Đi vào tâm nàng, nếm thử hương vị thực sự của nhân thê

Ức Từ tìm thấy điện thoại  trên giường, cầm lên xem thử.

Tuy rằng trong lòng đã có dự cảm, nhưng khi thấy người gọi thật sự là vợ nàng.

Nàng đứng thẳng, thần sắc nhàn nhạt rũ mắt, nội tâm dùng mọi cách kháng cự không bắt máy, trong lúc nhất thời lẳng lặng không nhúc nhích.

Tiếng chuông vang lên hết lần này tới lần khác.

Lần đầu thấy không có ai bắt máy,

"Ring ring ring......" Tiếng chuông lại vang lên.

"Bắt máy đi, tôi ở bên cô."

Thiệu Vanh bước chân dài từ phòng kia qua tới, từ sau lưng ôm lấy Ức Từ, "Nghe thử xem tên khốn kiếp đó nói cái gì."

Hồn phách thất lạc như bị thân thể ấm áp sau lưng kéo về, tìm được chỗ dựa.

Ức Từ bấm nghe.

"Alo, lão bà, em đang làm gì đó?"

Giọng nói quen thuộc từ đầu bên kia truyền đến, như thể không cần câu trả lời, bên kia nói tiếp ngay, "Có chuyện này muốn nói với em."

"Công ty điều tôi đi công tác, chắc cỡ hai ngày sẽ không về nhà."

Thiệu Vanh đoạt lấy điện thoại trong tay Ức Từ, mở loa ngoài, ném lên giường mặc kệ.

Trong điện thoại vợ nàng bắt đầu lải nhải chửi rủa đồng nghiệp và cấp trên vô đạo đức, cũng mặc kệ Ức Từ có trả lời hay không, chỉ lo phát tiết dốc hết oán khí trong bụng.

"Vợ con gì thứ đó, kệ đi, chắc giả vờ đi công tác rồi xin nghỉ phép hai ngày đi lăng loàn trắc nết với tình nhân rồi......"

Nàng tức giận bất bình, thanh âm cũng vì tức giận mà càng thêm trầm thấp khàn khàn.

Ức Từ không đáp lại lời nàng, chỉ đứng yên như khúc gỗ, hai tay rũ xuống, cúi đầu không biết suy nghĩ gì.

Đột nhiên,

Ức Từ xoay người, nhón chân hôn Thiệu Vanh.

Đấu đá lung tung làm rách khóe môi Alpha.

Thiệu Vanh biết rõ trong lòng nàng lúc này đang rất phẫn nộ đau khổ, cần được phát tiết gấp, dịu ngoan hôn trả lại nụ hôn không mấy ngọt ngào này.

Nước mắt Ức Từ tràn ra khỏi khóe mắt nhắm chặt, cho dù nhắm hai mắt cũng không ngăn được nước mắt chua xót chảy theo gò má vào trong miệng,

Lệ dịch cùng nước bọt giao hòa trong miệng, hỗn hợp, làm tâm tình càng thêm phức tạp.

"Cô ta là đồ khốn."

"Nhưng bây giờ tôi có khác gì...... Tôi cũng......"

Giọng của tiểu phụ nhân vốn là âm sắc hiền dịu nhu hòa của những Omega truyền thống.

Vào lúc mất mát tủi hờn đã phá đi sự ngoan hiền ngọt ngào, trong thanh âm chứa đựng một tia tự trách.

"Không!" Thiệu Vanh ôm sát eo nàng, kiên định trầm ổn sửa lại lời nàng, "Không giống."

Alpha cùng Ức Từ mười ngón siết chặt, "Cô ta mới là đồ khốn, mới là kẻ đáng bị trả thù."

"Cô là người bị hại, dù cô có muốn làm gì thì đó cũng là chuyện đương nhiên."

"Làm đi, chúng ta lại làm một lần."

Thiệu Vanh bế Ức Từ lên giường.

Từ sau lưng khẽ đè lên, dán bên tai Ức Từ nói: "Tôi sẽ đứng về phía cô, đừng sợ."

Nàng xé mở miếng dán ức chế sau cổ Omega.

Mùi hương thuộc về Ức Từ tỏa ra khắp không gian.

Ức Từ có hơi chấn kinh dùng tay ấn tuyến thể sau cổ, hạ giọng xin lỗi: "Xin lỗi...... Mùi của tôi không dễ ngửi."

Thiệu Vanh nhạy cảm ngửi được một mùi đắng cùng với mùi thuốc nồng, tuy nồng mà không gắt.

Cơ hồ chỉ trong chớp mắt, đã chiếm đầy toàn bộ không gian phòng.

Nàng có chút kinh ngạc,

Omega có mùi thuốc thật sự hiếm thấy, đặc biệt là cổ dược quốc gia được truyền lưu rất ít như thuốc bắc.

Huống hồ loại mùi hương này, giống như cà phê hay sầu riêng đều là tin tức tố mùi nồng và rất đặc trưng, một khi phát ra ở nơi công cộng có thể làm tất cả mọi người nhanh chóng ngửi ra.

Ức Từ tự ti vâng lời như vậy, lại là Omega đẳng cấp cao, chắc chắn đã từng gặp phải những người dùng lời nói chèn ép nàng.

"Đừng nói bản thân mình như vậy."

Thiệu Vanh áp lên phía sau Omega, bắt lấy tay Ức Từ đè lên giường ghì lại.

Đầu lưỡi du tẩu trên tuyến thể, liếm đi một ít tuyến dịch dày đặc.

Mùi thuốc bắc nồng nặc trong miệng, tuy rằng mang theo mùi đắng của thuốc nhưng lại có một loại cảm xúc ôn hòa, làm dịu đi căng thẳng.

Cẩn thận phẩm vị, còn có phẩm ra trong hương vị này có chút ngọt lành.

"Tôi rất thích, rất thơm, làm tôi cảm thấy rất an tâm."

Thiệu Vanh không hề gạt người, bao năm nàng chịu đựng chứng hỗn loạn tin tức tố, tuy rằng ý chí kiên định, nhưng chung quy là người, không khỏi có những cảm xúc hưng phấn mãnh liệt.

Mà tin tức tố của Ức Từ, lại có thể hóa giải sầu lo trong lòng nàng, làm nàng trở nên bình thản.

"Ha a ~~ Đừng liếm ~ Tôi...... Tuyến thể không được ~~"

"Hữm?"

Tuyến thể Ức Từ tựa hồ độ mẫn cảm rất cao, hơn nữa cũng không có dấu vết bị đánh dấu hoàn toàn, chỉ có một chút mùi hôi của Alpha thấp kém.

Thiệu Vanh chỉ liếm một cái.

Nhục hành để ở chân tâm liền nhạy bén nhận ra, không ngừng có nước nhờn từ trong âm đạo phun ra ngoài, chảy hết lên quy đầu.

Tuyến thể cư nhiên mẫn cảm như vậy?

Thiệu Vanh đang muốn cúi xuống hôn để nếm thử hương vị.

Tiếng lải nhải trên giường đột nhiên ngừng lại.

Sau khi ngừng lấy hơi một chút.

Liền truyền đến giọng đối phương nghi ngờ tức giận.

"Ức Từ! Sao không trả lời tôi? Cô đang làm gì đó!"

"Bên cạnh cô có người à?!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện