Bị Thôi Hòa câu dẫn, "lần đầu" gặp mẹ Mộ Nguyệt
Buổi dạ tiệc này, Thôi Hòa bận rộn xoay như chong chóng, có rất nhiều thương nhân giàu có ở thành Đông Nguyên mà nàng cần làm quen.
Vừa mới tranh thủ được chút thời gian rảnh rỗi để ở bên Thiệu Vanh, thì bên cạnh lại có một bóng đèn khổng lồ mang tên Trịnh Thước.
Thôi Hòa hơi oán trách, nắm lấy bàn tay của Thiệu Vanh, lén lút vẽ chữ trong lòng bàn tay người kia.
“Đáng ghét.”
Không biết Alpha có nhận ra chữ mà nàng vẽ không.
Nàng nhón chân lên, thân mật ghé sát vào taiThiệu Vanh, khẽ thở một hơi.
Dùng một tay che đi động tác nhỏ của mình, đầu lưỡi đưa ra nhẹ nhàng liếm lên dái tai đối phương.
Lưỡi quấn một vòng từ trong ra ngoài, trong khoảng thời gian cực ngắn đã khiến dái tai của Alpha như bị trêu đùa một lượt.
Sau đó, nàng dịu dàng nói: “Sau khi buổi tiệc kết thúc, chờ em nhé ~~”
Thiệu Vanh khẽ run lên trong lòng.
Giữa một nơi công cộng có vô số ánh mắt dõi theo như thế này, Thôi Hòa lại táo bạo trêu chọc nàng, dám làm ra hành động đầy tính ám như vậy.
Cảm giác ẩm nóng còn sót lại trên tai khiến cơ thể nàng nóng bừng. Phần hạ thân vốn đã dịu đi một nửa lại bắt đầu có phản ứng.
Nhìn theo bóng lưng của Thôi Hòa, đôi xương bả vai trắng muốt của nàng hơi nhô lên, Omega kéo váy bước đi tự tin, chào hỏi những người bên cạnh. Mái tóc đen dài như thác nước xõa trên vai, cả người tỏa ra vẻ đẹp kiêu sa, lộng lẫy của một nữ thần.
Thiệu Vanh ngẩn ngơ mất một lúc, đến khi bên tai vang lên một câu hỏi đầy vị chua:
“Cô ta vừa nói gì với cậu mà khiến cậu ngẩn ngơ như vậy?”
“Khụ, không có gì.”
Nàng hồi thần, vẻ mặt vẫn bình thản, không lộ ra chút cảm xúc nào.
Trịnh Thước nghiến răng, cầm lấy một ly rượu trên khay bạc của phục vụ, ngửa đầu uống cạn.
Nhiều Omega thích Thiệu Vanh như vậy, khiến câu hỏi liệu cậu có thích Alpha không của nàng trở nên thật ngớ ngẩn.
Nàng so sánh Trịnh Hàm với Thôi Hòa, rồi lại so sánh Trịnh Hàm với Kiều Linh, thử nghĩ xem Alpha nào mà lại đi chọn Trịnh Hàm cơ chứ! Nàng muốn phát điên lên được. Ngay cả nàng, dù có thắng được cái “bà điên” Thôi Hòa đó, thì cũng không thể vượt qua vẻ tao nhã như tranh vẽ của chị Linh được...
Trịnh Thước tức giận uống cạn chỗ rượu còn lại trong ly.
“Uống ít thôi, uống nhiều không tốt đâu.”
Thiệu Vanh nghĩ rằng nàng bị Thôi Hòa làm tổn thương, bất đắc dĩ lên tiếng an ủi.
“Cậu tưởng tôi là cậu chắc? Uống say rồi bất tỉnh nhân sự luôn!”
Trịnh Tước khó chịu uống hết một ly nữa, sau đó nói: “Cậu như thế, bị ai đó “nhặt xác” cũng chưa chắc biết là ai đâu!”
“Sao cậu biết tôi uống say xong bất tỉnh nhân sự?”
Câu hỏi đầy nghi hoặc của Thiệu Vanh ngay lập tức khiến Trịnh Thước bừng tỉnh, mồ hôi lạnh thấm ướt sau lưng.
Vừa rồi lỡ lời, nói ra quá nhiều điều không nên nói.
“À… Chuyện đó...”
Khi nàng đang không biết giải thích ra sao, Thiệu Vanh cũng không truy cứu thêm, ánh mắt hướng về một góc khác.
Khí chất nàng đột nhiên trở nên dịu dàng, bước chân nhẹ nhàng rời đi.
Trịnh Thước vô thức đi theo, không biết đối phương có phải gặp người quen không.
"Tiểu Nguyệt."
"Tỷ tỷ!" Mộ Nguyệt nghe thấy có người kêu nàng, lúc xoay người nhìn thấy người tới, mặt lộ vẻ kinh hỉ.
"Ừm," Khóe miệng Thiệu Vanh hơi nhếch nhẹ, nhẹ giọng quan tâm hỏi, "Thân thể thế nào rồi? Có còn khó chịu không?"
Mộ Nguyệt tuy không hiểu nhưng vẫn trả lời: "Đương nhiên không có chỗ nào khó chịu rồi."
Nhưng tất cả mọi người đều không chú ý tới.
Lúc mà Mộ Nguyệt kêu ra một tiếng "Tỷ tỷ", có một thân ảnh đưa lưng về phía các nàng đột nhiên run lên.
"Đúng rồi," Mộ Nguyệt kéo người nọ sang bên kia: "Tỷ tỷ, giới thiệu với chị một chút, đây là mẹ em."
"Mẹ, đây là người vừa rồi con mới nói, thượng tướng Thiệu Vanh."
"À...... Ừ." Mộ Linh muốn tránh cũng không được, thong thả xoay người lại, trái tim điên cuồng nhảy lên.
Hô hấp cũng bắt đầu dồn dập, nàng không ngờ giữa buổi đại yến hội này lại có cơ hội gặp lại vị "Tỷ tỷ" này của Mộ Nguyệt.
Không sao, không sao hết,
Mộ Linh không ngừng trấn an chính mình.
Nhà kho tối thui như vậy, đối phương còn uống say mèm, tuyệt đối, tuyệt đối không nhận ra nàng đâu!
"Chào...... Chào cô, Thiệu Vanh tiểu thư."
Nàng cúi hai mắt, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn, thanh âm có chút run rẩy chào hỏi.
"Xin chào, Mộ nữ sĩ, rất vui được gặp chị." Thiệu Vanh lễ phép vươn tay tới.
"Tôi, cũng rất vui được gặp cô."
Những ngón tay thập phần thon dài, Mộ Linh hoảng loạn vươn tay, chỉ thoáng đụng vào ngón tay đối phương đã thu tay lại, khoảnh khắc lướt qua lòng bàn tay khô ráp làm trái tim nàng cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Mộ nữ sĩ, trông sắc mặt chị kém quá, có cần tôi đưa chị sang phòng y tế nghỉ ngơi không?"
Thiệu Vanh đặt chú ý lên người mẹ Mộ Nguyệt, mẹ con họ mặc lễ phục giống nhau nhưng khác màu, tạo nên hai phong cách khác biệt.
Nếu Mộ Nguyệt là màu thủy lam tuổi trẻ hoạt bát,
Thì mẹ của nàng là màu xanh ngọc gợi cảm trưởng thành.
"Không không, tôi ổn, không cần lo đâu."
Mộ Linh sợ phải ở một mình với "Tỷ tỷ" của con gái, vội vàng ngẩng đầu lên tiếng cự tuyệt.
Vừa ngẩng mắt, hình dáng hai Alpha liền hiện ra trước mặt.
Mà nàng liền nhận ra thượng tướng Thiệu Vanh ngay.
Nếu so sánh với người lính đi cùng đang đặt tay lên mép bàn, dáng vẻ buông thả thì,
Thiệu Vanh rất đứng đắn.
Cho dù là đi tiệc, dáng vẻ vẫn thẳng tắp, hệt như một lưỡi dao sắc bén.
Giờ phút này ánh mắt nàng ấy sáng quắc nhìn nàng, cứ như thể muốn nhìn xuyên qua lớp quần áo của nàng, nhìn trọn vẹn thân thể nàng.
Những Omega đều rất dễ bị Alpha tư thế oai hùng đĩnh bạt, lãnh đạm thần bí như thế này thu hút.
°° vote đi bé °°
Buổi yến tiệc mang tên: Thiệu Vanh và dàn harem của cô ấy 🤡💃🍑🧀👸.
Buổi dạ tiệc này, Thôi Hòa bận rộn xoay như chong chóng, có rất nhiều thương nhân giàu có ở thành Đông Nguyên mà nàng cần làm quen.
Vừa mới tranh thủ được chút thời gian rảnh rỗi để ở bên Thiệu Vanh, thì bên cạnh lại có một bóng đèn khổng lồ mang tên Trịnh Thước.
Thôi Hòa hơi oán trách, nắm lấy bàn tay của Thiệu Vanh, lén lút vẽ chữ trong lòng bàn tay người kia.
“Đáng ghét.”
Không biết Alpha có nhận ra chữ mà nàng vẽ không.
Nàng nhón chân lên, thân mật ghé sát vào taiThiệu Vanh, khẽ thở một hơi.
Dùng một tay che đi động tác nhỏ của mình, đầu lưỡi đưa ra nhẹ nhàng liếm lên dái tai đối phương.
Lưỡi quấn một vòng từ trong ra ngoài, trong khoảng thời gian cực ngắn đã khiến dái tai của Alpha như bị trêu đùa một lượt.
Sau đó, nàng dịu dàng nói: “Sau khi buổi tiệc kết thúc, chờ em nhé ~~”
Thiệu Vanh khẽ run lên trong lòng.
Giữa một nơi công cộng có vô số ánh mắt dõi theo như thế này, Thôi Hòa lại táo bạo trêu chọc nàng, dám làm ra hành động đầy tính ám như vậy.
Cảm giác ẩm nóng còn sót lại trên tai khiến cơ thể nàng nóng bừng. Phần hạ thân vốn đã dịu đi một nửa lại bắt đầu có phản ứng.
Nhìn theo bóng lưng của Thôi Hòa, đôi xương bả vai trắng muốt của nàng hơi nhô lên, Omega kéo váy bước đi tự tin, chào hỏi những người bên cạnh. Mái tóc đen dài như thác nước xõa trên vai, cả người tỏa ra vẻ đẹp kiêu sa, lộng lẫy của một nữ thần.
Thiệu Vanh ngẩn ngơ mất một lúc, đến khi bên tai vang lên một câu hỏi đầy vị chua:
“Cô ta vừa nói gì với cậu mà khiến cậu ngẩn ngơ như vậy?”
“Khụ, không có gì.”
Nàng hồi thần, vẻ mặt vẫn bình thản, không lộ ra chút cảm xúc nào.
Trịnh Thước nghiến răng, cầm lấy một ly rượu trên khay bạc của phục vụ, ngửa đầu uống cạn.
Nhiều Omega thích Thiệu Vanh như vậy, khiến câu hỏi liệu cậu có thích Alpha không của nàng trở nên thật ngớ ngẩn.
Nàng so sánh Trịnh Hàm với Thôi Hòa, rồi lại so sánh Trịnh Hàm với Kiều Linh, thử nghĩ xem Alpha nào mà lại đi chọn Trịnh Hàm cơ chứ! Nàng muốn phát điên lên được. Ngay cả nàng, dù có thắng được cái “bà điên” Thôi Hòa đó, thì cũng không thể vượt qua vẻ tao nhã như tranh vẽ của chị Linh được...
Trịnh Thước tức giận uống cạn chỗ rượu còn lại trong ly.
“Uống ít thôi, uống nhiều không tốt đâu.”
Thiệu Vanh nghĩ rằng nàng bị Thôi Hòa làm tổn thương, bất đắc dĩ lên tiếng an ủi.
“Cậu tưởng tôi là cậu chắc? Uống say rồi bất tỉnh nhân sự luôn!”
Trịnh Tước khó chịu uống hết một ly nữa, sau đó nói: “Cậu như thế, bị ai đó “nhặt xác” cũng chưa chắc biết là ai đâu!”
“Sao cậu biết tôi uống say xong bất tỉnh nhân sự?”
Câu hỏi đầy nghi hoặc của Thiệu Vanh ngay lập tức khiến Trịnh Thước bừng tỉnh, mồ hôi lạnh thấm ướt sau lưng.
Vừa rồi lỡ lời, nói ra quá nhiều điều không nên nói.
“À… Chuyện đó...”
Khi nàng đang không biết giải thích ra sao, Thiệu Vanh cũng không truy cứu thêm, ánh mắt hướng về một góc khác.
Khí chất nàng đột nhiên trở nên dịu dàng, bước chân nhẹ nhàng rời đi.
Trịnh Thước vô thức đi theo, không biết đối phương có phải gặp người quen không.
"Tiểu Nguyệt."
"Tỷ tỷ!" Mộ Nguyệt nghe thấy có người kêu nàng, lúc xoay người nhìn thấy người tới, mặt lộ vẻ kinh hỉ.
"Ừm," Khóe miệng Thiệu Vanh hơi nhếch nhẹ, nhẹ giọng quan tâm hỏi, "Thân thể thế nào rồi? Có còn khó chịu không?"
Mộ Nguyệt tuy không hiểu nhưng vẫn trả lời: "Đương nhiên không có chỗ nào khó chịu rồi."
Nhưng tất cả mọi người đều không chú ý tới.
Lúc mà Mộ Nguyệt kêu ra một tiếng "Tỷ tỷ", có một thân ảnh đưa lưng về phía các nàng đột nhiên run lên.
"Đúng rồi," Mộ Nguyệt kéo người nọ sang bên kia: "Tỷ tỷ, giới thiệu với chị một chút, đây là mẹ em."
"Mẹ, đây là người vừa rồi con mới nói, thượng tướng Thiệu Vanh."
"À...... Ừ." Mộ Linh muốn tránh cũng không được, thong thả xoay người lại, trái tim điên cuồng nhảy lên.
Hô hấp cũng bắt đầu dồn dập, nàng không ngờ giữa buổi đại yến hội này lại có cơ hội gặp lại vị "Tỷ tỷ" này của Mộ Nguyệt.
Không sao, không sao hết,
Mộ Linh không ngừng trấn an chính mình.
Nhà kho tối thui như vậy, đối phương còn uống say mèm, tuyệt đối, tuyệt đối không nhận ra nàng đâu!
"Chào...... Chào cô, Thiệu Vanh tiểu thư."
Nàng cúi hai mắt, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn, thanh âm có chút run rẩy chào hỏi.
"Xin chào, Mộ nữ sĩ, rất vui được gặp chị." Thiệu Vanh lễ phép vươn tay tới.
"Tôi, cũng rất vui được gặp cô."
Những ngón tay thập phần thon dài, Mộ Linh hoảng loạn vươn tay, chỉ thoáng đụng vào ngón tay đối phương đã thu tay lại, khoảnh khắc lướt qua lòng bàn tay khô ráp làm trái tim nàng cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Mộ nữ sĩ, trông sắc mặt chị kém quá, có cần tôi đưa chị sang phòng y tế nghỉ ngơi không?"
Thiệu Vanh đặt chú ý lên người mẹ Mộ Nguyệt, mẹ con họ mặc lễ phục giống nhau nhưng khác màu, tạo nên hai phong cách khác biệt.
Nếu Mộ Nguyệt là màu thủy lam tuổi trẻ hoạt bát,
Thì mẹ của nàng là màu xanh ngọc gợi cảm trưởng thành.
"Không không, tôi ổn, không cần lo đâu."
Mộ Linh sợ phải ở một mình với "Tỷ tỷ" của con gái, vội vàng ngẩng đầu lên tiếng cự tuyệt.
Vừa ngẩng mắt, hình dáng hai Alpha liền hiện ra trước mặt.
Mà nàng liền nhận ra thượng tướng Thiệu Vanh ngay.
Nếu so sánh với người lính đi cùng đang đặt tay lên mép bàn, dáng vẻ buông thả thì,
Thiệu Vanh rất đứng đắn.
Cho dù là đi tiệc, dáng vẻ vẫn thẳng tắp, hệt như một lưỡi dao sắc bén.
Giờ phút này ánh mắt nàng ấy sáng quắc nhìn nàng, cứ như thể muốn nhìn xuyên qua lớp quần áo của nàng, nhìn trọn vẹn thân thể nàng.
Những Omega đều rất dễ bị Alpha tư thế oai hùng đĩnh bạt, lãnh đạm thần bí như thế này thu hút.
°° vote đi bé °°
Buổi yến tiệc mang tên: Thiệu Vanh và dàn harem của cô ấy 🤡💃🍑🧀👸.
Danh sách chương