Ngồi trong quán ăn, Bạch Vũ Đường nghe người đối diện hỏi: "Ăn cay được không?"
Cô gật đầu: "Cũng được."
Tiếu Tri Thu gật đầu, đọc tên vài món ăn với nhân viên phục vụ.

Bạch Vũ Đường nhìn chằm chằm góc mặt của cô ấy, vẫn chưa nghĩ ra vì sao mình lại ngồi cùng cô ấy ở quán ăn dưới nhà.

Vốn dĩ cô định đợi Tiếu Tri Thu tắm xong sẽ đuổi đi, đợi đến lúc cô ấy ra ngoài lại bị chuyển đề tài nhiều lần, cuối cùng được hỏi: "Ăn cơm chưa?"
Bạch Vũ Đường cứ thế ngây ngẩn đáp lại: "Vẫn chưa."
Tiếu Tri Thu cầm túi từ trên bàn: "Đi ăn cùng nhau đi, dưới nhà, ăn xong chúng ta đến quán bar ngồi một lúc."
Bạch Vũ Đường suy nghĩ, hình như cũng không có gì không ổn, chỉ đến khi ngồi trong quán ăn nghe Tiếu Tri Thu gọi món, cô mới lấy lại tinh thần, thế này mà không ổn sao, thật sự quá không ổn, từ khi nào cô lại dễ bị lừa như vây?
Nhất định là vì thói quen nghe cô ấy dặn dò công việc ở công ty mới khiến cô chỉ cần nhìn khuôn mặt nghiêm túc kia đã vô thức đầu hàng.

Xấu hổ quá thể đáng.

Bạch Vũ Đường có chút phiền chán cầm cốc nước lên uống.

Đúng giờ cao điểm ăn tối, gần hai cô có mấy cặp nam nữ đang ngồi, trong quán ồn ào, cô uống hết nước rồi hỏi Tiếu Tri Thu: "Cô nói Giang tổng cho Thư...cho cô ta quà gì?"
Tiếu Tri Thu rót đầy nước cho cô, còn chưa mở miệng, tiếng nói của em gái phía sau đã vọng lại.

Vốn dĩ khoảng cách giữa các dãy bàn trong quán đã nhỏ, người lại đông, phải ngồi gần nhau, vì thế Bạch Vũ Đường có thể nghe được em gái phía sau nói rất rõ ràng: "Đã sớm biết cô ta là loại con gái này, giả vờ trong sáng cái gì!"
"Ai chẳng biết, vừa ra mắt đã dính vào họ Sở, chỗ nào sạch cho được."
"Cũng không biết đã đi cùng bao nhiêu người."
"Không phải giải Ngọc Lan lần trước còn thề thốt là không có gì mập mờ à?"
"Không có gì mập mờ mà trao giải cho cô ta được? Mặc dù tôi không thích Liễu Ngọc Dao, nhưng ít ra Liễu Ngọc Dao cũng là diễn viên lão làng bao nhiêu năm rồi."
"Đúng đúng đúng tôi cũng muốn nói đến Liễu Ngọc Dao, dù bị mắng là bình hoa, nhưng người ta bình hoa cũng có tài năng thật sự, cái thứ gì chỉ biết bú fame, một thời gian trước còn bú fame Ngư Hi mấy người biết không?"
"Bú fame phim đồng tính đúng không? Tôi lên mạng chửi thẳng cô ta rồi, cái thứ gì không biết, Ngư Hi mà cô ta cũng có thể tùy tiện bú fame! Giải thị hậu thì mập mờ, đường đi thì được sắp đặt trước, thật sự cho là mình có năng khiếu à, buồn cười chết."

"Không có năng khiếu thì có sao đâu, biết ngủ là được."
"Ha ha ha ha..."
Bạch Vũ Đường cúi đầu lên mạng, nhìn thấy hóng hớt showbiz gửi thông báo tin mới: #Bạn trai bí ẩn số 1 2 3 4 5 6 của Thư Ẩm được tiết lộ#, #Bàn luận ngắn về vấn đề giải Ngọc Lan của Thư Ẩm có mập mờ hay không#, #Ảnh Thư Ẩm đi khách sạn cùng thành viên ban giám khảo giải Ngọc Lan#.

Cô mở từng bức ảnh, góc chụp rất rõ ràng, nhìn thoáng qua liền nhận ra là Thư Ẩm, nhưng đằng trai lại khá mờ, mặt được bôi mosaic, nhìn không thật.

Cô líu lưỡi: "Sao Giang tổng lại có được những bức ảnh này?"
Đúng lúc đó nhân viên phục vụ mang đồ ăn đến, Tiếu Tri Thu đưa đũa cho cô: "Nếu không muốn ai biết, trừ khi mình đừng làm."
Cô không nói lần này Giang Tĩnh Bạch trở về không chỉ mang theo quà cho Thư Ẩm, mà còn có quà cho Tinh Diệu.

Bắt đầu từ giải Ngọc Lan năm ngoái, cô ấy đã luôn đi theo hướng này.

Thư Ẩm làm việc quả thật rất cẩn thận, chỉ là con người một khi nôn nóng căng thẳng sẽ tự làm loạn vị trí.

Nửa năm nay Ngư Hi thường xuyên thông báo tin tốt, Thư Ẩm vốn muốn giẫm lên Ngư Hi sao có thể dễ chịu, cô ta luống cuống rồi tự làm loạn trật tự, cũng không chú ý cẩn thận, lúc này bắt nhược điểm của cô ta dễ hơn nhiều.

Còn về Tinh Diệu.

Tự tạo nghiệp thì không cứu nổi.

Nghe đến đây, Bạch Vũ Đường hiểu ra ý đối phương muốn nói, cảm thấy tinh thần được thả lỏng.

Không còn Thư Ẩm thật sự là thoải mái cực kì, ngay cả nhìn Tiếu Tri Thu nói chuyện cũng thấy cảnh đẹp ý vui, vốn định cơm nước xong sẽ ai về nhà nấy ai tìm mẹ nấy, lúc này nghe cô ấy nói đến quán bar, Bạch Vũ Đường giơ tay: "Đi! Tôi mời!"
Tiếu Tri Thu mỉm cười.

Chuyện của Thư Ẩm vừa lên mạng đã bị dìm xuống, đương nhiên không phải Tinh Diệu dìm, mà là chính cô ta dìm.

Nhìn thấy những tên đàn ông trong ảnh, Sở Hoài bừng bừng phẫn nộ gọi tới chửi cô ta một trận, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho cô ta liền cúp máy.

Gọi lại, đã chặn số, Thư Ẩm tức giận hận không thể lật bàn!
Quản lý đứng bên cạnh gọi điện thoại: "Đạo diễn Trương, đạo diễn Trương..."
Điện thoại bị cúp, hắn thở dài gọi cuộc tiếp theo: "Chủ tịch Lưu lần trước ngài..."
"Ôi, chủ tịch Lưu!"
Sau khi nói chuyện điện thoại với người cuối cùng, quản lý lắc đầu ngồi xuống một bên.

Thư Ẩm vẫn đang nghiến răng nghiến lợi: "Không ai nhận?"
Quản lý lắc đầu: "Không ai."
Thư Ẩm căm tức ném cốc nước trên bàn trà, một tiếng choang vang lên trong phòng khách!
"Tiếp tục gọi, nếu không gọi được, nói cho bọn hắn biết, đừng trách tôi vô tình."
Cá chết lưới rách, đến lúc đó ai cũng khó coi, quản lý nghe vậy bất lực lắc đầu: "Tiểu Ẩm, sao em còn chưa nhìn rõ, chúng ta có thể tung tin của ai trong số những người này đây?"
Bức ảnh bị làm mosaic kia, tuy rằng người ngoài xem không biết là ai, nhưng người quen vừa nhìn liền nhận ra, vì sao ư, chính là vì người phát tán muốn cho những kẻ này một lời cảnh cáo, để bọn họ lập tức cắt đứt quan hệ với Thư Ẩm.

Không sai, trong tay Thư Ẩm có nhược điểm của bọn họ, nhưng cô ta chỉ là một lính mới vừa ra mắt, sao có thể đấu lại mấy tên cáo già? Một tên bất kì đều có thể chơi chết cô ta!
Lần này đã xác định! Còn xác định là không thể đứng dậy nổi!
Nghe quản lý nói, Thư Ẩm ngã ngồi xuống sô pha: "Vậy tôi còn có thể làm gì đây?"
"Tôi còn có thể làm gì đây?"
Giọng nói mang theo tiếng nức nở: "Tại sao lại làm vậy với tôi! Tại sao!"
Quản lý vốn đang định tránh đi, thấy cô ta như vậy lại thoáng không đánh lòng nói: "Tiểu Ẩm, chuyện này chỉ có thể đè xuống, còn những việc khác, đừng nghĩ nhiều."
Muốn trở lại giới giải trí, căn bản là chuyện nực cười.

Dù fans của cô ta không để ý, dù có thể tẩy trắng, nhưng những người kia không có khả năng cho Thư Ẩm trở lại.


Ảnh của bọn họ và Thư Ẩm vẫn ở kia, đây là sự uy hiếp trắng trợn! Quá ác! Quá tuyệt!!
Thư Ẩm ngẩng đầu: "Không phải anh nói sẽ không bị lộ sao?"
Cô ta đứng dậy nắm cổ áo của quản lý: "Anh nói sẽ không bị lộ mà!"
Thấy cô ta có vẻ như muốn phát điên, quản lý chỉ có thể xoa dịu: "Anh cũng không biết là chuyện gì xảy ra, bây giờ anh đang dìm xuống, có thể dìm xuống là tốt nhất."
Không dìm được...!
Không dìm được là chuyện chắc chắn, vì bọn họ dìm càng nhanh, tin lại truyền càng nhanh hơn.

Chẳng qua lần này người đứng sau không phải Giang Tĩnh Bạch, mà là Liễu Ngọc Dao.

Diễn xong nghe được nhân viên đang bàn tán về Thư Ẩm, nghe thấy có từ ngủ, cô lập tức gọi trợ lý đến, lấy điện thoại xem những tin tức kia trên mạng.

Sau khi xem xong, cô cười lạnh, đâm vào Sở Hoài trên ảnh nói: "Đáng đời anh mắt mù bị cắm cho nhiều cái sừng như vậy!"
Mắng xong cảm thấy chưa nhụt chí, cô liền gọi cho quản lý, đốt đống lửa này cháy to thêm một chút.

Vì chuyện giải Ngọc Lan lần trước, quản lý của cô vốn đã khó chịu Thư Ẩm, lúc này nhận được cơ hội miễn phí liền hành động.

Đến nửa đêm, tin này không chỉ không bị dìm xuống, ngược lại còn lên hot search.

Liễu Ngọc Dao còn cực kì hào hứng tag Ngư Hi trong nhóm: Ngư Hi, lên mạng xem Thư Ẩm!
Không được trả lời, Liễu Ngọc Dao không vui, cảm giác vui mừng lại không có ai để chia sẻ này thật khó chịu, cô lập tức gọi điện.

Ngay sau đó được tiếp: "A lô."
Nghe giọng nói mang theo tiếng thở nhẹ, Liễu Ngọc Dao hỏi: "Làm gì đấy?"
Ngư Hi nhìn cửa sổ bị bức rèm dày che khuất, trả lời: "Ngủ."
Giọng nói nghiêm chỉnh lại khiến Liễu Ngọc Dao nghẹn lời một lúc lâu không nói được.

Ngư Hi hỏi: "Có việc gì?"
Liễu Ngọc Dao: "Không có việc gì, cô lên mạng chưa?"
Ngư Hi:???
Sau khi cúp máy, cô vẫn cảm thấy bối rối.

Giang Tĩnh Bạch ló đầu ra từ trong chăn: "Ai gọi đấy?"
Nhìn người với mái tóc dài hơi rối, Ngư Hi chớp mắt mấy cái, nếu lúc này nói với cậu ấy là Liễu Ngọc Dao gọi, cậu ấy sẽ không giận chứ?
Thấy cô ngẩn người, Giang Tĩnh Bạch thoáng dùng sức hơn.

Ngón tay đi vào trong khe, áp lên nơi mẫn cảm, được cảm giác ẩm ướt bao trùm.

Cơ thể Ngư Hi khẽ run, eo cong lên, cánh tay trắng nõn vươn ra từ trong chăn, tìm một thứ trong tủ đầu giường, nhét vào tay Giang Tĩnh Bạch: "Đến đi, bốn tiếng, mình sẵn sàng rồi."
Dứt lời, không đợi Giang Tĩnh Bạch hỏi, cô nói tiếp: "Vừa nãy là Liễu Ngọc Dao gọi."
Hậu quả của thật thà chính là một hồi lăn qua lăn lại long trời lở đất.

......!
Chín giờ sáng hôm sau, Ngư Hi mới tỉnh lại để nhìn thấy chuyện trên mạng.

Chẳng trách tối hôm qua Liễu Ngọc Dao xúc động như vậy, ngay cả cô khi nhìn thấy cũng không khỏi cười lên, mở Weibo, đều là chế nhạo:
--- Đệt hình tượng thiếu nữ thiên tài cái giề? Thiếu nữ thiên tài đi ra từ trên giường!
--- Ha ha ha ha ha ha sau này còn ai muốn xem giải Ngọc Lan nữa không?
--- Giải Ngọc Lan còn đáng tin không?
--- Mặc dù không muốn thừa nhận, vì tôi anti Liễu Ngọc Dao, nhưng giải Ngọc Lan lần trước thật sự khiến người ta buồn nôn.

--- Tiểu Ẩm mỹ nhan thịnh thế đâu rồi? Tiểu Ẩm ra mắt trên đỉnh cao đâu rồi? Đứng lên đầu các tiền bối có thấy rén không?
--- Bản lĩnh thì không học, vừa vào nghề đã ngủ với đàn ông, ghê quá ghê quá, không thể không vỗ tay cho cô Thư!
Bên cạnh đó, sáng nay phía Ngọc Lan cũng đã chính thức thông báo sẽ điều tra rõ chuyện này để cho cộng đồng mạng một câu trả lời.


Không ra mặt còn tốt, ra mặt lại bị chế giễu.

Dưới Weibo chính thức, giải Ngọc Lan bị chửi vô cùng thảm.

Có điều chỉ có truyền thông cuốn theo chiều gió đăng các tiêu đề giật gân để thu hút sự chú ý, các nghệ sĩ lớn nhỏ đều không lên tiếng trong sự kiện này.

Rất đơn giản, hiện giờ Thư Ẩm vẫn là bạn gái trên danh nghĩa của Sở Hoài, hơn nữa còn là đối tượng được nâng đỡ của Tinh Diệu.

Không ai biết drama này liệu có pha quay xe nào không, vì thế yên lặng theo dõi diễn biến là tốt nhất, ngay cả người ghét Thư Ẩm nhất, Liễu Ngọc Dao, cũng chỉ thản nhiên đăng một câu lên Weibo: Hiếm khi tâm trạng tốt, gửi các cậu bộ chín ảnh.

Ngư Hi đọc mấy lần rồi đặt điện thoại xuống, cúi đầu nhìn Giang Tĩnh Bạch vẫn đang ngủ say, nghe hơi thở đều đặn nhịp nhàng, ánh mắt của cô dịu lại, giúp Giang Tĩnh Bạch vén tóc dài, hôn lên trán cô ấy, sau đó mới xuống giường.

Dọn dẹp gọn gàng xong, Giang Tĩnh Bạch vẫn chưa tỉnh lại.

Ngư Hi cho rằng đêm hôm qua cô ấy quá mệt mỏi, hơn nữa phải đi làm vất vả, cô cũng không làm phiền, lấy kịch bản vừa nhận hôm qua từ trong túi rồi bắt đầu đọc.

Phòng khách yên tĩnh, đồng hồ báo thức tích tắc chầm chậm di chuyển, ánh mặt trời rọi vào qua khe hở của cửa sổ, hắt lên người Ngư Hi, làm thành một tầng hào quang quanh cô.

Giang Tĩnh Bạch rời giường liền nhìn thấy hình ảnh thanh thản như vậy.

Phòng khách yên tĩnh, ánh mặt trời chiếu vào Ngư Hi, Ngư Hi cúi đầu đọc kịch bản, nét mặt nghiêm túc, đôi môi mấp máy, hàng lông mày thoáng nhướng lên mỗi khi đọc đến đoạn không hiểu.

Phòng khách chỉ còn âm thanh thật nhỏ khi lật trang giấy, tất cả đều tốt đẹp giống như một giấc mơ.

Nhưng đây không phải là mơ, Giang Tĩnh Bạch đứng ở cửa phòng, niềm rung động và hạnh phúc không nói nên lời dâng trào đầy ngực.

Cô bước lên phía trước, đứng sau ghế sô pha, ôm Ngư Hi từ phía sau, tựa đầu lên bờ vai mịn màng của Ngư Hi.

Ngư Hi nghiêng đầu: "Dậy rồi à?"
Giang Tĩnh Bạch nhẹ nhàng đáp: "Ừa."
"Quà của mình, cậu đã thấy chưa?"
Ngư Hi giật mình: "Gì cơ?"
Sau đó phản ứng kịp: "Thư Ẩm..."
"Ừa." Giang Tĩnh Bạch ngắt lời cô.

Ngư Hi nở nụ cười, đặt kịch bản xuống, quay người quỳ trên sô pha, hai tay ôm khuôn mặt của Giang Tĩnh Bạch đang đứng thẳng: "Vậy mình cũng tặng cậu một món quà được không?"
Giang Tĩnh Bạch ôm chặt eo cô: "Quà gì?"
Ngư Hi hôn hai má cô ấy: "Đến lúc đấy sẽ nói cho cậu biết."
"Đi rửa mặt nhanh lên."
"Không đi cùng nhau à?"
"Giang Tĩnh Bạch!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện