Vài ngày trước, Doãn Nhược An ngồi ở trong góc một quán cà phê, đọc báo chí, vẻ mặt dương dương tự đắc.

Cổ phiếu của Tần gia đã bắt đầu trượt xuống, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng...... Cũng đủ khiến bọn họ mất một thời gian để ứng phó.

Chờ, đó là tin tức của cậu Hai.

Nhắc đến cậu Hai của nguyên chủ này, Doãn Nhược An vẫn là rất bội phục.

Là đội trưởng của Cục Công An, vừa vặn gần đây đâng điều tra sự tình tham quan hối lộ, mà Tần gia vô cùng bất hạnh, đã bị Doãn Nhược An lôi kéo vào trong đó.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô lười nhác nhìn thoáng qua dãy số, nhíu mày tiếp nhận: "Vị nào?"

"Là tôi, cô đến tột cùng muốn như thế nào?"

Thanh âm quen tai làm Doãn Nhược An rõ ràng ngẩn ra, trong giây lát nhớ tới là ai, nhướng mày cười khẽ: "Thì ra là Tần tiên sinh, không biết có gì phải làm sao?"

"Tôi hỏi cô, cô rốt cuộc muốn làm cái gì?"

"Không nghĩ làm cái gì, chính là muốn cho anh còn hai bàn tay trắng."

Cười lạnh một tiếng, Doãn Nhược An cắt đứt điện thoại, đem đối phương kéo vào sổ đen.

Cho rằng không tiếp luật sư liền không sao cả? Liếc mắt nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ một cái, thời gian tốt như thế này, như thế nào để tên kia làm hỏng tâm tình của mình?

Tiếp tục uống cà phê trong tay, tiếng chuông lại lần nữa vang lên.

Thở dài, cô tiếp nhận: "Như thế nào?"

"Chuyện của Mặc, em......"

"Anh đang làm người hòa giải sao?"

Cô thừa nhận, ngữ khí của cô rất không tốt, nhưng, cô không có lựa chọn khác.

"Nếu người bị yếu thế là anh, em có nghĩ tới kết quả hay không? Vẫn là em biết, chỉ là em xem nhẹ?"

"Em hôm nay thả hắn, chẳng khác nào thả hổ về rừng, là bom hẹn giờ của Tịch gia, em không cho phép chuyện như vậy phát sinh. Anh nếu là muốn giúp hắn, vậy thì bước qua xác của em rồi nói tiếp."

Lời nói mạnh mẽ, làm Lệ Danh Triết một lần trầm mặc.

"Tại sao lại nói như vậy?"

Nghe được lời nói của, trong lòng Lệ Danh Triết xẹt qua một mạt khác thường.

Hắn không vui, đúng vậy, không vui.

Không vui câu nói kia "Bước qua xác của em rồi nói tiếp".

"Thắng làm vua thua làm giặc, anh so với em biết quy tắc của thương trường. Hơn nữa bạn gái hắn ta là cố ý hắt bát nước bẩn lên người em, em vì sao phải không duyên cớ chịu oan? Vẫn là, ở trong mắt anh cùng Tần mặc, chỉ có nữ nhân khóc lóc yếu đuối nói mới là chính xác?"

"Tịch tư linh, em có biết em đang nói cái gì hay không?"

"Em rất rõ ràng em đang nói cái gì, anh không vui sao? Bởi vì Lâm Xảo?"

Trong điện thoại trầm mặc, làm Doãn Nhược An chua xót nhấp khởi khóe môi, thật lâu sau mới khắc chế xúc động khóc nức nở nói: "Thì ra, thì ra, em rốt cuộc vẫn thắng không nổi nữ nhân kia, em cho anh thời gian để lựa chọn."

Cắt đứt điện thoại của Lệ Danh Triết, nước mắt không tiếng động chảy xuống trên mặt, Doãn Nhược An ngửa đầu chớp vài cái hai mắt, một lần nữa nhấn gọi một chuỗi dãy số.

"Ông ngoại, con muốn cho Tần gia vĩnh viễn không ngẩng đầu lên được, để cho Lâm Xảo bồi cùng Tần Mặc đi."

Cô nhất định sẽ dùng Tần gia để tế điện cho nguyên chủ, dùng Lâm Xảo tế cho "Tịch Tư Linh" để giảm bớt hàng ngàn nỗi thống hận cùng chua xót trong lòng của cô.

Rõ ràng vì độ hảo cẩm, còn lại là vì cái gì chứ?

"Mấy ngày nay cô không ở, nữ chủ thường xuyên đi đến nơi của Lệ Danh Triết đó xoát mặt, độ hảo cảm đã tới rồi 60."

Thì ra......

Hào quang của nữ chủ a ~

Hai mắt cô vô thần ngồi ở chỗ kia, nước mắt không kiêng nể gì chảy xuống, tùy ý để người khác chỉ chỉ trỏ trỏ.

Thật lâu sau, cô hoàn hồn, xoa xoa nước mắt trên khóe mắt.

Nỗ lực gợi lên khóe môi, sửa sửa quần áo ưu nhã đi ra quán cà phê.

Cô nên là cao ngạo, cô sẽ không vì tình yêu mà ép bản thân phải cầu toàn cho người khác.

"Vì cái gì mỗi một nhiệm vụ, tôi đều sẽ không chịu khống chế mà yêu nhân vật công lược của mình?"

"Bởi vì tinh thần lực của cô không đủ, sẽ bị cảm xúc của nguyên chủ ảnh hưởng."

~ Diệp Quân~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện