Đối với Giang Tĩnh Bạch, Liễu Ngọc Dao vốn chỉ ôm thái độ xem thử, vì cô biết cảnh nóng rất khó để thực hiện, không chỉ có yêu cầu cao về động tác cơ thể và thay đổi trong biểu cảm, mà cũng phải nắm chắc bầu không khí xung quanh.

Quan trọng nhất, là phải phóng khoáng, nhập tâm hết mình.

Vì vậy cô cho Giang Tĩnh Bạch nửa tiếng, bản thân mình cũng đi tìm cảm giác, bởi cô căn bản không nghĩ Giang Tĩnh Bạch sẽ diễn thành công, dù sao cô ấy cũng không phải diễn viên chuyên nghiệp, thậm chí cũng không thể được gọi là diễn viên đóng thế.

Không ngờ cô lại bị vả mặt.

Còn rất đau.

Đợi đến khi đã chuẩn bị cảm xúc sẵn sàng mở cửa đi vào, cô liền nhìn thấy Liễu Kiện căng thẳng nhìn chằm chằm màn hình, vẻ mặt như chớp mắt cũng không nỡ.

Cô lại gần bên cạnh Liễu Kiện, nhìn thấy trong màn hình là hai người đang ôm nhau trên giường, máy quay hướng về tấm lưng thon thả cùng bờ vai trắng nõn tinh tế của hai người, khăn trải giường lỏng lẻo, có gió phất một góc chăn lên, tạo cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể vén mở để nhìn cảnh xuân bên trong.

Liễu Ngọc Dao đè lại lời nói đã đến đầu lưỡi, muốn cảm thán một câu: Mẹ nó đúng là vô sư tự thông*!
*Không cần ai dạy cũng tự hiểu.

Không khí ướt át thế này mà bảo không phải một đôi yêu nhau, ai tin được!
Liễu Ngọc Dao hoàn toàn không ngờ mình lại có ngày xem chằm chằm người khác diễn cảnh nóng để nghiên cứu, còn nghiêm túc suy nghĩ, tiếp theo hai người kia sẽ làm gì, hôn, ôm, cởi quần áo, sau đó --- 凸(艹皿艹)!
Rốt cuộc cô đang nghĩ gì thế?
Cô biến thái như vậy từ lúc nào?
Liễu Ngọc Dao còn chưa kịp âm thầm phỉ nhổ liền nghe thấy Liễu Kiện hô: "OK, thay người!"
Giang Tĩnh Bạch ngồi dậy từ trên giường, khép lại áo ngủ mỏng manh, động tác khéo léo tao nhã, cao quý khó tả.


Liễu Ngọc Dao bị đẩy vào vị trí cô ấy vừa ngồi, vai diễn của hai cô được hoán đổi.

Liễu Ngọc Dao trầm ngâm suy nghĩ một lát, cảm xúc vừa mới chuẩn bị sẵn sàng khi ở ngoài lại gặp chấn động suýt nữa biến mất, cũng may Ngư Hi kéo cổ tay cô nằm xuống bên cạnh mình, nhìn vào góc mặt thanh tú ửng đỏ kia, Liễu Ngọc Dao lại nhập vai.

"Bắt đầu đi." Liễu Kiện hô một tiếng, Liễu Ngọc Dao vuốt ve vành tai của Ngư Hi, cô trở mình, sau đó vòng qua vai Ngư Hi, đỡ cô ấy ngồi thẳng, hai người cùng đối diện với ống kính.

Dưới chăn vẫn ấm áp như cũ, Liễu Ngọc Dao chớp mắt nhìn Ngư Hi, khẽ gọi: "Lệ Thủy."
Hai tiếng này mang theo sự dịu dàng vô hạn, còn có tâm trạng hạnh phúc như sắp trào ra, hai người nhìn nhau bằng ánh mắt nóng lòng vô cùng, càng đến càng gần, cuối cùng Ngư Hi cọ vào đầu mũi Liễu Ngọc Dao, nâng người đặt một nụ hôn lên trán cô ấy.

"OK! Qua!"
Ngay sau tiếng hô của Liễu Kiện, hai người trên giường tách ra, Ngư Hi lập tức khoác chiếc áo Giang Tĩnh Bạch đưa đến, Liễu Ngọc Dao cũng mặc đồ ngủ đi tới bên cạnh Liễu Kiện: "Thế nào?"
"Tốt lắm." Liễu Kiện nhìn màn hình nói: "Giang tổng thật sự chưa từng đóng phim bao giờ sao?"
Cảm giác diễn cũng tốt quá đi.

Tuy rằng nguyên nhân rất lớn là vì diễn cùng Ngư Hi, thế nhưng cảnh nóng này vẫn vượt ngoài mong đợi của cậu ta, quá nóng bỏng, lúc này nhắm mắt cũng có thể nhớ lại bầu không khí vừa rồi ở trong phòng.

Kích thích đến nỗi khiến người ta cũng run rẩy theo.

Liễu Kiện lắc lắc đầu, nói với Liễu Ngọc Dao: "Chị thay quần áo chuẩn bị cảnh tiếp theo nha."
Cả phim chỉ có cảnh nóng này là kích thích nhất, những cảnh khác chỉ là lướt qua.

Càng quay đến giai đoạn trước, tình yêu của hai người càng trong sáng hơn, rồi đến mập mờ, rồi trở về khi mới quen.

Mặc dù Giang Tĩnh Bạch giải thích vì công ty đột nhiên bận rộn nên không thể thường xuyên đến thăm đoàn phim, nhưng Ngư Hi sao có thể không rõ tâm tư nhỏ này, càng quay về giai đoạn trước thì càng có ít cảnh tiếp xúc cơ thể, cô ấy cũng không cần ghen nhiều như trước.

Cuối tháng ba, thành phố B đổ một trận tuyết lớn, thời điểm này còn có thể nhìn thấy tuyết cũng là chuyện hiếm.

Ngư Hi ngồi dậy từ trên giường lại bị kéo về, cô cắn môi cười: "Hôm nay còn phải đi quay đấy."
"Mình biết." Tiếng nói thấp thoáng không rõ truyền đến từ trong chăn, nửa tháng nay quả thật Giang Tĩnh Bạch rất bận, liên tục họp hành, Ngư Hi biết cô ấy đang mở rộng hoạt động kinh doanh của công ty, chắc chắn rất nhiều việc.

Mặc dù cô không hiểu quá sâu, nhưng vì công ty của Giang Tĩnh Bạch không ngừng được người ta nhắc đến, cô vẫn nghe được những tin này, đặc biệt là cuộc phỏng vấn của cô ấy cho một tạp chí vào tuần trước còn gây xôn xao không nhỏ trên mạng.

Khuôn mặt xinh đẹp, dáng người chuẩn, khí chất tốt, còn là bà chủ của một công ty, chỉ riêng mấy ưu điểm này đã khiến người ta phải để ý, chưa cần nói đến việc công ty của Giang Tĩnh Bạch đang có tốc độ phát triển đáng nể, không cần đến vài năm, cô ấy đã nghiễm nhiên trở thành nhân vật có tiếng trong ngành, những việc làm của cô ấy trước kia cũng dần dần được khai quật, hình tượng ngôi sao mới được dựng nên ngay sau đó, vì thế càng ngày càng có nhiều người muốn đến lôi kéo quan hệ, hẹn dùng bữa nhiều hơn.

Trong đó có đủ kiểu người, Tiếu Tri Thu chịu trách nhiệm chọn lọc, dù là như vậy, Giang Tĩnh Bạch vẫn sẽ thỉnh thoảng về muộn.

Tối hôm qua cũng vậy, đối tượng hẹn ăn tối còn là một vị sếp nữ, Ngư Hi ngoài miệng nói xã giao không có vấn đề gì, buổi tối đợi Giang Tĩnh Bạch lên giường liền đá cô ấy sang một bên, mãi cho đến sáng hôm nay hai người mới nói chuyện với nhau.

Giang Tĩnh Bạch ôm Ngư Hi, cọ cọ trên vai cô, mùi hương cơ thể quen thuộc pha lẫn với mùi sữa tắm thoang thoảng lướt qua đầu mũi, dần đậm hơn.

Đôi mắt vẫn chưa mở ra hoàn toàn, Giang Tĩnh Bạch mơ màng ôm Ngư Hi vào lòng mình thật chặt.

Ngư Hi ngọ nguậy muốn đứng dậy, lại bị kéo trở về.

Cổ truyền đến cảm giác đau nhói, Ngư Hi thì thào: "Đừng hôn chỗ đấy..."

Nhận được chỉ thị của cô, Giang Tĩnh Bạch đè cô xuống giường, cúi đầu hôn nên một đóa hoa hồng đỏ tươi trên ngực cô.

Hai tay Ngư Hi thả ngoài chăn, hơi lạnh, cô lặng lẽ thu về, treo trên cổ Giang Tĩnh Bạch.

Người đang vùi trong ngực cô ngẩng đầu, khí chất đã dịu đi đôi chút vì vừa tỉnh ngủ, trở nên dịu dàng vô cùng.

Chỉ nói --- "Muốn không?"
"Không muốn." Ngư Hi nói rồi muốn đẩy ra, Giang Tĩnh Bạch giữ hai tay cô lại, thì thầm: "Nói một đằng nghĩ một nẻo."
Ngư Hi:...!
Sáng sớm tập thể dục rõ ràng làm tinh thần sảng khoái hơn, khi Chung Thần đến đón Ngư Hi còn nhìn kỹ mấy lần mới lưu luyến dời ánh mắt đi, cô vẫn luôn cảm thấy Ngư Hi càng ngày càng đẹp, trước kia có cảm giác khí chất toát ra từ bên trong chị ấy là kiêu ngạo, còn giờ đây đã trở thành quyến rũ, giống như thay da đổi thịt, hiển nhiên trước mắt vẫn là người này, nhưng khí chất đã không còn giống trước.

Nếu dùng hoa để so sánh, thì Ngư Hi trước kia giống như một bông hồng chớm nở, tươi tắn, rạng rỡ, xinh đẹp, nhưng rất gai góc, kiêu kỳ.

Mà chị ấy bây giờ, càng giống như một đóa hồng đã nở rộ hoàn toàn, nồng đậm hương thơm, toát ra khí chất tao nhã từ bên trong, đoan trang chín chắn, là kết quả của sự lắng đọng theo thời gian.

Giờ đây chị ấy không còn gai góc, nhưng vẫn khiến người khác không dám dễ dàng khinh nhờn.

Chung Thần cảm thấy nếu là Ngư Hi trước kia, cô còn dám tùy ý nhìn vài lần, nhưng hiện giờ lại không dám nhìn vẻ đẹp say lòng người đến ngỡ ngàng này quá nhiều.

Cũng có lẽ là nhờ được tình yêu nuôi dưỡng nên ngày càng đẹp hơn.

Nghĩ đến khả năng này, Chung Thần toét miệng cười, Ngư Hi nghiêng đầu nhìn cô: "Cười ngốc cái gì đấy?"
"Không có gì." Chung Thần ho khẽ: "Cảm thấy chị cùng Giang tổng thật tốt."
Ngư Hi nhất thời không theo kịp mạch não của cô, cũng may đã đến phim trường, hôm nay quay cảnh tuyết, đoàn phim đã chuẩn bị sẵn sàng, đang đợi diễn viên vào vị trí.

Khi cô đến, Liễu Kiện đang gọi điện thoại: "Hai mươi phút nữa đúng không?"
"Vâng vâng vâng, đợi chị, chị mau đến nha."
Cúp điện thoại, cậu ta quay đầu, nhìn thấy Ngư Hi liền cười: "Chị Hi."
Ngư Hi thoáng gật đầu: "Chị cậu?"
"Cũng không phải." Liễu Kiện thở dài: "Nói là đang tắc đường, phải hai mươi phút nữa mới đến được."
"Chị Hi vào lều đi, ngoài này gió lạnh."
Chung Thần dìu Ngư Hi đi vào lều, sau khi vào trong liền nghe được cô bé đóng vai quần chúng đang ríu ra ríu rít.

"Giải Ngọc Lan là ngày kia đúng không?"
"Cậu ở hành tinh nào thế, đương nhiên là ngày kia."
"Tôi cũng đâu có được mời, để ý làm gì."
"Hình như có chị Liễu, các cậu có nghe nói không, nếu không có gì bất ngờ, nữ diễn viên chính xuất sắc nhất chính là chị Liễu rồi."
"Chị Liễu? Tôi có xem bộ phim thời dân quốc của chị ấy rồi, kết cục làm tôi khóc thảm!"
"Cậu cũng xem rồi hả..."
Tiếng xì xào truyền đến từ bên cạnh, Ngư Hi tựa vào ghế nhắn tin cho Giang Tĩnh Bạch, cuối cùng nghe cuộc trò chuyện của mấy cô bé kia, cô cũng vào Weibo xem, quả nhiên nhìn thấy tin về giải Ngọc Lan trên chủ đề nóng, là danh sách đề cử, rất dài.

Ngư Hi nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy tên của mình trên danh sách đề cử, cô đã phấn khích đến nỗi không ngủ yên suốt hai đêm, ngày thứ ba liền bị đạo diễn đóng gói bắt về nghỉ, ngược lại, ngày nhận giải cô rất bình tĩnh, tựa như tâm trạng phấn khích đều đã được giải tỏa.

Không biết Liễu Ngọc Dao lúc này, liệu có phải cũng ôm tâm trạng như cô khi ấy.

Cô nhìn bình luận của người hâm mộ ở dưới danh sách.


--- Cổ vũ cho Dao Dao của em! Dao Dao giỏi nhất thế giới oa oa oa oa.

Ngư Hi khẽ cười, những lời này thật quen thuộc, mặc dù đã một năm rưỡi trôi qua, nhưng cô vẫn vô thức nhớ lại khi mới trở thành Tam Liệu Thị Hậu, Weibo của cô bị người hâm mộ "san bằng", top bình luận khi đó cũng là những lời này.

Ngư Hi giỏi nhất thế giới.

Giỏi nhất thế giới, dường như là cụm từ chính thức để tất cả mọi người dùng.

Cô nén ý cười trên khóe môi, lướt xuống.

--- Dao Dao quẩy lên cho ma ma nào!!! Cậu là tuỵt nhất!
--- Dao Dao đẹp nhất, yêu chị!
--- Thư Ẩm cố lên! Thư Ẩm cố lên! Thư Ẩm cố lên!
Nhìn thấy cái tên này, Ngư Hi ngẩn người trong giây lát, Thư Ẩm, là cô gái lúc trước lỡ hẹn được Tinh Diệu ký hợp đồng?
Ngay khi đang chuẩn bị lướt tiếp, cô nghe thấy tiếng của Chung Thần: "Hi Hi, đi thay quần áo thôi."
"Liễu Ngọc Dao đến rồi."
Ngư Hi nhìn ra ngoài, Liễu Ngọc Dao khoác một chiếc áo măng-tô dài màu tím, bước trên gót giày cao chót vót, bụi bặm mệt mỏi đi đến lều.

Mười phút sau, hai người đều đã thay trang phục bắt đầu trang điểm, đợi thợ trang điểm ra ngoài lấy đồ, Ngư Hi nghiêng đầu nói: "Chúc mừng nhé."
Liễu Ngọc Dao ngẩng đầu lên khỏi điện thoại: "Gì cơ?"
Sau đó nhận ra được người kia đang nói gì, cô cười: "Vẫn chưa xác định đâu."
Nhìn biểu cảm của cô liền biết tám chín phần là được, Ngư Hi cũng không nói gì thêm, ngược lại, Liễu Ngọc Dao mở miệng.

"Quay bộ phim này xong cô định làm gì?"
Ngư Hi nghe vậy liền suy nghĩ, bắt đầu từ nửa năm trước, Bạch Vũ Đường đã giúp cô kéo tài nguyên, song hiệu quả không khả quan, tuy rằng những đặc quyền vinh dự lúc trước vẫn còn, nhưng dù sao cô cũng đã không xuất hiện suốt một năm rưỡi, hơn nữa còn come out, chỉ riêng hai điểm này đã khiến các nhà quảng cáo và đạo diễn dồn dập rút lui, nhiều nhà đầu tư tỏ ý thà chi tiền cho những lính mới có tiềm năng bên cạnh, cũng không muốn nhai lại "vốn ban đầu".

Cô rũ mắt nói: "Để xem đã."
Liễu Ngọc Dao ho khẽ hai tiếng, cúi đầu: "Chỗ tôi có một kịch bản."
"Có hứng thú không."
Ngư Hi nghiêng đầu nhìn sang, Liễu Ngọc Dao bị cô nhìn, thoáng đỏ mặt: "Nhìn tôi làm gì, trên mặt tôi có kịch bản à, cô nói luôn là có hứng thú hay không đi."
"Kịch bản gì?"
Liễu Ngọc Dao lấy một tập kịch bản trong túi đưa đến: "Biết Hạ Tinh không? Trước đây tôi từng hợp tác với hắn, lần này hắn làm phim mới lại muốn tìm tôi, tôi không xếp được lịch trình, đề cử cô với hắn rồi, nếu có hứng, cô tự xem đi."
Ngư Hi nhận tập kịch bản nặng trịch từ trên tay cô ấy, còn chưa kịp nói cảm ơn, lều liền bị mở ra, gió lạnh thổi vào, trợ lý của Liễu Ngọc Dao chạy đến bên cạnh cô ấy, lập tức nói: "Dao Dao, trên mạng xảy ra chuyện."
"Chuyện gì?" Liễu Ngọc Dao hờ hững hỏi lại, cầm lấy chì kẻ mày trên bàn trang điểm.

Trợ lý nhìn cô, rồi lại nhìn Ngư Hi, bối rối trong giây lát, cắn răng: "Có người tung tin chị đang quay Truyện Tiêu Lệ Thủy."
Chỉ kẻ mày trên tay Liễu Ngọc Dao dừng lại, mắt trái của Ngư Hi giật giật..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện