp trận.
Ngay trên đỉnh đầu Trần Dương chậm rãi xuất hiện một vòng xoáy nhỏ.
Vòng xoáy này ban đầu chỉ nhỏ bằng nắm tay.
Nhưng theo thời gian, tiếng chú ngữ trầm thấp trong miệng Trần Dương phát ra càng nhiều, thủ ấn trên tay càng nhanh thì vòng xoáy càng ngày càng lớn, linh lực trong linh thạch toàn bộ đều dung nhập vào vòng xoáy này.
Mà lúc này, linh khí nồng đậm bốn phương tám hướng cũng dường như bị cái vòng xoáy cực lớn này thu hút, dần dần kéo đến.
Chỉ trong nửa ngày, gian thạch ốc của Trần Dương đang bế quan đã xuất hiện sương khói mờ ảo.
Đám sương khói mờ ảo này chính là do linh khí nồng đậm tụ tập lại hoá thành hơi mù, thậm chí kết thành những đám mây vờn quanh, lần lượt bị vòng xoáy cuốn lấy.
Mà vòng xoáy cũng không lúc nào ngừng chuyển động, đều đều xoay tròn.
Tâm của vòng xoáy này chính là đỉnh đầu của Trần Dương.
Chỉ thấy Trần Dương ngồi chính giữa pháp trận, cảm thụ từng dòng linh lực khổng lồ kéo đến, sắc mặt hồng nhuận, hai mắt nhắm nghiền, tập trung hấp thu vận chuyển linh lực. Tốc độ vận chuyển linh lực trong cơ thể Trần Dương lúc này cũng vô cùng mạnh mẽ. Từng tấc da thịt vốn cạn kiệt sinh khí hiện tại như nắng hạn gặp mưa rào, từng chút một lộ ra sự thoải mái đến tận cùng.
Danh sách chương