Mọi thứ không như cô nghĩ đâu

Hai người vẫn duy trì tư thế cắm sâu, thậm chí khoảng cách giữa hai mặt còn không quá một lòng bàn tay, tới trước thêm chút nữa là có thể đụng vào mũi đối phương.

Thiệu Vanh hiếm khi hoảng loạn, dù rằng lúc chém giết vương tộc trùng loại mặt mũi kề đao cũng không chớp mắt.

Hiện giờ lại chột dạ thậm chí không dám chuyển động cổ.

Nàng tránh cũng không thể tránh,

Từ trong mắt Thôi Hòa thấy được sự khó hiểu, nghi hoặc, khiếp sợ, phẫn nộ.

"Cút!!"

Omega giãy giụa,

Thôi Hòa đã mất đi phần lớn sức lực,

Chỉ có thể vô lực ngọ nguậy bảo hộ chính mình, nắm tay đánh xuống như mưa lên người Thiệu Vanh.

"Chờ đã! Thôi tiểu thư cô bình tĩnh một chút!"

"Cút ngay! Cút! Dám đối với tôi như vậy! Tôi giết cô!!"

Omega lâm vào điên loạn căn bản không nghe nàng giải thích, tiểu huyệt ứng kích siết chặt mấp máy, liều mạng cắn nhục hành, làm nửa người dưới nàng đau đớn.

Càng muốn mạng chính là, nàng đã vào khoang sinh sản của Thôi Hòa, dựa vào trạng thái phẫn nộ hiện giờ của Thôi Hòa, khoang thịt kẹp nàng càng chặt, càng không có cách nào rút ra.

"Thôi tiểu thư, không phải như cô nghĩ đâu! Đều có nguyên nhân cả, cô bình tĩnh lại đi!"

Hạ thể Thiệu Vanh và Thôi Hòa kết hợp chặt chẽ, không có cách nào né tránh được nhiều.

Đột nhiên,

Thôi Hòa nhận ra gì đó, cầm lấy súng lục bỏ túi mà nàng đã để sang một bên, chỉa vào Thiệu Vanh bắn một phát.

"Đoàng!!"

Khoảng cách quá gần, nàng không né được, vai trái trúng đạn, tức khắc đổ máu.

Thiệu Vanh cắn răng cướp súng của Thôi Hòa ném đi thật xa, hai vết thương đều ở trên cánh tay trái, cảm giác đau đớn làm nàng thở hổn hển, trán rơi xuống mồ hôi nóng bỏng.

"Tôi đã nói là nghe tôi giải thích đã mà."

Tuy nàng luôn giữ tâm thái bình thản nhưng trong bụng cũng sinh ra lửa giận.

"Trong quân đội cư nhiên có thứ khốn kiếp như cô sao, xem ra Thôi thị đã tin lầm người! Cô mưu đồ đánh dấu hoàn toàn người thừa kế duy nhất của Thôi thị chứ gì?!"

Thôi Hòa trừng mắt nàng, dùng tay lau lệ vô thức chảy ra khóe mắt, "Có mà nằm xuân thu đại mộng! Cút đi!"

Omega kêu lên một tiếng, hiển nhiên tiểu huyệt bị lấp đầy căng không hề thoải mái,

Xúc cảm xa lạ khác thường làm Thôi Hòa vô pháp bình tĩnh lại.

"Thôi tiểu thư!" Thiệu Vanh lớn tiếng quát, dần dần mất máu làm nàng cũng dần dần không còn kiên nhẫn,

"Thả lỏng! Thả lỏng tôi mới rút ra được!"

Nàng bắt lấy bàn tay đang định đánh tiếp của Thôi Hòa, nâng mông ý định kéo ra ngoài, nhưng khoang sinh sản cực kỳ hẹp hoàn toàn dán sát hình dáng của nàng, khoang thịt non mềm nhỏ bé siết chặt quy đầu, bởi vì đầu nấm của nàng cực lớn, không trấn an được Thôi Hòa thì căn bản rút không ra.

"Là Trùng tộc, hơn nữa còn là dâm trùng, nếu không phải tôi phát hiện kịp thời thì bây giờ trong bụng cô đã lúc nhúc ấu trùng của dâm trùng rồi!"

Mặt Thôi Hòa nháy mắt trắng bệch, nhưng lập tức liền trấn định: "Trên phi thuyền quân bộ sao lại có dâm trùng?! Là cô điên hay là tôi điên?"

Omega vẫn đinh ninh nhíu mày chán ghét, "Alpha muốn đánh dấu tôi ngàn ngàn vạn vạn, tôi ngàn phòng vạn phòng nhưng không phòng được thứ Alpha vừa ngu xuẩn lại tâm cơ như cô."

Thiệu Vanh nhấp môi, từ khuỷu tay xé rách cánh tay áo trái bó sát người,

Vừa rồi vì tiện hành động, nàng đã bỏ đi hộ giáp và áo khoác, chỉ để lại chiếc áo bó sát người màu đen cùng chiếc quần lính rộng thùng thình.

Máu trên cánh tay vẫn cứ rỉ ra, nhưng không khó nhận ra đó là vết thương do bị cắn.

Hai vòng dấu răng, cũng có rất nhiều răng hàm xuyên thủng da thịt Thiệu Vanh.

Nhìn thôi đã đau.

"Trên váy cô cũng có máu đen của dâm trùng bị tôi chém chết phun tung toé, nếu vẫn không tin, xác trùng còn ở ngay trong khoang của cô đấy."

"Cô trúng dâm độc, tôi chỉ giúp cô đánh dấu tạm thời, tiết ra vài lần, không hoàn toàn đánh dấu cô, tôi cũng không thèm muốn Thôi thị của cô."

Càng nói ngữ khí Thiệu Vanh càng lạnh,

Hảo cảm nàng dành cho vị Thôi tiểu thư này đã hạ xuống mức đóng băng.

Cảm giác đau đớn trên vai càng thêm mãnh liệt, nàng thầm cảm thấy may mắn vì Omega chỉ đem súng lục bỏ túi, đạn nhỏ và lực phản chấn không lớn,

Với khoảng cách gần như vậy, nếu như Omega có kinh nghiệm muốn bắn chết nàng thì nàng sẽ chết chắc không thể nghi ngờ.

Không thể ngờ cư nhiên lại bị thương trong tay người,

Thiệu Vanh thầm cười nhạo trong lòng.

"Tôi đã nói, cô thả lỏng ra một chút, tôi lập tức sẽ rời đi."

"Nói như vậy, là cô đã cứu tôi?"

Đặt ra câu hỏi này nhưng Thiệu Vanh không hề cảm nhận được trong mắt Thôi Hòa có một tia cảm kích nào.

Chỉ có điều tra lạnh như băng.

"Tôi chỉ chấp hành nhiệm vụ của mình, nếu mặc kệ cô, đợi đến khi tới nơi thì thân thể cô đã bị dâm độc làm cho nổ tung mất rồi."

"Cô mang bao?"

"Không có."

"Cô bắn tinh?"

"Cũng không có."

Nếu không phải thân thể hai người đang kết hợp chặt chẽ, Thiệu Vanh còn tưởng là nàng đang bị đám người lạnh lùng khốn kiếp ở bộ phận giám sát tra hỏi.

Nàng bắt đầu xao động, bụng nhỏ sinh ra nhiệt ý kỳ quái.

"Dong dài quá, nếu cô không chịu thì để tôi tự làm."

Bắt lấy eo Omega, nâng người lên quấn quanh eo mình, dùng tư thế đứng thẳng bắt đầu nảy lên trên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện