~Editor: Diệp Quân~
Lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ của cô làm cho Lệ Danh Triết ngoài ý muốn, hắn giương mắt nhìn cô, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
"Tự anh làm là được rồi."
"Đinh —— độ hảo cảm +10, trước mắt độ hảo cảm của ký chủ là 70, độ hảo cảm của nữ chủ là 60."
"Lâm Xảo được Lý Hiên Kỳ dẫn đi rồi, anh không cần lo lắng, cô ta hiện tại rất an toàn."
Trong tiếng nói bình đạm, lại khó nén mất mát.
Nhìn cô mân môi, Lệ Danh Triết theo bản năng nắm chặt tay, che dấu đi phức tạp trong mắt.
"Nếu anh không có việc gì, em liền đi trước."
Khẽ động vài cái khóe môi, cô giơ lên tươi cười nhạt nhẽo, chua xót ở trong mắt lan tràn.
Đi tới cửa, cô nghiêng đầu che dấu đi ảm đạm trong mắt, thanh âm khắc chế run rẩy nói: "Nếu anh không thích gặp em, vậy thì...... tạm biệt!"
Dứt lời, không đợi Lệ Danh Triết mở miệng, lập tức đẩy cửa đi ra ngoài.
Bóng dáng của Doãn Nhược An biến mất ở trong mắt của Lệ Danh Triết, làm cho nội tâm của hắn không chịu khống chế run rẩy, phảng phất như cô vừa đi, đó là vĩnh biệt.
Hắn cuống quít xuống đất đuổi theo, ngay cả giày cũng quên mang.
"Tiểu Linh......"
Hắn chạy vội trên hành lang, càng chạy thì nỗi bất an trong lòng lại càng nhiều.
Khi thể lực tiêu hao quá mức, mới nản lòng dừng lại, trong mắt tràn đầy hối hận.
"Tiểu Linh......"
Lẩm bẩm nháy mắt, thanh âm nức nở nho nhỏ khiến cho hắn chú ý.
Hắn không khỏi hướng về nơi phát ra thanh âm, lại thấy được bóng dáng mà bản thân đang tìm.
Hạnh phúc tràn ngập trong lồng ngực, đôi môi hắn kích động mà run run.
"Tiểu Linh......"
Hắn tiến lên vài bước, thử thăm dò mở miệng.
Doãn Nhược An đang đau lòng ở trong một góc tối ngồi khóc thút thít, nghe được thanh âm của người nọ, sửng sốt một chút.
Giương mắt lên, nhìn thấy một khuôn mặt không che dấu được vui vẻ.
Cô cuống quít quay đầu đi lau nước mắt trên mặt, đầu cúi xuống lẩm bẩm nói: "Thật trùng hợp."
"Em hãy nghe anh nói."
Hắn tiếp cận làm Doãn Nhược An mất tự nhiên lui về sau mấy bước, mắt hoảng loạn nhìn chung quanh, chỉ có không nhìn hắn.
Trong lòng hắn không khỏi đau xót, uể oải nói: "Đừng đi."
"Anh nói cái gì?"
"Anh nói em đừng đi."
Doãn Nhược An tròn xoe hai mắt, không dám tin tưởng nhìn đối phương: "Anh biết anh nói cái gì sao?"
"Anh đương nhiên biết."
Thanh âm cùng biểu tình vô cùng nghiêm túc làm cho Doãn Nhược An có loại cảm giác không chân thật, cô đến gần Lệ Danh Triết, đặt tay lên má của hắn dùng sức nhéo một cái.
"A —— Tịch Tư Linh!"
Tiếng kêu nhức óc làm Doãn Nhược An che lại lỗ tai, sau đó cô cao hứng nói: "Đây là sự thật......"
"Đinh —— độ hảo cảm +10, trước mắt độ hảo cảm của ký chủ là 80, độ hảo cảm của nữ chủ là 60."
"Đồ ngốc."
Lệ Danh Triết thâm tình ôm lấy Doãn Nhược An, đầu chôn sâu vào cổ cô: "Về sau không được nói tạm biệt, anh sẽ sợ hãi."
Cô giơ tay co duỗi vài cái, mới chậm rãi ôm lấy Lệ Danh Triết: "Được."
Đỡ Lệ Danh Triết đi trở về phòng bệnh, dịch lại góc chăn cho hắn.
"Đợi em."
Nói, cô xoay người muốn ra cửa, bị Lệ Danh Triết tay mắt lanh lẹ giữ chặt: "Em đi làm cái gì?"
Nhìn đôi tay giữ chặt kia, đôi mắt của cô ẩn hiện ôn nhu: "Em đi lấy nước ấm để uống."
Được Doãn Nhược An trấn an, Lệ Danh Triết lúc này khó khăn lắm mới chịu buông tay.
Đi ra phòng bệnh, tươi cười trên mặt của Doãn Nhược An nhanh chóng biến mất.
Cô lấy di động ra, gọi một cuộc điện thoại."
"Đem Lý Hiên Kỳ điều tra rõ ràng cho tôi, nhất định không từ thủ đoạn để lấy được điểm yếu của hắn."
Lý Hiên Kỳ, mặc kệ anh là ai, đều ngăn cản không được sát tâm của tôi đối với Lâm Xảo.
Hơi thở lạnh lẽo từ trên người Doãn Nhược An phát ra, làm người khác sợ hãi rời xa cô.
***
Cảnh báo cẩu huyết......
Các thân ái đã sẵn sàng chưa nào. Sẵn sàng rồi hãy đọc tiếp nhé.
Danh sách chương