~Editor: Diệp Quân~

Cùng với hai bưu kiện được gửi ra còn có chứng cứ Doãn Nhược An bị Lâm Xảo hãm hại khoảng thời gian trước, trên bìa tạp chí lấy "chuyện tình yêu" của cô ra làm đề tài bàn tán.

Đương nhiên, này trong đó cũng có Tần gia quạt gió thêm củi, sau đó bị Doãn Tịch hai nhà trấn áp đi xuống.

Cái gọi là chuyện tình yêu, chẳng qua là ảnh chụp của Lâm Xảo, tìm hacker nổi danh ở thành phố P chỉnh sửa thành Doãn Nhược An. Mục đích chính là muốn giá họa cô thành kẻ chuyên đi quyến rũ đàn ông.

Doãn Nhược An thừa nhận, cô là thực ra rất vô dụng, chỉ biết là dựa vào sự trợ giúp của gia tộc.

Nhưng trừ bỏ gia tộc, cô hình như chẳng còn ai để dựa vào cả.

Hệ thống? Thôi bỏ đi, nếu như dựa vào nó, phỏng chừng cô đã sớm chết ở thế giới thứ nhất rồi.

Muốn tên Lý Hiên Kỳ âm hiểm xảo trá rơi đài, tự nhiên phải phí một phen công phu.

Nhưng mà, Doãn Nhược An biết, này đó chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Rốt cuộc, mọi chuyện kết thúc bởi câu nói của Lý Hiên Kỳ "Tôi không phải bại do cô, mà là bại do chuyện tình cảm của tôi thôi."

Đối với việc này, Doãn Nhược An nhún vai không sao cả, bại do ai đều giống nhau.

Cô chỉ cần Lâm Xảo xui xẻo mà thôi.

Theo Lý Hiên Kỳ rơi đài, Lâm Xảo cũng bị Doãn Nhược An bán qua Châu Phi.

Theo như cách nói của Doãn Nhược An chính là: "Để cô ta vào ngục giam là quá tiện nghi cho cô ta, đi Châu Phi bị người khác ngoạn nhạc, không phải càng làm cho cô ta thống khổ hay sao?"

Sauk hi Lệ Danh Triết biết, tự nhiên là muốn ra tay nghĩ cách cứu viện Lâm Xảo.

"Tổng tài, nơi này của ngài có một phong bưu kiện."

Lệ Danh Triết tiếp nhận thư tín, mở ra rõ ràng là một tờ giấy chuẩn đoán bệnh.

Mặt trên nội dung biểu hiện chỉ có một tin tức.

Tịch Tư Linh dạ dày ung thư thời kì cuối, không có thuốc chữa.

Thời điểm hắn chạy đến bệnh viện, vừa vặn nhìn đến đèn giải phẫu tắt.

"Bác sĩ, em gái của tôi như thế nào?"

Tịch Tư Khiêm hỏi chuyện đổi lấy chính là bác sĩ lắc đầu.

Tin tức này làm Tịch gia trầm mặc xuống dưới, tịch mẫu nhỏ giọng nức nở, tịch phụ vẻ mặt thống khổ thở dài.

Chỉ có Tịch Tư Khiêm chạy đến trước giường bệnh đối với Doãn Nhược An nói chuyện: "Tiểu Linh, ngươi nhìn xem anh, anh là anh hai của em đây."

Hắn run rẩy xuống tay, bắt lấy đôi bàn tay của Doãn Nhược An dần dần trở nên lạnh băng, lưu lại nước mắt thống khổ.

Lệ Danh Triết đến gần giường bệnh, hắn không thể tin được, một khắc trước cái người tuyên bố bất luận kẻ nào đều không thể ngăn cản cô diệt Lâm Xảo, sẽ tại một khắc này mất đi sinh mệnh.

Nhớ tới tình cảm của hai người, hắn phảng phất cảm thấy, mọi thứ tại đây một khắc sụp đổ.

"Tiểu Linh, anh là Lệ Danh Triết......"

Hắn nhẹ giọng mở miệng, thanh âm hàm chứa nghẹn ngào cùng thật cẩn thận.

Nắm lấy bàn tay của Doãn Nhược An, đặt ở trên mặt của chính mình.

Tay của Doãn Nhược An không tự giác giật giật, chậm rãi mở hai mắt.

Mắt nhìn chung quanh một chút, khi nhìn đến Lệ Danh Triết, mắt theo bản năng nhắm lại, đem đầu chuyển hướng về phía bên kia.

"Đinh —— hảo cảm +10, trước mắt độ hảo cảm của ký chủ là 90, nữ chủ là 60."

"Tiểu Linh, Tiểu Linh, em tỉnh?"

Tịch Tư Khiêm tiếng hô làm Tịch gia chạy vội tới trước giường bệnh.

"Đã làm mọi người lo lắng rồi."

Cánh môi khô khốc xả ra một mạt tươi cười cực đạm, làm người đau lòng không thôi.

"Tiểu Linh......"

Nghe được thanh âm Lệ Danh Triết, Doãn Nhược An theo bản năng muốn rút ra đôi tay bị hắn nắm chặt, nề hà cô hiện tại quá mức suy yếu, căn bản không phải đối thủ của hắn.

"Lệ tiên sinh, thỉnh anh buông tay."

Trong thanh âm thanh thiển hàm chứa một tia khàn khàn, còn có một tia ẩn nhẫn không dễ phát hiện.

"Lệ, lệ tiên sinh, cậu vẫn là đi về trước đi."

Tịch mẫu đem biểu tình của con gái không hề chớp mắt đặt vào trong lòng, biết Lệ Danh Triết làm con gái của mình đau lòng không nhẹ, cho nên mở miệng đuổi người.

"Thực xin lỗi, con...... Không thể rời đi, con biết con lúc trước thương tổn cô ấy, nhưng là...... Con hiện tại biết chính mình muốn chính là cái gì, con sẽ không buông tay."

***

Tra nam thật....
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện