Mã nhãn bổng

Ở trên chiến trường lâu dài tôi luyện ra trực giác cảm nhận được nguy cơ, sự bất an này giống như hồi chuông cảnh báo Thiệu Vanh.

"Hức a...... Ô ô......"

Thiệu Vanh dùng sức đến mức cổ nổi gân xanh, mái tóc đen bù xù rối loạn trên mặt gối trắng.

Cổ tay bị cấn ra dấu vết đỏ tươi.

"Thượng tướng."

Ý cười vẫn cứ treo trên khóe môi Chu Diệp, nhưng đồng tử màu nhạt lại lóe lên ánh sáng khiến người sợ hãi.

"Vốn em không định dùng thứ này."

"Nhưng...... Ngài cư xử như vậy, em không thể không trừng phạt ngài a."

Chu Diệp thở dài, từ một bên trên tủ đầu giường lấy ra một cây nhỏ dài trong hộp bằng da.

Đây là cái gì?

Thiệu Vanh có chút nghi hoặc nhìn thứ trong tay Beta, dài dài đen đen, trông như dây lại không phải dây, tựa như gậy cũng không phải gậy.

Bị Chu Diệp chơi đùa, mềm mại có thể uốn cong rồi trở lại hình dáng ban đầu.

Nhìn kỹ thì thấy không trơn nhẵn toàn bộ mà như một loạt hạt châu nối liền tạo thành.

Hình như cũng không phải kim loại, mà có vẻ là vật liệu giống silicon?

(Lần nào kiến thức cũng một đầu hết ha bé Vanh 😂😂😂)

"Thứ này, gọi mã nhãn bổng, xem tên đoán nghĩa, là dùng để cắm mã nhãn."

Chu Diệp thong thả ung dung giải thích dưới ánh nhìn trợn tròn mắt của Thiệu Vanh: "Em tin là ngài thân kinh bách chiến nhất định có thể, dễ dàng thích ứng nó."

"Em cũng rất chờ mong~"

Điên rồi!

Thiệu Vanh quả thực không thể tin điều lỗ tai mình nghe thấy!

Thứ này, sao có thể cắm vào được? Chỗ đó chính là niệu đạo!

(Đầu dưới Thiệu Vanh: 2 ơi, cíu bé, cíu bé, 😭😭😭)

Nàng nhìn về phía cửa phòng, khàn cả giọng gầm nhẹ ra tiếng, miệng bị lấp kín chảy ra nước bọt trong suốt.

Thiệu Vanh bất chấp mọi thứ, chỉ hy vọng ít nhất có thể làm người đi qua ngoài cửa nghe được tiếng nàng kêu cứu.

Chạy trốn mới là chuyện quan trọng nhất.

Nhìn cảnh tượng Alpha liều mạng giãy giụa.

Chu Diệp đột nhiên giận sôi, bao nhiêu nhẫn nại đều hóa thành bọt biển.

Mọi cảm xúc đè nén trong lòng đều bộc phát.

Nàng không khống chế được tát mạnh một cái vào bộ ngực trần trụi lộ ra ngoài của Alpha, trên da thịt màu lúa mạch nháy mắt nổi lên vết đỏ bừng.

"Thiệu Vanh," Nàng đè nén lửa giận trong lòng,

"Gặp Omega đã kết hôn thì dư đoạt dư cầu, có thể ôn nhu miệng đầy đáp ứng, còn với Beta như em, tại sao lại không được?"

"......"

Nháy mắt, Thiệu Vanh ngây người.

"Không sai," Chu Diệp duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve nơi bị nàng đánh đỏ, hôn hôn lên ấn ký đó, vẻ mặt đau khổ tủi thân,

"Lúc ấy nhân lúc ngài chưa chuẩn bị sẵn sàng, em đã lén giấu máy nghe trộm trong túi ngoài của ngài, em xin lỗi."

"Ngài cùng vị Ức Từ tiểu thư ngoại tình, từ đầu tới cuối, em đều nghe thấy rõ ràng."

Thiệu Vanh sững sờ tại chỗ, không biết nên phản ứng thế nào.

Mà Chu Diệp tựa hồ đã nổi nóng, đôi tay chống lên ngực nàng, tức giận nói: "Ngài có biết lúc em nghe thấy, em đã đau lòng cỡ nào không!"

Hốc mắt đong đầy nước mắt, nháy mắt rơi xuống như mưa lên má Thiệu Vanh.

Cứ như thể trời sinh tròng mắt quá nông không thể chứa được nước mắt, nước mắt liên tục rơi tí tách tí tách lên sườn mặt, lên tai, lên áo gối Thiệu Vanh.

Đồng tử nhạt màu dần đong đầy đau khổ.

"Tại sao không phải là em! Chỉ vì em là Beta sao?! Em thích ngài nhiều năm như vậy, kề cận bên ngài đã bấy nhiêu năm!"

"Thiệu Vanh! Thiệu Vanh!"

Cảm xúc bùng nổ làm Alpha càng thêm trở tay không kịp, thất vọng, đau đớn cùng với áy náy, đủ loại cảm xúc hòa lẫn rồi hình thành lốc xoáy sâu không thấy đáy trong lòng.

"Nếu em là Omega, ngài sẽ chọn em chứ?"

Đầu óc Thiệu Vanh như cuộn chỉ rối, khoang miệng bị quả cầu nhét căng, nói không nên lời.

"Ha hả......"

Chu Diệp lại như sợ nghe thấy lời đáp, kề sát mặt Alpha, như khẳng định nói:

"Em là Beta thì thế nào?"

"Em nhất định sẽ làm ngài sung sướng còn hơn cả Omega kia."

Sau đó,

Trước mắt Thiệu Vanh bỗng tối đen.

Chu Diệp đeo bịt mắt cho nàng.

Hiện giờ trừ bỏ thính giác, nàng nhìn không thấy cũng nói không nên lời.

Chỉ có thể dựa vào thân thể cảm ứng cùng âm thanh, suy đoán Chu Diệp đang làm gì nàng.

Nàng không hề phản kháng,

Chu Diệp đối với nơi này, đối với nàng, đối với sự vận hành của toàn bộ quân bộ, hiểu biết còn sâu hơn nàng, nàng không thể bỏ trốn......

Chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi, Chu Diệp đạt được thứ mình muốn.

"Vốn dĩ không tính dùng thứ này, Thiệu Vanh, em cảm thấy ngài sẽ thích."

Tiếng bình thủy tinh va chạm vang lên trong vắt.

Thiệu Vanh khó thể phán đoán đó là cái gì, cơ bắp cả người đều căng thẳng vì suy nghĩ đáng sợ.

Chu Diệp gỡ khẩu cầu xuống cho nàng.

"Cô......" Rất nhiều nước miếng chảy ra, chồng chất trong cổ họng, Alpha vừa cất tiềng đã hơi sặc.

"Em biết ngài muốn hỏi đây là cái gì, ngài sẽ biết nhanh thôi."

"Ngài tuyệt đối sẽ thích."

Thiệu Vanh mới vừa bình tĩnh một chút.

Nửa khuôn mặt đã bị trùm lên thứ gì.

Nàng hoàn toàn không phản ứng kịp, miệng mũi nháy mắt hít vào một luồng lớn tin tức tố vị vải.

Mùi thơm cực nồng, trực tiếp thông qua đường hô hấp tiến vào đại não.

Không xong!

Đây là tin tức tố liều cao!

Chờ giây tiếp theo Thiệu Vanh phản ứng lại thì đã không còn kịp rồi.

💯 votes thêm chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện