Ức hiếp nàng, hôn đến khi cả người nữ minh tinh mềm nhũn, cởi cả quần lót.
Im lặng đứng đó một lúc lâu,
So với những nữ nhân trước đây, phần lớn đều có tính chất là 'bạn hẹn'.
Tình cảm người tình ta nguyện 'thức ăn nhanh', khiến nàng khó đoán đối phương có thực sự cần tình cảm của nàng hay chỉ là những mối quan hệ gượng ép miễn cưỡng.
Nhưng Kiều Linh lại có chút gì đó khác biệt,
Nàng ấy từng nói rằng mình tỉnh táo khi đưa ra quyết định đó.
Nhưng khi nghĩ kỹ lại,
Đó dường như vẫn là quyết định bị hoàn cảnh ép buộc mà thôi...
Sau khi suy nghĩ thấu đáo,
Thiệu Vanh quyết định sẽ không miễn cưỡng nữa, chỉ đứng lùi lại tại chỗ.
"Thế, tôi đi về trước. Sau này có lẽ Trịnh tổng sẽ đến chăm sóc cho cô, đừng lo nhé. Ở quân bộ có bất cứ việc gì cần thì cứ gọi tôi."
Vừa dứt lời,
Liền nghe được giọng nói Omega đầy thắc mắc: "Trịnh tổng?"
"Tại sao chị ấy lại đến chăm sóc tôi?"
Thiệu Vanh nhíu mày,
Nàng không ngờ Trịnh tổng lại không để tâm đến Omega của mình như vậy, bỗng cảm thấy có chút phẫn uất.
"Hôn thê của mình bị thương mà sao lại không đến chăm sóc?"
Sau đó,
Nàng thấy khuôn mặt Kiều Linh đầy mờ mịt.
"Hả?" Kiều Linh ngạc nhiên nói, rồi bừng tỉnh: "Cô đang nói, tôi là hôn thê của Trịnh tổng sao?"
"Đúng vậy? Mọi người đều nói thế mà?"
Thiệu Vanh càng không hiểu, "Chẳng lẽ chị ta không muốn công khai? Đúng là một A tồi..."
Sau đó,
Nàng đột nhiên nghĩ thông suốt một vài điều,
Vẻ mặt thành thật nói với Kiều Linh: "Tôi biết là, hai chúng ta trước đây từng có một đêm tình, nên cô có điều đề phòng tôi. Không nói cho tôi biết về quan hệ giữa cô và Trịnh tổng, vì sợ tôi sẽ kể lại sao? Cô yên tâm đi, tôi không phải là người như vậy. Chuyện đó tôi đã xóa khỏi đầu, sẽ không kể với ai."
"Phụt..."
Kiều Linh ngồi trên giường, che miệng, cười đến nghiêng ngả, đôi mắt cong cong, tràn đầy vui sướng.
"Tôi thật không ngờ... Ha ha..."
Vốn dĩ đã mệt nhoài sau khi vận động quá sức, Kiều Linh cười đến thở không ra hơi,
Trên trán lấm tấm mồ hôi, làm tóc đen càng thêm ướt át. Nếu có một Alpha với định lực không mạnh ở đây, có lẽ đã không thể kiềm chế nổi mà sớm lao vào người nữ nhân đang xấu hổ kia.
"Không ngờ tin đồn từ thành phố đã truyền đến cả quân đội, tôi cũng không biết nên nói gì nữa."
"Vậy nên?" Thiệu Vanh càng thêm khó hiểu, hỏi: "Rốt cuộc là thật hay giả?"
Kiều Linh dịu dàng nhìn Alpha,
"Tôi hỏi cô nhé, cô hy vọng điều đó là thật hay là giả?"
Thiệu Vanh không suy nghĩ liền đáp: "Dĩ nhiên tôi mong đó là giả..." Ngay sau đó, nàng như nghĩ ra điều gì, giọng nói càng yếu dần.
"Hô..."
Nàng cảm thấy hơi khô nóng,
Tay trái xoa eo, tay phải luồn vào tóc,
Vốn không định bày tỏ lòng mình, lại không ngờ bị lừa hỏi ra.
Kiều Linh không trả lời câu hỏi ban đầu,
Chỉ nắm lấy góc áo Alpha,
Có chút không nỡ nói: "Cô đi rồi, tôi phải làm sao đây?"
Khi Thiệu Vanh quay lại nhìn,
Khuôn mặt Kiều Linh yêu kiều rực rỡ, mỗi ánh mắt nụ cười đều rất quyến rũ.
Huống chi,
Đối phương đang giữ lấy tay nàng, không cho đi.
Thiệu Vanh hít thở dồn dập,
Đầu óc từ từ xoay chuyển, suy nghĩ,
Vừa rồi về vấn đề "vị hôn thê," có phải Kiều Linh đang phủ nhận không? Đối phương thực ra vẫn độc thân, hay là Trịnh tổng chỉ đơn phương theo đuổi? Hiện giờ, với tình trạng này,
Không cho nàng đi, có phải là ngầm đồng ý để nàng làm chút gì đó không?
Nàng bước lên một bước, cúi xuống,
Nhẹ nhàng kiên định nắm lấy cằm Kiều Linh, sau đó nhẹ nhàng hôn lên, như một phép thử.
"Ưm..."
Môi chạm vào, cảm giác mềm mại khiến tim Thiệu Vanh đập liên hồi.
Nàng đã chuẩn bị tinh thần bị đẩy ra,
Nhưng Omega không hề phản kháng,
Tốt quá,
Điều này có nghĩa là ngầm đồng ý cho nàng tiếp tục...
Kiều Linh bối rối,
Đêm nay có quá nhiều điều xảy ra, khiến nàng không kịp phản ứng, tin đồn với Trịnh tổng còn chưa giải thích rõ ràng, lại vô tình khiến Thiệu Vanh bộc lộ tâm tư, thậm chí...
Cảm giác xâm lấn của Alpha rất mãnh liệt,
Môi bị tách ra, hương vị xa lạ xâm chiếm khoang miệng, chiếm lĩnh toàn bộ.
Có phải đã hiểu nhầm gì không?
Rõ ràng ngay từ đầu, nàng chỉ muốn Thiệu Vanh ở lại bầu bạn cùng nàng...
Nàng không giỏi nói chuyện, những cảm xúc khó nói còn chưa kịp bày tỏ, trời xui đất khiến lại vô tình bị hoàn cảnh dẫn dắt, đưa tình huống theo một hướng khác.
Nóng quá... Thật dễ chịu...
"Ha~"
Chất lỏng giữa môi răng bị cướp đi, Kiều Linh bị hôn đến đầu óc choáng váng, bất giác bám lấy vai Alpha,
Cơ thể càng lúc càng mềm nhũn, một nơi bí mật lên men nóng lên, vô pháp khống chế mà tiết ra nhiều chất lỏng hơn.
Trong vô thức,
Nàng bị Thiệu Vanh đè xuống giường,
Cơ thể hơi lún vào chiếc giường mềm mại, không thể nào kháng cự được sức nặng trên người,
Muốn nói gì đó cũng không thốt nên lời, chỉ có thể khe khẽ thở dốc.
Thiệu Vanh đặt tay lên má Omega, cảm nhận được độ ấm nóng rực từ đối phương,
Đôi mắt nheo lại, toát lên ham muốn mãnh liệt không thể hòa tan,
Ngón tay theo đường cong cơ thể trượt xuống,
Từ vòng eo kéo khóa váy múa xuống, từ từ cởi bỏ từng lớp trang phục trên người Omega.
Khi Kiều Linh hoàn hồn,
Nàng đã bị lột trần chỉ còn lại bộ đồ lót.
Nàng ngượng ngùng che ngực.
Alpha cười, kéo nhẹ chiếc quần lót: "Ngoan, nhấc lên một chút."
Kiều Linh biết Thiệu Vanh muốn nàng nhấc mông,
Tim đập loạn kinh hoàng, khác với loại tỉnh táo lần trước,
Giờ đây nàng thực sự hoàn toàn tỉnh táo, nếu phối hợp nghĩa là ngầm đồng ý.
Vào thời điểm tên đã lên dây,
Nàng lại hơi e dè, "Đừng, tôi đổ nhiều mồ hôi lắm, sẽ có mùi." Hai màn vũ đạo đã làm cơ thể nàng ướt đẫm, làn da trần lấm tấm mồ hôi.
Không ngờ,
Thiệu Vanh cúi xuống, chạm môi vào vùng bụng gần rốn, nhẹ nhàng hôn lấy giọt mồ hôi, ngậm vào miệng.
"A~"
Khoảnh khắc đó khiến huyệt khẩu Kiều Linh như bị điện giật tê rần, lại không có chút sức lực kháng cự, mặc cho Alpha tiếp tục tháo nốt lớp vải cuối cùng che đậy cơ thể.
Thiệu Vanh nhẹ nhàng kéo quần lót xuống, tránh đụng vào chỗ bị thương.
"Ướt cả rồi."
Kiều Linh mơ màng nhìn người vừa nói,
Tiếp theo, nàng mở to mắt, không thể tin nổi: "Cô! Cô!"
Omega mặc kệ ngại ngùng, muốn giành lại chiếc quần lót,
Nhưng Thiệu Vanh lại dám đưa nó lên gần mũi, nhẹ nhàng ngửi ngửi,
Trời biết nàng đã đổ bao nhiêu mồ hôi! Cái quần lót kia sẽ có mùi ra sao chứ!!
"Đừng cử động, sẽ đau chân."
Lời nói quan tâm từ Alpha thốt ra, thoáng phả lên vải chiếc quần lót.
Kiều Linh cảm nhận như thể bản thân cũng bị ảnh hưởng, khiến huyệt tâm tê dại, chân tâm rỉ ra chất lỏng ướt át.
"Cô... Sao cô lại làm vậy!"
Giọng chất vấn nhẹ nhàng của nàng làm ngọn lửa trong lòng Thiệu Vanh càng bùng lên mãnh liệt.
Im lặng đứng đó một lúc lâu,
So với những nữ nhân trước đây, phần lớn đều có tính chất là 'bạn hẹn'.
Tình cảm người tình ta nguyện 'thức ăn nhanh', khiến nàng khó đoán đối phương có thực sự cần tình cảm của nàng hay chỉ là những mối quan hệ gượng ép miễn cưỡng.
Nhưng Kiều Linh lại có chút gì đó khác biệt,
Nàng ấy từng nói rằng mình tỉnh táo khi đưa ra quyết định đó.
Nhưng khi nghĩ kỹ lại,
Đó dường như vẫn là quyết định bị hoàn cảnh ép buộc mà thôi...
Sau khi suy nghĩ thấu đáo,
Thiệu Vanh quyết định sẽ không miễn cưỡng nữa, chỉ đứng lùi lại tại chỗ.
"Thế, tôi đi về trước. Sau này có lẽ Trịnh tổng sẽ đến chăm sóc cho cô, đừng lo nhé. Ở quân bộ có bất cứ việc gì cần thì cứ gọi tôi."
Vừa dứt lời,
Liền nghe được giọng nói Omega đầy thắc mắc: "Trịnh tổng?"
"Tại sao chị ấy lại đến chăm sóc tôi?"
Thiệu Vanh nhíu mày,
Nàng không ngờ Trịnh tổng lại không để tâm đến Omega của mình như vậy, bỗng cảm thấy có chút phẫn uất.
"Hôn thê của mình bị thương mà sao lại không đến chăm sóc?"
Sau đó,
Nàng thấy khuôn mặt Kiều Linh đầy mờ mịt.
"Hả?" Kiều Linh ngạc nhiên nói, rồi bừng tỉnh: "Cô đang nói, tôi là hôn thê của Trịnh tổng sao?"
"Đúng vậy? Mọi người đều nói thế mà?"
Thiệu Vanh càng không hiểu, "Chẳng lẽ chị ta không muốn công khai? Đúng là một A tồi..."
Sau đó,
Nàng đột nhiên nghĩ thông suốt một vài điều,
Vẻ mặt thành thật nói với Kiều Linh: "Tôi biết là, hai chúng ta trước đây từng có một đêm tình, nên cô có điều đề phòng tôi. Không nói cho tôi biết về quan hệ giữa cô và Trịnh tổng, vì sợ tôi sẽ kể lại sao? Cô yên tâm đi, tôi không phải là người như vậy. Chuyện đó tôi đã xóa khỏi đầu, sẽ không kể với ai."
"Phụt..."
Kiều Linh ngồi trên giường, che miệng, cười đến nghiêng ngả, đôi mắt cong cong, tràn đầy vui sướng.
"Tôi thật không ngờ... Ha ha..."
Vốn dĩ đã mệt nhoài sau khi vận động quá sức, Kiều Linh cười đến thở không ra hơi,
Trên trán lấm tấm mồ hôi, làm tóc đen càng thêm ướt át. Nếu có một Alpha với định lực không mạnh ở đây, có lẽ đã không thể kiềm chế nổi mà sớm lao vào người nữ nhân đang xấu hổ kia.
"Không ngờ tin đồn từ thành phố đã truyền đến cả quân đội, tôi cũng không biết nên nói gì nữa."
"Vậy nên?" Thiệu Vanh càng thêm khó hiểu, hỏi: "Rốt cuộc là thật hay giả?"
Kiều Linh dịu dàng nhìn Alpha,
"Tôi hỏi cô nhé, cô hy vọng điều đó là thật hay là giả?"
Thiệu Vanh không suy nghĩ liền đáp: "Dĩ nhiên tôi mong đó là giả..." Ngay sau đó, nàng như nghĩ ra điều gì, giọng nói càng yếu dần.
"Hô..."
Nàng cảm thấy hơi khô nóng,
Tay trái xoa eo, tay phải luồn vào tóc,
Vốn không định bày tỏ lòng mình, lại không ngờ bị lừa hỏi ra.
Kiều Linh không trả lời câu hỏi ban đầu,
Chỉ nắm lấy góc áo Alpha,
Có chút không nỡ nói: "Cô đi rồi, tôi phải làm sao đây?"
Khi Thiệu Vanh quay lại nhìn,
Khuôn mặt Kiều Linh yêu kiều rực rỡ, mỗi ánh mắt nụ cười đều rất quyến rũ.
Huống chi,
Đối phương đang giữ lấy tay nàng, không cho đi.
Thiệu Vanh hít thở dồn dập,
Đầu óc từ từ xoay chuyển, suy nghĩ,
Vừa rồi về vấn đề "vị hôn thê," có phải Kiều Linh đang phủ nhận không? Đối phương thực ra vẫn độc thân, hay là Trịnh tổng chỉ đơn phương theo đuổi? Hiện giờ, với tình trạng này,
Không cho nàng đi, có phải là ngầm đồng ý để nàng làm chút gì đó không?
Nàng bước lên một bước, cúi xuống,
Nhẹ nhàng kiên định nắm lấy cằm Kiều Linh, sau đó nhẹ nhàng hôn lên, như một phép thử.
"Ưm..."
Môi chạm vào, cảm giác mềm mại khiến tim Thiệu Vanh đập liên hồi.
Nàng đã chuẩn bị tinh thần bị đẩy ra,
Nhưng Omega không hề phản kháng,
Tốt quá,
Điều này có nghĩa là ngầm đồng ý cho nàng tiếp tục...
Kiều Linh bối rối,
Đêm nay có quá nhiều điều xảy ra, khiến nàng không kịp phản ứng, tin đồn với Trịnh tổng còn chưa giải thích rõ ràng, lại vô tình khiến Thiệu Vanh bộc lộ tâm tư, thậm chí...
Cảm giác xâm lấn của Alpha rất mãnh liệt,
Môi bị tách ra, hương vị xa lạ xâm chiếm khoang miệng, chiếm lĩnh toàn bộ.
Có phải đã hiểu nhầm gì không?
Rõ ràng ngay từ đầu, nàng chỉ muốn Thiệu Vanh ở lại bầu bạn cùng nàng...
Nàng không giỏi nói chuyện, những cảm xúc khó nói còn chưa kịp bày tỏ, trời xui đất khiến lại vô tình bị hoàn cảnh dẫn dắt, đưa tình huống theo một hướng khác.
Nóng quá... Thật dễ chịu...
"Ha~"
Chất lỏng giữa môi răng bị cướp đi, Kiều Linh bị hôn đến đầu óc choáng váng, bất giác bám lấy vai Alpha,
Cơ thể càng lúc càng mềm nhũn, một nơi bí mật lên men nóng lên, vô pháp khống chế mà tiết ra nhiều chất lỏng hơn.
Trong vô thức,
Nàng bị Thiệu Vanh đè xuống giường,
Cơ thể hơi lún vào chiếc giường mềm mại, không thể nào kháng cự được sức nặng trên người,
Muốn nói gì đó cũng không thốt nên lời, chỉ có thể khe khẽ thở dốc.
Thiệu Vanh đặt tay lên má Omega, cảm nhận được độ ấm nóng rực từ đối phương,
Đôi mắt nheo lại, toát lên ham muốn mãnh liệt không thể hòa tan,
Ngón tay theo đường cong cơ thể trượt xuống,
Từ vòng eo kéo khóa váy múa xuống, từ từ cởi bỏ từng lớp trang phục trên người Omega.
Khi Kiều Linh hoàn hồn,
Nàng đã bị lột trần chỉ còn lại bộ đồ lót.
Nàng ngượng ngùng che ngực.
Alpha cười, kéo nhẹ chiếc quần lót: "Ngoan, nhấc lên một chút."
Kiều Linh biết Thiệu Vanh muốn nàng nhấc mông,
Tim đập loạn kinh hoàng, khác với loại tỉnh táo lần trước,
Giờ đây nàng thực sự hoàn toàn tỉnh táo, nếu phối hợp nghĩa là ngầm đồng ý.
Vào thời điểm tên đã lên dây,
Nàng lại hơi e dè, "Đừng, tôi đổ nhiều mồ hôi lắm, sẽ có mùi." Hai màn vũ đạo đã làm cơ thể nàng ướt đẫm, làn da trần lấm tấm mồ hôi.
Không ngờ,
Thiệu Vanh cúi xuống, chạm môi vào vùng bụng gần rốn, nhẹ nhàng hôn lấy giọt mồ hôi, ngậm vào miệng.
"A~"
Khoảnh khắc đó khiến huyệt khẩu Kiều Linh như bị điện giật tê rần, lại không có chút sức lực kháng cự, mặc cho Alpha tiếp tục tháo nốt lớp vải cuối cùng che đậy cơ thể.
Thiệu Vanh nhẹ nhàng kéo quần lót xuống, tránh đụng vào chỗ bị thương.
"Ướt cả rồi."
Kiều Linh mơ màng nhìn người vừa nói,
Tiếp theo, nàng mở to mắt, không thể tin nổi: "Cô! Cô!"
Omega mặc kệ ngại ngùng, muốn giành lại chiếc quần lót,
Nhưng Thiệu Vanh lại dám đưa nó lên gần mũi, nhẹ nhàng ngửi ngửi,
Trời biết nàng đã đổ bao nhiêu mồ hôi! Cái quần lót kia sẽ có mùi ra sao chứ!!
"Đừng cử động, sẽ đau chân."
Lời nói quan tâm từ Alpha thốt ra, thoáng phả lên vải chiếc quần lót.
Kiều Linh cảm nhận như thể bản thân cũng bị ảnh hưởng, khiến huyệt tâm tê dại, chân tâm rỉ ra chất lỏng ướt át.
"Cô... Sao cô lại làm vậy!"
Giọng chất vấn nhẹ nhàng của nàng làm ngọn lửa trong lòng Thiệu Vanh càng bùng lên mãnh liệt.
Danh sách chương